Chương 68

Hồ Thùy Uyên lại khuyên vài câu, còn chủ động quỳ xuống, rõ ràng Lưu Gia Thư rất hưởng thụ, nhưng khuôn mặt chị vẫn lạnh lùng lùng như cũ.

Cuối cùng Hồ Thùy Uyên cũng thấy hơi phiền, không khỏi có chút oán trách nói:

🌸Mấy cái trên mạng đều là giả cả, chị cũng không phải không biết người em thích là chị.

Hồ Thùy Uyên nói như vậy, cũng ủy khuất:

🌸Khi em đóng phim cũng không xác nhận mối quan hệ với chị, hơn nữa mấy cái đó đều là cư dân mạng nói giỡn thôi, cũng không trở thành sự thật. Chỉ vậy thôi mà chị đã phân cao thấp, có phải chị đang cố ý kiếm cớ để giận em, đổi cách làm phiền em không?

Tuy rằng mấy lời này nghe rất trà xanh, ngữ khí có chút ghê tởm, còn có chút vô cớ gây rối. Nhưng Lưu Gia Thư rất thích bộ dáng này của cậu, cũng giống như cô rất thích bộ dáng khi Lưu Gia Thư làm nũng với cô vậy.

Loại tình thú giữa người yêu, Hồ Thùy Uyên không ngại thỉnh thoảng dùng một chút, dù sao hai bên đều thích, cũng có thể nhắc đến nhiều đề tài khác nhau, mang hướng khờ khờ không rõ. Đối với mấy cặp đôi mà nói thì đây cũng được xem như một cái thủ đoạn vạn năng.

Vốn Hồ Thùy Uyên đã nghĩ như vậy, nhưng mà hôm nay cậu đột nhiên phát hiện, nghe xong lời này của cô, Lưu Gia Thư tuy không hề lạnh mặt, nhưng ý cười lại không thấy ở đáy mắt.

Hồ Thùy Uyên đột nhiên có chút hoảng, chẳng lẽ cái này không dùng được với Lưu Gia Thư nữa?

🌸Chị còn tức giận sao?

🌸Đừng nghĩ nhiều.

Lưu Gia Thư xoa gáy cô:

🌸Là chị không tốt.

Đây là động tác mà hai người bọn họ đều rất quen thuộc, nhưng Hồ Thùy Uyên lại nhạy cảm phát hiện, cảm xúc của Lưu Gia Thư không giống với bất kì lần trước.

Trước khi Lưu Gia Thư đứng lên, Hồ Thùy Uyên theo bản năng nhào tới. Đầu giường đánh nhau cuối giường lại hòa hợp, mâu thuẫn giữa cặp đôi, không có gì là không thể giải quyết trong một lần.

Nếu không được thì làm lần hai.

Lưu Gia Thư giả bộ chối từ, cửa thành thất thủ.

Một khắc trước khi hoàn toàn chiếm hữu Hồ Thùy Uyên, trong đầu Lưu Gia Thư đột nhiên sinh ra một ý nghĩ—— muốn công khai mối quan hệ của chị với Hồ Thùy Uyên.

Chị muốn cho tất cả mọi người biết, Hồ Thùy Uyên là của chị, ai cũng không thể có bất kỳ tai tiếng dính tới Hồ Thùy Uyên nữa.

Nhưng Hồ Thùy Uyên làm một diễn viên, cô sẽ đồng ý sao?

Bữa cơm chiều này chậm hơn mọi người bốn tiếng.

Sau khi kết thúc, Hồ Thùy Uyên nằm trên sô pha ngẩng đầu nhìn Lưu Gia Thư, muốn biết đối phương có hết tức giận hay chưa.

Chuyện vừa rồi có chút quá mức với cô, nhưng cô đang dỗ dành Lưu Gia Thư, nên vẫn nhịn xuống. Dù cho đôi mắt hơi hồng hồng, miệng cũng có chút sưng.

Lưu Gia Thư chỉ trầm mặc nhìn cô.

Hồ Thùy Uyên cũng không rõ thái độ của đối phương, duỗi tay gãi gãi mu bàn tay Lưu Gia Thư, đang muốn nói cái gì đó, nhưng không nghĩ tới còn chưa kịp nói thì đã bị chặn kín.

Bữa cơm chiều này lại trực tiếp biến thành bữa sáng ngày hôm sau.

Chờ đến khi Hồ Thùy Uyên rời giường, Lưu Gia Thư cũng đã rời giường đi làm, trên WeChat có nhắn lại cho cô, bảo cậu nhớ ăn sáng. Tuy Lưu Gia Thư vẫn săn sóc như trước, nhưng Hồ Thùy Uyên lại cảm thấy Lưu Gia Thư vẫn chưa nguôi giận.

Thời gian ở bên nhau đã lâu rồi, cảm xúc của người yêu chỉ hơi dao động nhẹ thôi cũng rất dễ phát hiện ra.

Nghĩ như vậy, Hồ Thùy Uyên cũng không còn tâm tư để ăn, ăn lung tung để lấp đầy bụng, liền nhận được tin nhắn tới từ Phác Anh Trâm.

Phác Anh Trâm: Vị anh hùng này, tới hẻm núi nhận khiêu chiến của triệu hoán sư không?

Hồ Thùy Uyên:... Được rồi.

Tuy hôm nay tinh thần của cô không tốt lắm, nhưng chơi game cũng giống như thần trợ vậy, thắng liên tiếp vài ván, cuối cùng cũng không thua trận nào. Cuối cùng thậm chí còn cảm thấy thắng nhiều quá thì không thú vị, không muốn chơi nữa.

Phác Anh Trâm cũng không ép cô, rời khỏi trò chơi, nhưng vẫn chưa tắt mic.

🌸Gần đây có phải chị gặp chuyện gì không? Nhìn chj có vẻ không được tốt lắm.

Hồ Thùy Uyên:

🌸Tối hôm qua không ăn cơm, chắc là bị đói quá mức, không có phải không có tinh thần.

Phác Anh Trâm:

🌸Không phải chị muốn luyện cơ sao? Còn dám nhịn đói như vậy?

Cô ta vẫn còn nhớ rõ Hồ Thùy Uyên nhận kịch bản của《 Isolated 》, nhân vật này yêu cầu phải có loại hình khỏe mạnh mà lại có chút cơ bắp.

🌸Cũng không phải cố ý không ăn, chỉ là có chút việc nên không ăn được.

🌸Gần đây chj cũng không làm việc gì, chuyện gì mà có thể làm chj không ăn được chứ?

"..."

Trầm mặc một lát, Hồ Thùy Uyên dời đề tài:

🌸Cô có cảm thấy gần đây tôi chơi game không tệ lắm không?

Phác Anh Trâm tức giận:

🌸Chj còn chưa trả lời tôi đâu!

Hồ Thùy Uyên:

🌸...Cô thật sự muốn nghe?

Mạch não Phác Anh Trâm rất kỳ quái, nổi giận đùng đùng nói:

🌸Chẳng lẽ tôi còn nghe không được à?

Hồ Thùy Uyên:

🌸Làm chuyện đó quá mức.

Lần này đến lượt Phác Anh Trâm trầm mặc.

Đệt, lần này lại gϊếŧ cẩu rồi, cô ta không nên hỏi chuyện này.

🌸Có điều...

Phác Anh Trâm nghĩ lại mấy bộ truyện h văn cô ta từng đọc, mặt có chút đỏ:

🌸Cảm giác kia thế nào? Có thật sự sướиɠ không?

Hồ Thùy Uyên che lại cái eo của mình, thở dài:

🌸Cô vẫn nên tự thể nghiệm là biết.

Sướиɠ thì sướиɠ thật, nhưng mệt thì cũng rất mệt.

Phác Anh Trâm trợn trắng mắt:

🌸Thật ra tôi cũng muốn lắm, nhưng không phải vì tôi không có đối tượng à?

🌸Cô có thích người nào không?

🌸Không đâu, gần đây tôi đang theo đuổi thần tượng, không có thời gian.

🌸Cô còn theo đuổi thần tượng nữa?

Hồ Thùy Uyên có chút ngoài ý muốn:

🌸Cô theo đuổi ai?

🌸Vương Thần á, lúc trước không phải tôi đã nói với chị rồi sao?

Hồ Thùy Uyên:

🌸Ai chứ?

🌸Tôi chia sẻ cho chị nhiều video của chị ấy như vậy, lúc trước chị còn nói khi nào rảnh chj sẽ xem! Kết quả chj một chút cũng chưa xem à?

"..."

Hình như là có chuyện như vậy.

Hồ Thùy Uyên nhạt nhẽo dời đề tài:

🌸Cô không cần hâm mộ tôi, yêu đương cũng không tốt như trong tưởng tượng của cô đâu.

Phác Anh Trâm mơ hồ ngửi được mùi bát quái:

🌸Tại sao chứ?

Hồ Thùy Uyên lập tức kể lại mọi chuyện ngày hôm qua, càng nói càng thấy tức, nhịn không được oán trách:

🌸Cô xem, vấn đề không trên người của tôi đúng không? Dù sao tôi cũng chỉ coi video thôi, chỉ vậy thôi chj ta cũng giận tôi. Lúc người trợ lí của chj ta chạy tới trước mặt tôi làm trò tôi còn chưa tức chj ta đâu!

Phác Anh Trâm:

🌸Vậy bây giờ chj định làm gì?

Hồ Thùy Uyên trầm mặc một lát, lúc này mới nói:

🌸Tôi sẽ cho chj ta cơ hội cuối cùng, đêm nay nói chuyện công bằng, nếu chj ta vẫn còn như vậy...

Vậy thì cô cũng không còn biện pháp nào.

Hồ Thùy Uyên hơi nhíu mày, cảm giác giống như đang bị Lưu Gia Thư uy hϊếp.

🌸Cũng không cần chờ đến đêm nay.

Phác Anh Trâm âm thầm cổ vũ:

🌸Nếu chj bối rối như vậy rồi, không bằng bây giờ liền tới công ty để tìm chj ta đi, còn có thể làm cho chj ta kinh hỉ một cái.

Kinh hỉ à, Hồ Thùy Uyên nghĩ một lát, cảm thấy đây là một ý kiến không tồi, qua buổi trưa liền chạy xe tới công ty Bân Ngôn.

Lúc trước cô đã tới đây lúc kỳ nhạy cảm của Lưu Gia Thư một lần, khi đó Châu Tuyết Ngọc cho cô tấm thẻ quyền hạn cao nhất, từ cửa chính đi thẳng tới văn phòng tổng tài.

Ngoài chỗ tiếp đón, Hồ Thùy Uyên khẽ cười:

🌸Bây giờ Lưu tổng có rảnh không?

Cậu trai nhỏ lập tức đứng lên, ngẩng đầu nhìn cô một cái:

🌸Xin hỏi chị có hẹn trước không ạ?

Người này che kín mít, bỗng nhiên thấy có chút giống phong cách của Lưu Khánh Hoa, nhưng vị tiểu thư này rất ít tới đây, hơn nữa cũng tới rất tùy tiện, toàn bộ người ở tập đoàn Bân Ngôn đều biết y, tuyệt nhiên sẽ không che cẩn thận như vậy.

🌸Không có.

Hồ Thùy Uyên đưa tấm thẻ qua:

🌸Cậu nhìn xem cái này có được không?

Tấm thẻ này thật sự rất ít người có được, ngay cả Quyền Tiến Ngọc, Lưu Khánh Hoa cũng có một tấm, đúng là rất giống với danh người nhà của Lưu Gia Thư.

🌸Có thể.

Cậu trai nhỏ kinh ngạc trong chớp mắt, lập tức gật đầu, lại hỏi:

🌸Có thể nhìn mặt chj để tiện phân biệt không?

Hồ Thùy Uyên tháo kính râm xuống, tìm đúng góc độ đặt gương mặt ở chỗ công cụ nhận diện khuôn mặt.

Chỗ tiếp đãi:??

Mẹ ơi! Ai đây??

"Tích" một tiếng, Hồ Thùy Uyên cười tủm tỉm lùi về, hỏi:

🌸Bây giờ có thể vào được chưa?

🌸Hồ Thùy Uyên?

Cậu trai nhỏ há miệng thở dốc, hoàn toàn không tin được:

🌸Chị thật sự là Hồ Thùy Uyên?

Hồ Thùy Uyên khẽ gật đầu:

🌸Bị cậu phát hiện rồi.

A a a a, Hồ Thùy Uyên! Là Hồ Thùy Uyên!!

Cậu trai ở chỗ tiếp đón gần như muốn điên rồi, nhưng ngại với nghề nghiệp hiện giờ, nên chỉ có thể thấp giọng nói, còn bên trong đã điên cuồng thét chói tai.

🌸Bây giờ chị có rảnh không, có thể ký tên cho tôi được không?

🌸Vậy trao đổi đi, cậu giúp tôi giữ bí mật được không?

Hồ Thùy Uyên chớp mắt, làm ra vẻ mặt xin nhờ:

🌸Đừng nói cho người khác là tôi tới đây.

🌸Nhất định nhất định.

Đôi tay của cậu trai nhỏ phát run nhận lấy chữ ký, liên tục gật đầu.

🌸Xin đi theo tôi, tôi mang chị vào.

Cậu trai nhỏ đi ra, bộ dáng mặc sơ mi trắng và quần tây đen:

🌸Nhưng mà dựa theo quy trình, thì còn phải nói cho cho thư ký tổng tài Trươn Nguyệ Hân biết.

Thư ký bên người của Lưu Gia Thư là một nữ Beta hơi mũm mỉm, là một người rất thông minh. Thấy Hồ Thùy Uyên tới thì lập tức đứng lên, cung kính nói:

🌸Hồ tiểu thư.

Y còn nhớ rõ một màn Lưu Gia Thư ôm công chúa Hồ Thùy Uyên trong buổi họp thường niên, vị này chính là phu nhân tổng tài của công ty Bân Ngôn tương lai.

Hồ Thùy Uyên cười cười:

🌸Bây giờ có tiện đi vào không?

🌸Có thể, có thể chứ.

Trươn Nguyệ Hân dừng một chút, lộ ra một vẻ mặt có chút khó xử:

🌸Chẳng qua vừa rồi Lưu tổng mới giáo huấn hai người, có lẽ bây giờ tâm tình không được tốt lắm.

Hồ Thùy Uyên có chút chần chờ, nếu Lưu Gia Thư còn đang làm việc, vậy thì cô tùy tiện đi vào quấy rầy cũng không tiện lắm.

Trươn Nguyệ Hân lại hỏi:

🌸Bằng không thì ngài ngồi đây một lát đi? Tôi giúp ngài dò xét một chút được không?

Phương pháp này cũng tốt chán, nếu như Lưu Gia Thư vẫn còn bận, thì đợi chị trở về là được. Hồ Thùy Uyên đang muốn đồng ý, liền nghe có hai tiếng nói đang từ xa tiến lại gần.

🌸Ôi trời, Lưu tổng lại không ăn cơm sao?

🌸Cũng không biết như thế nào nữa? Vừa rồi tổ trưởng đi đưa cơm cũng bị đuổi ra ngoài.

🌸Không phải là nói chế độ ăn uống của ngài ấy đã trở lại bình thường rồi sao?

🌸Chắc là bị công ty chi nhánh chọc giận rồi, tôi cũng không dám hỏi nhiều...

Lại không ăn cơm sao?

Hồ Thùy Uyên hơi nhíu mày, cô rất vất vả mới làm cho hết bệnh, sao bây giờ lại tái phát rồi?

🌸Không cần làm phiền, tôi đợi một lát rồi sẽ trở lại tìm chị ấy.

Sau khi Hồ Thùy Uyên nói với Trươn Nguyệ Hân xong, xoay người rời khỏi chỗ làm của tổng tài.

Khi đi lên, cậu có thấy một quán cà phê ở lầu một, không chỉ có cà phê, mà cũng có bán một ít loại cơm đơn giản, pizza, mì ý, sandwich các loại.

Bây giờ đã qua giờ dùng cơm, nên bây giờ trong quán chỉ có lác đác vài người, đang ngồi bên cửa sổ hưởng điều hòa. Khi Hồ Thùy Uyên đi vào, thì trong tiệm còn đang phát bài hát chủ đề của nhân vật Tôn Lệ Liên trong 《 Thiên Địa Tồn Vong 》, tiếng du dương của piano với đàn violon truyền đến, một ngày lười biếng trong mùa hè sau trưa.

Người phục vụ đang híp ngủ ngủ gà ngủ gật, nghe tiếng chuông gió thì bừng tỉnh.

🌸Chào chị, xin hỏi chị cần gì?

Hồ Thùy Uyên:

🌸Có thể cho tôi mượn phòng bếp một chút không? Tôi có thể trả tiền sử dụng.

Người phục vụ sửng sốt một lát, có chút chần chờ:

🌸Ặc... Việc này chỉ sợ không tiện lắm...

Hồ Thùy Uyên chắp tay trước ngực, vô cùng đáng thương hỏi:

🌸Một chút hy vọng cũng không có sao?

Hồ Thùy Uyên lớn lên rất may, cậu trai nhỏ cũng không đành lòng, còn nói thêm:

🌸Nếu không thì tôi có thể gặp chủ cửa hàng được không?

🌸Có thể à, cảm ơn cậu.

Người này thật sự rất giống Hồ Thùy Uyên, cậu trai nhỏ không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần, nhưng cậu rất nhanh đã từ bỏ suy nghĩ này, sao Hồ Thùy Uyên có thể xuất hiện ở chỗ này chứ? Còn tới mượn phòng bếp của bọn họ? Không có khả năng.

Chủ cửa hàng rất nhanh đã ra khỏi phòng nghỉ, là một người gần 40 tuổi hơi mũm mỉm, khi nhìn thấy Hồ Thùy Uyên cũng sửng sốt một chút:

🌸A, cô có phải Hồ Thùy Uyên không?

🌸Bị chị nhìn ra rồi sao?

Hồ Thùy Uyên giả vờ kinh ngạc.

Cô thừa nhận rất thẳng thắng, chủ cửa hàng ngược lại có chút hoài nghi.

Hồ Thùy Uyên nở nụ cười:

🌸Có phải đặc biệt rất giống không? Mọi người đều nói như vậy.

Chủ cửa hàng nhẹ thở ra:

🌸Hải nha, tôi còn tưởng là thật đấy, cô ta diễn Tôn Lệ Liên tốt quá, cả nhà tôi đều khóc thảm.

Hồ Thùy Uyên:

🌸Còn không phải sao, tôi cũng không nhịn được.

Chủ cửa hàng:

🌸Nhưng mà nhìn kỹ lại, cô nhìn còn khỏe mạnh hơn Hồ Thùy Uyên một chút.

Hồ Thùy Uyên:

🌸Tôi còn đang giảm cân.

🌸Không sao không sao, cô như vậy đã khá tốt rồi, nhìn gầy quá cũng không tốt.

Bà chủ cười tủm tỉm:

🌸Tìm tôi có chuyện gì sao?

🌸Chồng của tôi làm ở đây, tăng ca đến giờ cũng chưa ăn cơm. Bây giờ nhà ăn đều đóng cửa rồi, cơm hộp chị ấy lại không ăn, nên tôi tới để mượn phòng bếp nấu chút cơm cho chị ấy không?

Nói tới đây, Hồ Thùy Uyên rũ mi, thở dài:

🌸Tôi cũng không nên cãi nhau với chj ấy, biết rõ chj ấy có bệnh bao tử, mà tôi còn không chuẩn bị cho chj ấy...

🌸Chồng của cô thật may mắn.

Nghe đến đó, Chủ cửa hàng gần như sắp bị cô làm cho cảm động, thở dài:

🌸Vậy cô dùng đi.

Hồ Thùy Uyên:

🌸A, cảm ơn chị.

🌸Nhưng mà phải đeo tạp dề đó, đừng để người khác nhìn ra cô không phải người làm ở đây.

Chủ cửa hàng thấp giọng nói:

🌸Tôi nói với cô, cơ quan của công ty Bân Ngôn đặc biệt rất nghiêm khắc, mỗi ngày đều tới kiểm tra một lần, cực kỳ xoi mói.

Hồ Thùy Uyên một bên coi nguyên liệu nấu ăn một bên trả lời:

🌸Vậy cũng là chất lượng cửa hàng của chị vượt qua thử thách, chịu được loại kiểm tra này.

Chủ cửa hàng bị tăng bốc đến thoải mái, còn chủ động đưa thật nhiều nguyên liệu nấu ăn ra cho Hồ Thùy Uyên.

Hồ Thùy Uyên nhìn một lát, chuẩn bị làm món mì miso rau nấm với salad dưa leo.

Bột miso bỏ vào trong nồi khấy đều, rau và nấm thì đem rửa sạch thái nhỏ. Tất cả cùng cho vào nồi thêm chút gia vị.

Lúc Hồ Thùy Uyên khấy lại, chủ cửa hàng ngửi thấy mùi hương đi tới, nhịn không được lại hít hít mũi:

🌸Tay nghề của cô không tồi nha, cũng quá thơm rồi đó?

Hồ Thùy Uyên lại bắt đầu dùng dao cắt tàu hủ, nghe vậy khẽ cười:

🌸Chủ yếu là nguyên liệu nấu ăn của các chị tốt.

🌸Tôi cũng từng làm mì miso rau nấm, nhưng hoàn toàn không được thơm như của cô.

Cửa hàng trưởng dùng một cái muỗng lấy một muỗng nước súp, sau khi nếm thử, đôi mắt vốn dĩ không lớn lập tức mở thành một cái khe, rất khoa trương hô lên.

🌸Cái này cũng quá thơm, cô gái nhỏ cô làm như thế nào vậy? Có muốn tới tiệm của tôi làm việc không? Bằng cái gương mặt với tay nghề này của cô, tôi gấp hai tiền lương cho cô, miễn phí hưởng thụ tất cả đãi ngộ của tập đoàn Bân Ngôn.

Một người phục vụ cũng liên tục nuốt nước miếng, ngay cả khách bên trong tiệm cũng bị hấp dẫn.

🌸Bà chủ, có món gì mới sao? Sao lại thơm vậy?

🌸Không sai, mùi tàu hủ chiên với mì miso rau nấm.

Chủ cửa hàng nhân cơ hội hét to lên:

🌸Tuần sau mới có!

Hồ Thùy Uyên giao các nguyên liệu với cách làm cho chủ cửa hàng, sốt miso cô làm cũng không được nhiều lắm, đưa cho chủ cửa hàng một cái bình nhỏ.

Lợi ích với tiền lương của tập đoàn Bân Ngôn đều rất cao, tuy ban đầu chỉ có một phần trăm người gọi cơm ở công ty, nhưng lúc sau vẫn không ít người xếp hàng. Ngay cả Lưu Gia Thư cũng tới ăn thử một lần, nhưng so ra thì hương vị vẫn kém so với Hồ Thùy Uyên làm.

Đương nhiên, đây đều là những chuyện trong tương lai.

Sau khi Hồ Thùy Uyên làm xong thì đưa tiền cho chủ cửa hàng, chủ cửa hàng làm thế nào cũng không chịu nhận, còn nói mình đã có công thức, đó mới thật sự lời.

🌸Cũng không phải công thức bí truyền gì.

Hồ Thùy Uyên cười cười:

🌸Trên mạng đều có thể tìm được.

🌸Không giống, cô làm tốt hơn.

Chủ cửa hàng nheo mắt lại, bắt đầu tưởng tượng ra tương lai:

🌸Tôi có dự cảm tôi có thể đánh bại quán sushi bên cạnh, trở thành cửa hàng nổi tiếng nhất tập đoàn.

"..."

Khi Hồ Thùy Uyên đem theo hai món mới nấu lên lầu, mới vừa đi đến cửa văn phòng tổng tài, đã nhìn thấy hai thiếu nữ mặc tây trang đi ra, mặt mày ảm đạm, khí chất rất kém.

Hồ Thùy Uyên gõ gõ cửa:

🌸Lưu tổng, tôi đưa cơm cho ngài.

Một lát sau, một giọng nói lạnh lùng truyền tới:

🌸Không cần.

Hồ Thùy Uyên trầm mặc hai giây, đẩy cửa bước vào.

🌸Ai cho cô vào?

Lưu Gia Thư trầm giọng nói, đang muốn trách mắng một cái, không ngờ vừa ngẩng đầu, đã thấy một người không thể nào quen hơn. Chj lập tức sửng sốt một chút, mặt cũng trở nên nhu hòa hơn.

🌸Sao em lại tới đây?

🌸Đưa cơm cho chj.

Hồ Thùy Uyên cười cười, có chút mới lạ:

🌸Thì ra trạng thái chj ở công ty là như thế này?

Lưu Gia Thư đỡ trán, ngữ khí cũng mềm hơn vài phần:

🌸Đừng chọc chj.

Hồ Thùy Uyên:

🌸Không trêu chọc chj nữa, khi tức giận cũng đặc biệt xinh đẹp.

Lưu Gia Thư vẫy vẫy tay với Hồ Thùy Uyên:

🌸Lại đây, để chị ôm một cái.

Hồ Thùy Uyên thuận thế ngồi trên đùi chị, đặt hộp lên bàn, một bên mở ra một bên hỏi:

🌸Sao lại không ăn cơm? Ăn uống không ngon sao? Vậy chị có muốn về sau em đưa cơm tới cho chj không?

🌸Đừng phiền như vậy.

Lưu Gia Thư ôm lấy eo cô, hôn hôn phía sau cổ của cô:

🌸Không phải cố ý không ăn, mà bận quá nên quên thôi.

🌸Công việc rất bận sao?

🌸Còn tốt, mấy chuyện vụn vặt tương đối nhiều.

Lưu Gia Thư nói:

🌸Công ty chi nhánh sắp đưa ra thị trường, gần đây đang điều tra các cơ quan công ty, nhưng mà mấy thứ điều tra trong báo cáo đều gạt người, cơ bản không thấy tận mắt.

Công ty chi nhánh làm mới nguồn năng lượng lần này tập đoàn Bân Ngôn sắp đưa ra thị trường, nhờ điều hành ONN trứ danh chuẩn bị đưa ra thị trường. ONN là điều hành nổi tiếng trong giới, học sinh học tài chính đều muốn sau khi tốt nghiệp sẽ tới ONN để vinh quang, nếu bọn họ biết mình bị đánh giá như vậy, đúng là muốn ủy khuất phát khóc.

🌸Thôi, không nói tới chuyện đó nữa.

Lưu Gia Thư mở nắp hộp ra:

🌸Không thì em cùng chj ăn một chút đi?

Hồ Thùy Uyên không từ chối.

Hai người ngọt ngọt ngào ngào chia đồ ăn ra ăn, sau khi ăn xong miếng dưa leo cuối cùng, Hồ Thùy Uyên đột nhiên nhớ ra mình tới để tha thứ cho Lưu Gia Thư.

"..."

Nhưng là bây giờ Lưu Gia Thư còn cần cô tha thứ sao?

Trong lúc chần chờ, đã có thư ký đi vào, nhắc nhở Lưu Gia Thư có cuộc họp vào lúc bốn giờ.

Hồ Thùy Uyên vừa mới tới, Lưu Gia Thư không muốn để người đi, liền nói mật khẩu máy tính cho cô, để cô chơi một lát.

Ban đầu Hồ Thùy Uyên không muốn nhìn trộm sự riêng tư của Lưu Gia Thư đâu, chỉ muốn dùng máy tính coi một số video, đáng tiếc lại không cẩn thận đóng một cái tab cô muốn coi, Hồ Thùy Uyên click mở máy tính coi lịch sử để tìm lại, liền thấy mấy cái lịch sử lúc trước, đột nhiên ngẩn người.

—— Minh tinh công bố tình yêu đối với sự nghiệp ảnh hưởng lớn như thế nào?

Khi Hồ Thùy Uyên nhìn thấy cái này còn rất cảm động, sau đó cô lại nhìn xuống hai cái bên dưới.

—— Minh tinh kết hôn đối với sự nghiệp ảnh hưởng lớn như thế nào?

—— Minh tinh mang thai sinh con đối với sự nghiệp ảnh hưởng lớn như thế nào?

"..."

Hồ Thùy Uyên yên lặng tắt trang web, mới ở với nhau thôi đã nghĩ đến chuyện sinh con, quả nhiên săn sóc ấm lòng đều là giả, Lưu chó vẫn là Lưu chó.

Sau khi Lưu Gia Thư họp xong trở về, liền thấy Hồ Thùy Uyên đang nằm ngủ gục trên bàn. Lộ ra cái đầu hơi xù lên, trang web máy tính còn dừng lại ở mục "Minh tinh công bố tình yêu đối với sự nghiệp ảnh hưởng lớn như thế nào?"

Lưu Gia Thư: "..."

🌸Xong rồi sao?

Hồ Thùy Uyên nghe thấy tiếng động, mắt buồn ngủ mơ màng bò dậy, sau đó cô liền thấy tầm mắt Lưu Gia Thư đang dừng trên máy tính.

Hồ Thùy Uyên có chút ngại ngùng, giải thích:

🌸Em, em chỉ là không cẩn thận thấy được.

Lưu Gia Thư:

🌸Ừm, chị cũng chỉ không cẩn thận coi rồi.

"..."

Còn có thể cho người ta một chút mặt mũi không?

Nghĩ lại sự kiện đêm qua, Hồ Thùy Uyên đột nhiên nghĩ lại, ngẩn người:

🌸Hôm qua có phải chị đang suy nghĩ chuyện này không?

🌸Không có gì, chị chỉ tùy tiện coi một chút thôi.

Lưu Gia Thư thu hồi tầm mắt:

🌸Chj biết em không tiện.

🌸Em không sao cả.

Hồ Thùy Uyên ngẩng đầu nhìn Lưu Gia Thư:

🌸Công khai thì công khai đi, em còn thiếu mấy thứ phiền phức như thế này sao.

🌸Không liên quan, em không cần miễn cưỡng.

Chj coi câu trả lời trên mạng, còn có cách nói của người đại diện, đều cho rằng, trong khi sự nghiệp của nghệ sĩ đang đi lên, thì công khai tình yêu không tốt lắm.

Lưu Gia Thư hôn hôn khóe môi cô, lúc này mới nói:

🌸Chj cũng có thể làʍ t̠ìиɦ nhân bí mật của em.

Hồ Thùy Uyên bị chọc cười:

🌸Em làʍ t̠ìиɦ nhân bí mật của chj mới đúng, bọn họ đều nói em là tình nhân của tổng tài cơ mà.

🌸Không phải tình nhân.

Lưu Gia Thư nói bên tai cô:

🌸Là vợ.

Vợ...

Đây là lần đầu tiên Lưu Gia Thư gọi cô như vậy, Hồ Thùy Uyên ngẩn người, lỗ tai có chút hồng.

Lưu Gia Thư rũ mắt nhìn cô, trong mắt có chút ý cười vụn vặt:

🌸Cho chj gọi như vậy được không?

Hồ Thùy Uyên: "..."

Đệt, chj về nhà thì gọi lúc nào chả được?

Bây giờ một hai phải làm chuyện thừa thãi, được cô đồng ý mới gọi, đây là phương pháp chính xác để cô không từ chối sao? Nhưng cô đúng là không định từ chối thật...

Hồ Thùy Uyên đang muốn nói được, liền thấy chút giảo hoạt vừa lóe lên trong ánh mắt của Lưu Gia Thư, lời nói đã tới bên miệng rồi, Hồ Thùy Uyên lại đứng lên, giả vờ tức giận nói:

🌸Không được!

Không ngờ mới vừa mới đứng lên, liền phát hiện lòng bàn tay hơi nóng lên, Lưu Gia Thư kéo cô lại, thân thể của Hồ Thùy Uyên đột nhiên mất cân bằng, trực tiếp ngã vào trong lòng Lưu Gia Thư.

Ngay sau đó, đôi môi nóng bỏng của người phụ nữ hạ xuống..

Hồ Thùy Uyên: "!"

Tên lừa đảo, bà nói không đồng ý!

Hồ Thùy Uyên giãy giụa, nhưng mà rất nhanh đã bị vuốt lông, lông mi rũ xuống, trầm mê trong sự tiếp xúc thân mật quen thuộc.

Có không khí dần đi vào trong phổi, lông mi Hồ Thùy Uyên khẽ run rẩy, đỏ mặt mở hai mắt.

Lưu Gia Thư tạm thời buông tha cho cô, nhưng lại không rời đi, cái trán chống lên trán cô, mũi chạm mũi, giọng nói khàn khàn:

🌸Nhìn phản ứng này của em, không phải rất muốn sao?

Cô gần như có thể phát hiện ý cười trong giọng nói của Lưu Gia Thư.

Hồ Thùy Uyên tức giận nói:

🌸Vậy chj còn hỏi em làm cái gì?

Lưu Gia Thư nghiêm trang:

🌸Vốn dĩ muốn cho em xin chj, nhưng vẫn không nhịn được.

Hồ Thùy Uyên: "..."

Chj có thể chó hơn nữa sao.

Lưu Gia Thư giống như có chút chưa đã thèm, chỉ một lát sau khi tạm dừng, lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Bàn tay to của người phụ nữ ấn sau eo cô, thân thể nóng bỏng dán tới...

Nhớ tới cuộc đối thoại vừa rồi, đôi tay Hồ Thùy Uyên chống lên ngực Lưu Gia Thư, không phục nói:

🌸Vậy chj cầu xin em đi!

🌸Cầu xin em.

Lưu Gia Thư chạm vào chóp mũi cô, giọng nói vừa trầm vừa khàn:

🌸Để chj thân một chút được không?

Hồ Thùy Uyên: "..."

Rõ ràng cô phải chiếm quyền chủ động mới đúng, nhưng sao Lưu Gia Thư lại có bộ dáng thành thạo như vậy? Mà cô lại luôn là người ở thế yếu chứ? Là bởi vì cô chưa đủ vô liêm sỉ sao?

Hồ Thùy Uyên còn đang tự hỏi vấn đề này, liền phát hiện sự mềm mại trên môi, hơi thở quen thuộc lại lần nữa bao phủ lấy cô...

Nhưng mà lúc này đây, Lưu Gia Thư không chỉ muốn thỏa mãn bằng cách hôn môi.

Nhận thấy môi đang đi xuống, Hồ Thùy Uyên nắm chặt lấy cổ áo, đỏ mặt từ chối.

🌸Đừng... Đừng ở chỗ này...

Người phụ nữ khẽ cắn hầu kết của cô, thấp giọng nói:

🌸Chị chuẩn bị quần áo cho em rồi...

Không phải cái lý do này được không...

Nhưng cô không muốn bị người khác bắt gặp ngay trong văn phòng.

Nhưng mà Lưu Gia Thư lại hiển nhiên không quan tâm, lúc trước khi Hồ Thùy Uyên tới đây vào kỳ nhạy cảm của chj, chj cũng đã muốn làm loại chuyện này rồi.

Đúng lúc này, đột nhiên có ba tiếng gõ cửa vang lên.

Hồ Thùy Uyên cả người đều căng thẳng:

🌸Có, có người tới!

Lưu Gia Thư lại không buông tha cho cô, vẫn duy trì động tác như cũ, ngược lại rất hưởng thụ thời khắc thân mật kí©h thí©ɧ như thế này.

Chj khẽ hôn lên vành tai đang nóng lên của Hồ Thùy Uyên, nhỏ giọng nói:

🌸Chj không cho thì không ai dám đi vào.

Quả nhiên, tiếng gõ cửa bên ngoài đã dừng lại.

Giọng nói không chút gợn sóng của Châu Tuyết Ngọc truyền vào:

🌸Lưu tổng, quấy rầy một chút.

Hồ Thùy Uyên lập tức xuống khỏi người Lưu Gia Thư, luống cuống tay chân cài nút áo lại. Hên là lần này Lưu Gia Thư thủ hạ lưu tình, không có trực tiếp xé rách quần áo của cô.

Chờ đến khi cậu vất vả lắm mới mặc lại xong, Lưu Gia Thư cuối cùng cũng nói:

🌸Vào đi.

Châu Tuyết Ngọc mặc tây trang mang giày da đi vào, nhìn cũng không nhìn một cái, mặt vô biểu tình nói:

🌸Thật ngại quá đã quấy rầy rồi, đây là báo cáo mới nhất của công ty Bân Ngôn.

Hồ Thùy Uyên đỏ mặt muốn chạy đi, nhưng lại bị Lưu Gia Thư một tay giữ chặt.

🌸Cô ấy rất nhanh sẽ đi.

Lưu Gia Thư quay đầu nhìn Châu Tuyết Ngọc:

🌸Chọn những lời quan trọng nói.

Châu Tuyết Ngọc đẩy đẩy mắt kính:

🌸Vì có bộ phim 《 Thiên Địa Tồn Vong 》 kéo lên, nên doanh thu của công ty Bân Ngôn tăng lên 23%, sáng hôm nay, giá cổ phiếu của công ty Bân Ngôn tăng lên 7%, tổng giá trị thị trường vượt qua công ty lâu đời Phong Kiệt.

Lưu Gia Thư gật đầVon

🌸Làm không tồi, vất vả rồi.

Ngay cả Hồ Thùy Uyên cũng không nghĩ tới, bộ phim này vậy mà lại có ích như vậy. Tuy thời gian trước đầu tư vào bộ phim này rất nhiều, nhưng bây giờ xem ra giá trị hoàn toàn đáng để đầu tư. Bùi Ngọc Nhung lúc trước quay phim thương mại nằm giữa đường, xem như đã hoàn toàn tìm được thể diện rồi nhỉ.

Kế tiếp, Châu Tuyết Ngọc lại nói một số ít nội dung của những mặt khác, quá chuyên nghiệp nên Hồ Thùy Uyên nghe không hiểu lắm, nên ngoan ngoãn ngồi trên ghế chơi điện thoại.

Không biết đã qua bao lâu, Châu Tuyết Ngọc cuối cùng cũng kết thúc báo cáo. Rời đi trước, còn cố ý đi tới bên người cô, nói:

🌸Tôi nói xong rồi, hai người có thể tiếp tục.

Hồ Thùy Uyên: "..."

Thần con mẹ nó tiếp tục, như vậy thì ai còn tiếp tục được nữa?

Lưu Gia Thư rõ ràng vẫn có thể tiếp tục, chj ngước mắt nhìn Hồ Thùy Uyên, trong đôi mắt đen nhánh là một mảnh sâu thẳm.

🌸Lại đây.