Chương 63

Thời gian nghỉ ngơi sau khi quay, Hồ Thùy Uyên đặt lịch trong điện thoại, chuẩn bị chọn thời gian để hẹn Lưu Gia Thư ra nói rõ. Đáng tiếc là gần đây người nọ đang đi công tác ở nước ngoài, bên cô cũng vội đóng phim, đυ.ng mặt nhau thì ít mà xa cách nhau thì nhiều.

Lúc trước không cảm nhận được, bây giờ Hồ Thùy Uyên mới phát hiện, thì ra yêu xa lại khó chịu như vậy.

Trong chốc lát cậu không nhịn được, gửi tin nhắn cho Lưu Gia Thư: Chị còn đang đi công tác à?

Nghĩ một chút lại không tìm thấy cớ để nói chuyện, Hồ Thùy Uyên lại bổ sung một câu: Khi nào chị về?

Cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, không dám bỏ lỡ bất kỳ tin nhắn nào.

Nhưng mà Quý Thẩm Tiêu thường ngày hay chủ động nhắn tin cho cô, hôm nay lần đầu tiên lại không trả lời tin nhắn. Cho đến khi đạo diễn kêu cô và mấy người khác đi quay phim, bên kia cũng chưa trả lời. Hồ Thùy Uyên giao điện thoại cho Ngô Bích Khuê, đi tới chỗ quay.

Chắc là chưa xem nhỉ? Hoặc là vẫn còn đang ở nước ngoài chăng?

Hồ Thùy Uyên thầm nghĩ trong lòng, nhưng khi quay chụp lại vẫn chuyên nghiệp như cũ, thẳng đến khi đạo diễn hô cắt, cô lại ngay lập tức tới hỏi Ngô Bích Khuê.

🌸Di động của tôi có kêu không? Có ai gọi tôi không?

Ngô Bích Khuê luống cuống tay chân móc điện thoại ra đưa qua:

🌸Hình như không có, không thì chị tự mình coi đi?

Hồ Thùy Uyên mở khóa màn hình, phát hiện điện thoại mình không có động tĩnh gì, không có cuộc gọi, WeChat cũng không có tin nhắn.

Sau khi Sái Hữu Kiên kết thúc công việc thì đi tới, thuận miệng hỏi một câu:

🌸Chờ cuộc gọi của người ta à?

Hồ Thùy Uyên:

🌸Ừm, có chút việc.

🌸Chuyện cũng không nhỏ nhỉ?

Sái Hữu Kiên cười cười, trêu chọc nói:

🌸Vừa nãy tỏ tình tôi cũng chưa nhảy nhót như vậy đâu.

Hồ Thùy Uyên nhún vai:

🌸Nhìn không thấy sao còn hỏi!

Đối phương nói thẳng ra như vậy rồi, Sái Hữu Kiên ngược lại cũng không biết nên nói cái gì, cười chúc phúc một câu.

Hồ Thùy Uyên xoay người lên xe bảo mẫu, tâm tình có chút thấp xuống, Lưu Gia Thư vẫn không trả lời tin nhắn của cô.

Ô tô chậm rãi lăn bánh tới chung cư, Hồ Thùy Uyên nghĩ một chút, lại gửi một cái tin nhắn:

🌸Gần đây tôi có học làm một món mới, chờ chị trở về sẽ làm cho chị ăn...

Chữ còn chưa đánh xong, điện thoại đã vang lên, ba chữ Lưu Gia Thư xuất hiện trên trong màn hình.

Hồ Thùy Uyên trượt nghe cuộc gọi, giọng nói không khỏi có chút vui vẻ:

🌸Chị xong rồi à?

🌸Ừm, vừa mới họp xong.

Lưu Gia Thư thở dài, giọng nói còn mang chút khàn khàn và sự mệt mỏi:

🌸Họp với mấy người nước ngoài vài ngày, hạng mục này cuối cùng cũng xong rồi.

🌸Vậy khi nào chị về?

Giọng Hồ Thùy Uyên trở nên mềm hơn:

🌸Tôi nấu chè đỗ đen cho chị uống.

🌸Ngày mai là về rồi.

Lưu Gia Thư cười khẽ, hỏi lại một câu:

🌸Sao lại đột nhiên hỏi vậy? Nhớ tôi rồi?

Mặt Hồ Thùy Uyên có chút nóng, nói trắng ra:

🌸Đúng vậy, nhớ chị.

Lưu Gia Thư ngẩn ra, chị không nghĩ tới Hồ Thùy Uyên thường ngày vừa chọc hai câu đã xù lông, vậy mà lại nói thẳng ra như vậy.

Lưu Gia Thư lại hỏi:

🌸Tối chủ nhật cùng ăn một bữa cơm không?

Hồ Thùy Uyên:

🌸Được.

Ngay cả khi lịch trình của ngày đó đều đầy thì cô cũng có thể để một chút thời gian để đi.

Bởi vì cô phát hiện chủ nhật vậy mà lại là sinh nhật của Lưu Gia Thư, còn có ngày nào để nói thẳng ra tốt hơn này này sao?

May mắn là ngày đó Hồ Thùy Uyên chỉ cần diễn nửa ngày, cô còn cố ý xin đạo diễn để diễn vào buổi sáng.

Hồ Thùy Uyên lén lút mua đồ để làm đồ ăn, thậm chí còn làm một cái bánh kem, chờ đến khi cậu làm việc xong, kim đồng hồ đã chỉ 6 giờ hơn, hoàng hôn vào mùa xuân chiếu vào phòng khách làm căn phòng trở thành một màu hoàng kim.

Thời gian còn thừa thì Hồ Thùy Uyên đi tắm, thay đầm mới, lại chải tóc cho gọn gàng.

Lúc này mới gửi tin nhắn cho Lưu Gia Thư: Tôi đến nhà chị.

Lưu Gia Thư: Tôi cũng mới tan làm, mới vừa lên xe.

Hồ Thùy Uyên dọn hộp quà to bự mới vừa mua trên mạng ra, cầm bánh kem, kéo màn lại, tắt đèn, châm nến, sau đó chui người vào hộp.

Một phút, hai phút, năm phút, mười phút...

Hồ Thùy Uyên xoa xoa cái chân nhức mỏi, muốn đổi tư thế.

Đúng lúc này, cô đột nhiên nghe tiếng bước chân, "Cạch" một tiếng, cửa bị mở ra.

Cả người Hồ Thùy Uyên đều xoay về hướng cửa, tim đập càng lúc càng nhanh, cho đến khi có tiếng đóng cửa lại, tiếng bước chân cũng dừng lại, toàn bộ căn phòng, chỉ có "Chúc mừng sinh nhật" không ngừng lập lại.

Lưu Gia Thư đã trở lại rồi?

Người khác đâu? Sao lại không có tiếng gì hết?

Trong lòng Hồ Thùy Uyên trở nên bất ổn, cậu muốn nhảy ra khỏi hộp để làm Lưu Gia Thư bất ngờ, nhưng lại sợ bây giờ vẫn chưa phải lúc, trong lòng có hai con người chibi không ngừng nói qua lại, cuối cùng cũng không nhịn được.

Tay Hồ Thùy Uyên cầm bánh kem, đột nhiên chui ra từ trong hộp quà.

🌸Sinh nhật vui vẻ!

Trong phòng vẫn tối đen, ánh nến lay động chiếu sáng thân ảnh của Lưu Gia Thư. Người phụ nữ đứng đối diện với cô, thân hình cao lớn hơi hơi rung lên, giống như đang cực kì vui vẻ, lại giống như đang kìm nén cái gì.

Hồ Thùy Uyên chưa từng thấy biểu cảm này của đối phương trước đây, nhịn không được hô lên một câu:

🌸Lưu Gia Thư...?

Vừa dứt lời, người đàn ông đột nhiên tiến lên, hung hăng giam cầm cô trong l*иg ngực.

Hồ Thùy Uyên hoảng hốt la lên:

🌸Bánh kem! Bánh kem!

Lưu Gia Thư thuận thế đè cô trên tường, đầu gối chen giữa hai chân cô, thân hình cao lớn áp tới, toàn thân tràn đầy tính xâm lược.

Người phụ nữ chôn đầu trong cổ cô, qua một lúc lâu mới ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn hỏi:

🌸Em cố ý hỏi tôi khi nào về là để tổ chức sinh nhật cho tôi sao?

Biểu cảm của Lưu Gia Thư quá nguy hiểm, Hồ Thùy Uyên ngay lập tức trở nên bất an, một bàn tay run rẩy nâng bánh kem lên, một bàn tay chống đẩy:

🌸Đừng như vậy... Bánh kem sắp rớt rồi.

🌸Đừng là đừng như thế nào?

Lưu Gia Thư không chỉ không dừng lại, mà ngược lại còn tiến lên thêm một bước, môi gần như đã áp lên da cô. Hơi thở nóng rực hà bên tai cô, nháy mắt màu đỏ lan tới bên tai Hồ Thùy Uyên.

Đầu của cậu không được tự nhiên tránh đi, chủ động làm ra động tác yếu thế:

🌸Tôi làm nguyên một buổi trưa, có thể để tôi đặt bánh kem xuống trước không?

Thường ngày nếu nói như vậy, Lưu Gia Thư nhất định đã sớm buông tha cho cô, nhưng hôm nay người phụ nữ này không chỉ không lùi, ngược lại cả người đều đè tới, hơi thở nóng rực xuyên qua lớp quần áo mỏng manh trên người truyền tới cho nhau.

🌸Thì sao?

Lưu Gia Thư tiến thêm một bước, càng không thèm kiêng nể thứ gì:

🌸Em không tiếc việc chậm trễ công việc nguyên một buổi chiều, chỉ để tổ chức sinh nhật cho tôi?

🌸Tại sao? Hửm?

Người phụ nữ từng bước ép sát, âm cuối vưa trầm vừa câu nhân, hai chân Hồ Thùy Uyên trở nên mềm nhũn, gần như không đứng vững được. Bàn tay cầm bánh kem không ngừng run rẩy, gần như chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào thì sẽ rớt xuống.

🌸Lưu Gia Thư...

Cô lại hô một tiếng, trong giọng nói còn lộ ra sự yếu thế.

Ngọn nến trên bánh kem dần tắt, căn phòng lập tức trở nên tối tăm, biểu cảm của Hồ Thùy Uyên cũng có vẻ yếu ớt hơn vài phần.

Trên người cô tỏa ra mùi hương hoa lan nhàn nhạt, cùng với mùi mộc qua Kavkaz dây dưa trong căn phòng tối tăm, không khí dần trở nên kiều diễm.

Lưu Gia Thư chưa từng ý thức được rằng, chứng chướng ngại tiếp thu tin tức tố của chị đã được chữa khỏi hoàn toàn. Nếu không thì tại sao khi đối mặt với tin tức tố của Hồ Thùy Uyên, chị lại gần như mất kiểm soát chứ?

Muốn hung hăng hôn em ấy, muốn tiến vào sâu bên trong em ấy, chiếm hữu em ấy, hoàn toàn đánh dấu em ấy...

Tầm mắt trở nên nóng rực, Lưu Gia Thư lại tiến về phía trước gần hơn một centimet, gần như muốn hôn lên bên gáy Hồ Thùy Uyên.

Nháy mắt khi ngọn nến tắt đi, môi Lưu Gia Thư hạ xuống.

Giống như bị bỏng, cuối cùng Hồ Thùy Uyên cũng nhịn không được nữa, đột nhiên đẩy ra, cầm bánh kem chật vật không chịu được trốn ra khỏi cái ôm của người phụ nữ.

Trong không gian tràn đầy mùi hương hoa lan.

Suy nghĩ được thu lại, sau khi ý thức được vừa rồi mình mới vừa làm cái gì, tay phải của Lưu Gia Thư nắm lại, đấm thật mạnh vào bức tường.

Rất vất vả mới có chút tiến bộ, lại bị chị đẩy trở về lại từ đầu rồi.

Một âm thanh "Xẹt" vang lên, bức màn phòng khách bị kéo ra. Ánh hoàng hôn ngay lập tức bao phủ toàn bộ phòng khách, ánh sáng nhu hòa chiếu vào phòng khách, giống như xung đột vừa rồi chỉ là ảo giác.

Hồ Thùy Uyên đi đến cạnh bàn ăn, lấy từng cây nến cắm trên bánh kem xuống, nói:

🌸Ăn cơm đi.

Tuy lỗ tai vẫn còn hơi hồng, nhưng biểu cảm của thiếu nữ đã bình tĩnh trở lại.

Lưu Gia Thư đi theo qua, ảo não nói:

🌸Xin lỗi, vừa rồi tôi...

🌸Còn chưa nói với chị nhỉ.

Hồ Thùy Uyên ngẩng đầu lên nhìn anh dưới ánh hoàng hôn, mỉm cười ôn hòa:

🌸Sinh nhật vui vẻ.

Bữa cơm này còn trầm mặc hơn so với trong tưởng tượng.

Hồ Thùy Uyên định tìm thời cơ thích hợp để bày tỏ, nhưng mà mỗi khi cô đã lấy hết can đảm định nói ra, Lưu Gia Thư sẽ lập tức chuyển sang một cái đề tài làm không khí sôi động hơn, nên cô cũng không kiếm được thời cơ thích hợp nữa.

Hồ Thùy Uyên là đang muốn từ chối chị sao? Dù sao vừa rồi chị cũng làm ra loại chuyện quá mức như vậy.

Ánh mắt Lưu Gia Thư tối lại, thế nên mỗi khi đối phương muốn nói gì đó, chị sẽ ngay lập tức chuyển đề tài. Tuy có hơi có lỗi với Hồ Thùy Uyên, nhưng chị thật sự không muốn nghe lời từ chối nói ra từ miệng của đối phương.

Hai người hai tâm tư khác nhau, cho đến lúc bữa cơm này kết thúc, Hồ Thùy Uyên vẫn chưa tìm được cơ hội để thẳng thắn nói ra.

Bàn ăn đã dọn sạch sẽ, chỉ còn lại một cái bánh kem nhỏ đặt bên trên.

Lưu Gia Thư ngồi bên cạnh, tự mình ăn hết một nửa, tuy ngọt mà không ngấy, lượng đường cũng không quá nhiều, nhưng cũng không nên ăn như vậy chứ.

Hồ Thùy Uyên nhìn không được nữa:

🌸Đừng ăn, ăn nữa thì chị sẽ no chết đấy.

🌸Em làm lâu như vậy, không ăn thì phí lắm.

Lưu Gia Thư nói, lại cắt một miếng bỏ vào trong đĩa.

Hồ Thùy Uyên:

🌸Lại đây, tôi có lời muốn nói với chị.

Động tác của Lưu Gia Thư cứng lại, giờ phút này cuối cùng cũng tới.

Chị ăn xong miếng bánh kem cuối cùng, thong thả ung dung lau khô miệng, lúc này mới đi tới, dừng trước mặt Hồ Thùy Uyên chỉ hơn một bước, chăm chú nhìn cô.

Mặt trời cũng sắp lặn xuống, ánh nắng chiều chiếu qua cửa kính, ánh sáng trong nhà dần tối lại, mông lung, ái muội không rõ.

Hồ Thùy Uyên mặc chiếc đầm được may cắt khéo léo, tóc chải gọn gàng, tay còn mang chiếc vòng tay mà Lưu Gia Thư đưa cho cô, bộ dáng đã được tỉ mỉ chuẩn bị.

Bốn mắt chạm nhau.

Hồ Thùy Uyên kéo ống tay áo lên, lộ ra chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay, nói:

🌸Đây là quà sinh nhật chị tặng tôi.

Là muốn trả quà lại à, là ý muốn phân rõ giới hạn sao?

Ánh mắt Lưu Gia Thư dừng lại, giọng nói khàn khàn "Ừm" một tiếng.

🌸Nhưng hôm nay là sinh nhật của chị, tôi lại quên tặng quà cho chị rồi.

Hồ Thùy Uyên có chút căng thẳng, tốc độ nói cũng càng lúc càng nhanh:

🌸Tôi tặng bản thân cho chị được không?

Lưu Gia Thư sửng sốt một chút, đầu óc trở nên trống rỗng.

Nói ra loại lời nói này, Hồ Thùy Uyên cũng rất xấu hổ, nhưng nói cũng đã nói rồi... Hồ Thùy Uyên cắn chặt răng, không đợi đối phương phản ứng lại, lại nhón mũi chân, nhanh chóng hôn lên mặt Lưu Gia Thư một cái.

Hồ Thùy Uyên có chút ngại ngùng, nhưng lại rất vui vẻ, cô thích nhìn bộ dáng Lưu Gia Thư động tình vì cô.

Cuối cùng, còn lửa cháy đổ thêm dầu hỏi một câu:

🌸Vậy chị có muốn không hửm?

🌸Muốn, sao lại không?

Lưu Gia Thư cuối cùng cũng hồi thần, ôm lấy eo Hồ Thùy Uyên, nhìn đôi mắt của cô, gằn từng chữ:

🌸Tôi rất thích.

Hai thân thể thuận thế dán vào nhau, không chút khẽ hở, ngay cả hô hấp cũng quấn lấy nhau.

Nhịp tim Hồ Thùy Uyên trở nên nhanh hơn, giống như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Cô hơi lùi về sau, không muốn để Lưu Gia Thư biết cô đang ngượng ngùng. Không ngờ vừa mới lùi được một tấc đã bị bàn tay to từ phía sau lưng giữ lại, cô liền đυ.ng phải l*иg ngực to lớn mềm mại của người phụ nữ.

"!!"

Mặt của Hồ Thùy Uyên trở nên hoảng loạn, đôi môi hồng nhạt ở trong bóng đêm lại vẫn mềm mại như cũ.

Ánh mắt Lưu Gia Thư trầm xuống một chút, cuối cùng chị cũng nhịn không được, cúi đầu hôn xuống đôi môi hé mở kia.

Nụ hôn này chị đã mong đợi lâu lắm rồi.

Lưu Gia Thư tinh tế gặm cắn đôi môi mềm mại, nụ hôn này còn ngọt hơn so với trong tưởng tượng của chị.

Chị phải sớm làm như vậy mới phải.

Đầu Hồ Thùy Uyên nổ bùm một tiếng, cô chưa bao giờ biết chỉ là hôn môi thôi cũng sẽ mang đến cảm giác kịch liệt như vậy. Từ môi truyền đến một dòng điện rất nhỏ, lại gần như làm cả người cô đứng không được. Giống như tất cả giãy giụa từ trước tới nay đều là vô nghĩa, cô phải sớm dây dưa cùng Lưu Gia Thư mới phải.

Tin tức tố của Alpha bao lấy toàn thân cô, vừa bá đạo vừa mạnh mẽ chiếm lấy mỗi tấc da thịt của cô. Giống như được kêu gọi, mùi hoa cũng dần nồng lên, hai mùi hương dung hợp lại với nhau, dần sinh ra ý vị kiều diễm.

Hồ Thùy Uyên ngẩng đầu lên, đôi tay vòng qua cổ người phụ nữ, chủ động làm nụ hôn này sâu thêm.

Hành động này như đang khích lệ người phụ nữ, Lưu Gia Thư đè gáy Hồ Thùy Uyên lại, thuận thế tiến công...

Sức lực giống như bị hút ra hết, Hồ Thùy Uyên "Ưm" một tiếng, hô hấp dồn dập, lông mi khẽ run, cả người đều lộ ra sự yếu ớt bất lực.

Quá thoải mái, cũng quá dồn dập, làm linh hồn cô đều trở nên bay bổng.

Hồ Thùy Uyên né tránh, muốn thoát khỏi tình huống lúng túng này.

Nhưng mà Lưu Gia Thư lại chưa thỏa mãn.

Sự ác liệt của Alpha hoàn toàn lộ ra, rõ ràng là lý trí đang kêu gào chị nên dừng lại, nhưng mà du͙© vọиɠ kìm nén đã lâu lại bảo chị nên trầm luân.

Khi đôi môi nóng bỏng di chuyển đến bên tai, Hồ Thùy Uyên đột nhiên bừng tỉnh, đẩy chị ra một chút:

🌸Đừng, ngày mai em còn suất diễn...

Nhưng mà đôi tay mềm như bông, còn giọng nói ngọt ngào, lại không giống như đang từ chối, ngược lại còn giống như vừa nghênh đón vừa từ chối.

Nhưng người phuj nữ đã ngừng lại. Giống như có chút không cam lòng, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào làn da bên gáy cô, giọng nói khàn khàn đầy du͙© vọиɠ:

🌸Không phải em nói em muốn tặng bản thân cho chị sao?

Làn da bị đυ.ng vào vừa ngứa về tê dại, đúng là so với hôn môi còn làm người cảm thấy thẹn hơn nữa, Hồ Thùy Uyên chỉ cảm thấy toàn thân mình đều nóng lên.

Cô không nhịn được, trầm mặc trong giây lát, nhỏ giọng đề nghị:

🌸Vậy chị làm nhẹ chút được không?

Lưu Gia Thư không nói chuyện nữa.

Hồ Thùy Uyên cũng cực kỳ ngại ngùng, dùi đầu vào trong l*иg ngực người phụ nữ, bắt lấy quần áo của người nọ, giọng nói còn nhỏ hơn muỗi:

🌸Đừng để lại dấu vết bên ngoài là được...

Sau khi dừng một lúc lâu, Lưu Gia Thư hôn hôn lỗ tai Hồ Thùy Uyên, ôn nhu nói:

🌸Hôm nay tha cho em một lần.

🌸A.

Hồ Thùy Uyên có chút mất mát, nhưng cũng biết vậy mới là tốt nhất, vì thế xoay người đi ra ngoài:

🌸Em về trước đây, ngày mai còn phải dậy sớm.

Lưu Gia Thư kéo tay cô lại, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy chờ mong, cũng như khó kìm lòng:

🌸Ngủ chung được không?

Hồ Thùy Uyên ngẩn người, trong nháy mắt có chút không phản ứng lại kịp.

Giống như sợ làm cô lo lắng, người phụ nữ lại bỏ thêm một câu:

🌸Chị sẽ không chạm vào em.

🌸Được, được thôi.

Hồ Thùy Uyên qua một hai ngày mới tìm lại giọng nói của mình, cứng đờ gật đầu:

🌸Em về lấy đồ ngủ đã.

🌸Không cần.

Lưu Gia Thư không buông tay:

🌸Bên đây chị có đồ của em.

Hồ Thùy Uyên ngẩn ra, mặt lại đỏ lên.

🌸Vậy còn bàn chải hay dép lê thì sao?

🌸Có.

🌸Sữa rửa mặt thì sao?

🌸Có.

Hồ Thùy Uyên ngạc nhiên, rốt cuộc là chị đã chuẩn bị mấy thứ đó từ bao giờ?

Lưu Gia Thư tiến về phía trước một bước, ôm cô vào trong l*иg ngực, thấp giọng nói:

🌸Cho nên đừng đi được không?

Người phụ nữ làm nũng mang theo vài phần tùy hứng, cũng nhiều thêm vài phần ấu trĩ, Hồ Thùy Uyên lại không thấy không bình thường, ngược lại còn thấy đáng yêu vô cùng.

Cô hôn hôn cổ của đối phương, ngẩng đầu thấp giọng nói bên tai Lưu Gia Thư:

🌸Em không đi được chưa.

Hồ Thùy Uyên có chút vui vẻ đi theo Lưu Gia Thư vào phòng, tuy cô đã sớm có quyền tự do ra vào nhà của chị, nhưng trước nay cô chưa từng vào phòng ngủ của Lưu Gia Thư bao giờ.

Tuy Hồ Thùy Uyên đã chuẩn bị xong hết, nhưng khi đẩy cửa đi vào, lại không khỏi kinh ngạc.

Lưu Gia Thư cũng quá táo bạo rồi được không? Phòng tắm vậy mà lại trong suốt! Ở trong phòng từ góc độ nào cũng nhìn thấy rõ ràng được, phía trên bồn tắm là cửa kính trong suốt, vừa ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy sao trời.

Lưu Gia Thư lại hồn nhiên không biết có chỗ nào không thích hợp, lấy đồ ngủ từ trong phòng để quần áo ra, sắp xếp nói:

🌸Đều là kích cỡ của em, thiếu cái gì thì nói với chị.

"..."

Hồ Thùy Uyên khẽ nuốt nước miếng, không khỏi co rúm lại một chút:

🌸Nếu không để em về là được rồi.

Lưu Gia Thư đã đứng lên:

🌸Chị còn việc phải xử lý, tới thư phòng trước đây.

🌸A? Hả!

Hồ Thùy Uyên ngẩn người, bất giác đỏ tai.

Cậu còn nghĩ rằng, Lưu Gia Thư sẽ nhìn cô tắm rửa trong phòng...

A a a a! Hồ Thùy Uyên mày đang nghĩ bậy bạ gì vậy! Lưu Gia Thư mới không phải cái loại người như vậy được không! Chỉ khi mày da^ʍ mới thấy mọi thứ xung quanh đều là bậy bạ!

Tuy Lưu Gia Thư nói tới thư phòng, nhưng Hồ Thùy Uyên cũng không dám dùng bồn tắm, chỉ đứng ngay vòi hoa sen trong phòng tắm để tắm, khi ra ngoài, còn thuận tay dọn dẹp phòng tắm sạch sẽ.

Khi thay đồ ngủ, cô đột nhiên phát hiện đây là đồ Lưu Gia Thư chuẩn bị thay cho cô, lại không khỏi đỏ mặt, đồ ngủ mềm nhẹ cọ xát trên người, lại giống như Lưu Gia Thư đang chạm qua mỗi tấc da thịt...

Khi Lưu Gia Thư tiến vào, liền thấy Hồ Thùy Uyên nhào lên giường, đuôi tóc ướt dầm dề, cố gắng thu mình lại thành một cái bọc nhỏ, lại vểnh lên giống như một trái đào.

Chị thu hồi tầm mắt, hỏi:

🌸Tắm xong rồi sao?

🌸Ừm.

Hồ Thùy Uyên lập tức bò dậy ngồi ngay ngắn trên giường:

🌸Chị làm việc xong rồi sao?

🌸Còn một chút, nhưng không vội lắm, ngày mai làm tiếp cũng được.

🌸Ồ.

Hồ Thùy Uyên cũng không biết nên nói gì, đầu óc choáng váng, giống như bị mất khả năng suy nghĩ vậy, toàn bộ căn phòng đều là mùi hương của Lưu Gia Thư, làm não của cô gần như dừng lại.

Thẳng đến khi có tiếng nước truyền đến, lúc này Hồ Thùy Uyên mới bất giác phát hiện, Lưu Gia Thư vậy mà đang tắm! Sao chị lại không chờ cô ra ngoài!

A a a a!

Làm sao bây giờ, bây giờ ra ngoài còn được không?

Hơn nữa đối phương lại không để ý cô có đi hay không, có phải là không ngại bị cô xem không...?

Nội tâm Hồ Thùy Uyên có hai con người chibi đại chiến cãi nhau qua lại, cuối cùng cũng không nhịn được, trộm quay đầu liếc mắt một cái, cái liếc mắt này lại trực tiếp phá nát tam quan của cô.

Đệt đệt đệt!

Quả nhiên nguyên tác không có lừa cô!

Thật sự lớn như vậy, dài như vậy, khoảng chừng bảy tấc!

(*) một tấc = 3.33cm => bảy tấc = 23.3cm

Cô bị điên rồi sao? Còn chủ động ở lại đây, cô lấy cái dũng khí ở đâu mới cảm thấy mình có thể nuốt hết cái chiều dài này chứ?

Hồ Thùy Uyên kéo chăn qua che đầu lại, hoàn toàn đăng xuất.