Chương 70

Tuy Hồ Thùy Uyên đã thương lượng với Lưu Gia Thư từ trước, để fans đề phòng tâm lý trước. Nhưng cô lại không nghĩ tới Lưu Gia Thư lại đột nhiên nói một câu trắng trợn như vậy, trong chốc lát gương mặt cũng đỏ lên.

Cô chỉ cảm nhận được tầm mắt của người xem ở phía dưới đều đang dán lên người cô, giống như muốn đốt cháy cô vậy, nhưng nóng nhất, vẫn là Lưu Gia Thư đang nhìn cô.

Hồ Thùy Uyên có chút tức giận trừng mắt nhìn Lưu Gia Thư, oán giận nói:

🌸Chị không nên nói bậy chứ!

🌸Được được.

Lưu Gia Thư tốt tính gật đầu:

🌸Về sau chị đều nghe em.

Hồ Thùy Uyên: "..."

Người này đúng là có lợi thì đem ra khoa tích cực thật.

Khang Khang khoa trương "Oa" một tiếng:

🌸Có phải tôi mới nghe được thứ gì không nên nghe không?

Hồ Thùy Uyên cười xua tay:

🌸Quan hệ của bọn tôi cũng khá tốt, cho nên nói chuyện cũng khá thoải mái, đùa cho vui chút thôi.

🌸Quan hệ tốt?

Lưu Gia Thư liếc mắt nhìn Hồ Thùy Uyên một cái, gật đầu:

🌸Ừm, quan hệ của bọn tôi cũng khá tốt thôi.

Khang Khang:

🌸Vậy tiếp tục phân đoạn mà mọi người mong chờ nhất.

Trong nháy mắt Hồ Thùy Uyên liền có cảm giác không tốt lắm.

Khang Khang chuyển sang một bức hình, cười tủm tỉm nói:

🌸Đây là hai đoạn đồng nhân văn về hai người mà bọn tôi đã tìm được trên mạng, hy vọng hai người có thể đọc diễn cảm một chút.

Tuy đây cũng là nội dung đã được in sẵn ra, nhưng Hồ Thùy Uyên đã ăn mệt một lần, nên cũng cảnh giác không ít.

Cô nhìn mắt Khang Khang, không trả lời mà hỏi lại:

🌸Không giống vừa rồi chứ?

🌸Không đến mức đó đâu, chỉ một đoạn nhỏ thôi.

Khang Khang vẫy vẫy tay:

🌸Lần này bọn tôi chọn truyện cho thiếu nhi đó.

Truyện cho thiếu nhi?

Hồ Thùy Uyên nửa tin nửa ngờ, đọc đoạn chữ đang hiển thị trên màn hình lên.

(🌸Buổi sáng hôm nay tỉnh dậy, Hồ Thùy Uyên phát hiện mọi thứ xung quanh của mình trở nên vô cùng to lớn, giống như bản thân mình đã bước vào vương quốc của người khổng lồ vậy. Không đúng, không phải xung quanh trở nên lớn hơn, mà là do cô bị thu nhỏ lại! Gia...)

Đọc đến cách xưng hô này, Hồ Thùy Uyên nói lắp trong chớp mắt, lúc này mới tiếp tục nói:

(🌸Gia Thư, chị mau tỉnh lại, em bị làm sao vậy?)

(🌸Hửm? Sao vậy? Lưu Gia Thư nghe tiếng Hồ Thùy Uyên gọi, theo thói quen định hôn chào buổi sáng với đối phương một cái, nhưng không ngờ lại hụt. A! Hồ Thùy Uyên biến thành bộ dáng chỉ lớn bằng bàn tay!)

(🌸Lưu Gia Thư hơi chớp mắt, phát hiện Hồ Thùy Uyên nho nhỏ đang luống cuống tay chân ngồi trên gối, đôi mắt đỏ bừng, toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, giống như một con búp bê nhỏ mềm mại. Trời ạ, thế này cũng quá đáng yêu rồi! Não Lưu Gia Thư phát ra một tiếng cảm thán.)

(🌸Sao em lại biến thành như thế này rồi? Chị hỏi Hồ Thùy Uyên.)

(🌸Em cũng không biết. Hồ Thùy Uyên nho nhỏ ủy khuất xoa mắt, nói Em vừa tỉnh dậy đã trở thành như thế này rồi. )

(🌸"Làm thế nào mới có thể trở lại như cũ?")

(🌸"Không biết.")

(🌸Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, Lưu Gia Thư tiếp nhận sự thay đổi này đầu tiên. Chị thật cẩn thận đặt Hồ Thùy Uyên trong lòng bàn tay, nói: " Về sau chị phải cẩn thận một chút mới được, để không dẫm phải em. "")

(🌸Hồ Thùy Uyên vẫn rầu rĩ không vui, Lưu Gia Thư lại dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc lên khuôn mặt cô, trấn an: " Đừng căng thẳng, sẽ biến về thôi. "")

(🌸"" Lỡ không biến lại được thì sao bây giờ? " Hồ Thùy Uyên lại không lạc quan như chị.)

(🌸"" Thì còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể tiếp tục nuôi em. " Lưu Gia Thư khẽ cười, chọc chọc chồi non nhỏ trên người Hồ Thùy Uyên, dùng giọng điệu thân mật nói, " Lại còn phải đặt may quần áo cho em nữa. "")

Hồ Thùy Uyên: "..."

Đệt, chồi non nhỏ là thứ mà cô đang nghĩ tới à?

Đúng là truyện cho thiếu nhi, ghs cũng viết chung chung như vậy, Hồ Thùy Uyên hơi dừng lại, tiếp tục thì thầm:

(🌸"" Cục cưng, hôn buổi sáng. "" Lưu Gia Thư rời khỏi nhà đi làm trước, nên chỉ môi của mình. Đây là hành vi cố định mỗi ngày bọn họ đều làm. Hồ Thùy Uyên hơi chần chờ, cố gắng nhón cái chân nhỏ lên, đưa người về phía bên môi Lưu Gia Thư.)

(🌸Vốn hôn buổi sáng, nhưng kết quả vì Hồ Thùy Uyên bị thu nhỏ, nên trực tiếp biến thành Lưu Gia Thư đơn phương liếʍ Hồ Thùy Uyên. Đầu lưỡi ướŧ áŧ quét qua toàn thân, thân thể nhỏ nhỏ của Hồ Thùy Uyên run rẩy...""

Hic, đừng đυ.ng chỗ đó..."")

(🌸Nhìn cả người Hồ Thùy Uyên phiếm hồng, tầm mắt Lưu Gia Thư cố chút tối lại...)

Nhìn chữ ở mấy đoạn sau, trong đầu Hồ Thùy Uyên bùm một tiếng nổ tung.

Cô đọc không nổi nữa.

🌸Tiêu chuẩn của mấy người cũng quá lớn rồi... Chưa được xét duyệt à!

Khang Khang:

🌸Đừng sợ, hậu kỳ của bọn tôi sẽ biến âm giọng nói của cô, cứ việc tiếp tục.

Hồ Thùy Uyên trầm mặc một lát, đột nhiên nói:

🌸Nếu mấy người muốn biến âm, vậy tôi giải quyết nguyên do luôn không phải tốt hơn à?

Khang Khang: Ừm?

Có ý gì??

Không đợi Khang Khang phản ứng lại, Hồ Thùy Uyên liền bắt đầu nói luôn bằng tiếng Ấn Độ. Đằng sau còn lại hơn một trăm từ, cô cứ như vậy nói hơn một trăm lần.

Mặt Khang Khang đầy chữ tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm ra vẻ mặt mờ mịt.

Phản ứng của người xem đầu tiên là sửng sốt, sau đó tất cả mọi người đều cười muốn điên.

🌸Tui đệt, chị ta sao có thể mạnh như vậy chứ?

🌸Đây là cái âm thanh gì vậy?

🌸66666 lần đầu tiên tôi thấy có một vị khách làm Khang Khang xuống đài không được!

🌸Ha ha ha ha ha ha, cô ta tự biến mình trở thành một người Ấn Độ à?

Lưu Gia Thư cũng rất buồn cười, lại có chút đau lòng, vỗ vỗ bả vai Hồ Thùy Uyên, nói:

🌸Được được, có thể.

Hồ Thùy Uyên lại rất cố chấp, nói xong mấy chữ cuối cùng mới ngừng lại.

Càng đáng sợ hơn là, toàn bộ quá trình Hồ Thùy Uyên đều phát âm rất rõ ràng, hít thở bình thường, không vấp một lần nào. Ngay cả khi người xem bên dưới cười lăn lộn trên đất, thì vẻ mặt cậu vẫn vậy, đúng là có thể coi như là tư liệu sống cho MC.

Chờ đến khi cô nói xong, dưới sân khấu đã không còn ai cười cô nữa, toàn bộ người xem lập tức kính nể, lập tức vỗ tay hoan hô kịch liệt.

🌸Quá lợi hại!

🌸Đúng thật, chỉ cần chj ta không cười lên là cảnh này full điểm.

🌸Ngay cả giọng phát âm cũng không lệch, đây mới đúng là phụ nữ đích thực!

🌸Nói thật, tôi học tiếng Ấn, nhưng ngay cả trình độ của tôi cũng không làm được như chị ấy!

🌸Mấy người có ai hiểu chị ta nói cái gì không?

🌸Không có! Ai mà biết được chị ta có thể nói tiếng Ấn như vậy chứ! Đệt, chị ta là máy được lập trình sẵn à?

...

Một bên khác đạo diễn nhìn cảnh này qua ống kính, kích động đến mức run lên:

🌸Kỳ này chúng ta tuyệt đối sẽ nổi tiếng.

Trợ lý đạo diễn:

🌸Sao? Muốn phát tiền lương nhiều hơn à??

Đạo diễn:

🌸...... Cút.

Khang Khang đã lâu không gặp được đối thủ mạnh như vậy, sau khi cưới xong còn chủ động chìa cành ô liu:

🌸Có muốn hợp tác với tôi không?

Hồ Thùy Uyên: "..."

Khang Khang:

🌸Tên CP tôi cũng đã nghĩ ra rồi, tên là " Khang Khang Uyên".

Con mẹ nó mà Khang Khang Uyên, tất cả người xem đều bị chọc cho cười điên rồi.

Hồ Thùy Uyên cũng đang cười, sau khi cười xong còn đang định từ chối, lại nghe Lưu Gia Thư đứng bên cạnh nói một câu.

🌸Đào người ngay trước mặt tôi?

Lưu Gia Thư nhìn lướt qua Khang Khang, bình tĩnh nói:

🌸Đã hỏi ý kiến của tôi chưa?

Lúc này Khang Khang mới phản ứng lại, ồ, Lưu tổng đang ghen tị!

Nhưng mà không sợ đối thủ mạnh, có thể trải qua vô số trở ngại mới trở thành một người MC tốt! Khang Khang mới không sợ chị, tiếp tục nói:

🌸Cũng không tính là đào người, tôi chỉ muốn xào CP với Hồ Thùy Uyên, cũng không phải đào cô ấy tới công ty của bọn tôi.

Tầm mắt Lưu Gia Thư đảo qua người Khang Khang, thản nhiên nói:

🌸Sao cô không biết em ấy không có CP?

🌸Hửm? Cô ấy có CP sao?

Khang Khang cũng không nghĩ tới mình lại đào ra chuyện không ngờ tới này, khẽ chớp mắt:

🌸Hồ Thùy Uyên muốn xào CP với ai? Đây là quyết định của công ty sao?

Lưu Gia Thư chỉ chỉ bản thân chị.

Hồ Thùy Uyên, Khang Khang, người xem: "?"

Khang Khang:

🌸Chị quyết định?

Lưu Gia Thư lắc đầu, lại nói:

🌸Là xào CP với tôi.

Hồ Thùy Uyên, Khang Khang, người xem: "?"

🌸CP tên là Thư Uyên.

Lưu Gia Thư quét Khang Khang liếc mắt một cái, coi rẻ ý vị thực rõ ràng:

🌸So ngươi Khang Khang Uyên cao nhã có ý nhị nhiều.

Người xem: "???"

Đệt, phía chính chủ đóng dấu CP Thư Uyên rồi??!

Cho nên đây là công khai thừa nhận sao?!!

A a a a a!! Phía chính chủ cũng quá biết chơi rồi!!

Khang Khang: "..."

Có thể có thể, lần này y phục rồi.

Cho đến khi Khang Khang từ bỏ cái đề nghị này, lúc này Lưu Gia Thư mới vừa lòng, từ từ dựa lưng lên ghế, dáng vẻ như mình mới là chính cung.

Hồ Thùy Uyên: "..."

Đây là năng lực càng bôi càng đen, không bằng đừng nên mở miệng thì hơn.

Hên là Khang Khang rất nhanh đã dời đề tài đi. Hồ Thùy Uyên đã đọc xong đồng nhân văn, tiếp theo sẽ đến Lưu Gia Thư đọc một đoạn.

Khác với Hồ Thùy Uyên, Lưu Gia Thư lấy được một đoạn có chút đen tối, còn có chút mới lạ.

Nhìn chữ trên màn hình, giọng nói trầm thấp của Lưu Gia Thư vang lên lên trong phòng.

(🌸Lưu Gia Thư có ý thức đã 27 năm, chị không biết mình tới từ đâu, cũng không biết mình muốn đi tới chỗ nào, chị chỉ lang thang trong biển rộng mà không có bất cứ mục đích gì, vừa mạnh mẽ lại vừa cô độc.)

(🌸Cho đến khi một thiếu nữ xâm nhập vào thế giới của chị. Đó là một người phụ nữ có mai tóc tím và làn da màu mật, cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi trên bờ cát, giống như hóa thân từ ánh mặt trời.)

(🌸Một tuần trước, một chiếc du thuyền gặp tai nạn trên biển, chỉ còn thiếu nữ này là còn sống.)

(🌸Đến lúc này, Lưu Gia Thư chưa từng đến nơi khác. Chị nhìn sinh hoạt vất vả của thiếu nữ, chạy vội dưới mặt trời, vẫy tay với không khí, còn khóc lớn với mặt biển đen nhánh...)

(🌸Lưu Gia Thư không biết có chuyện gì, nhưng chị hiểu rõ một chuyện, chị không muốn thiếu nữ khóc. Ngày hôm sau, khi thiếu niên lại một lần nữa tiến vào biển rộng, chị gọi lên một dòng nước, nhẹ nhàng chạm vào thân thể đối phương.)

(🌸"" Ai? "" thiếu nữ cảnh giác quay đầu lại, ngay sau đó, từng luồng nước biển giống như xúc tu luồn qua thân thể thiếu nữ, không buông tha cho bất kỳ chỗ nào trên người cô. Nước biển ôn nhu tùy ý vuốt ve da thịt, làm thiếu nữ bật cười khanh khách.)

(Từ đó về sau, Hồ Thùy Uyên coi sinh vật không rõ này thành bạn của mình. Cô kể về quá khứ của mình với đối phương, nói lý do tại sao lại tới nơi này, nói thế giới bên ngoài văn minh như thế nào, nói cô nhớ nhà... Mỗi khi đó, trong mắt thiếu nữ sẽ xuất hiện đau thương...)

(Lưu Gia Thư không thể thể hiểu được tình cảm của đối phương, nhưng chị biết, chỉ cần chị đυ.ng tới thân thể của thiếu nữ, đối phương sẽ lập tức bật cười khanh khách. Lần này chị cũng làm như vậy, nhưng mà Hồ Thùy Uyên vừa cười một chút đã khóc, nước mắt to bằng hạt đậu rơi xuống từ trên mặt cô, giống như một viên trân châu quý báu.)

(Trước nay Lưu Gia Thư chưa từng thấy Hồ Thùy Uyên yếu ớt như vậy, chị muốn liếʍ hết nước mắt trên mặt của đối phương, đáng tiếc Lưu Gia Thư chỉ có từng luồng nước biển giống như xúc tua. Ngay cả khi động tác của chị rất ôn nhu, nhưng cũng chỉ có thể làm cho thiếu nữ càng ngày càng ướt...)

Đọc đến đây, hầu kết Lưu Gia Thư hơi di chuyển, dừng trong chớp mắt.

Tâm của người xem đều bị nâng lên tới cổ họng.

(🌸Cuối cùng có một ngày, Lưu Gia Thư dựa theo hình dáng của thiếu nữ, biến ra tứ chi với thân thể. Lúc này Hồ Thùy Uyên thật đang không hề phòng bị nằm ngủ trên bờ cát, ánh mặt trời dừng trên da thịt màu mật của cô, giống như chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ có chất lỏng ngọt ngào chảy ra...)

Hồ Thùy Uyên đã nghe không nổi nữa, tuy cô rất cố gắng làm ra vẻ mặt không quan tâm, nhưng mà mấy lời văn kia càng lúc càng quá đáng, vẫn làm cô mặt đỏ tai hồng như cũ, đặc biệt là những lời đó được nói ra từ miệng của Lưu Gia Thư...

Cũng không biết làm sao đối phương có thể bình tĩnh như vậy nữa.

Hồ Thùy Uyên ngẩng đầu nhìn Lưu Gia Thư một cái, nháy mắt khi đối mắt với nhau, Hồ Thùy Uyên giống như chai nước có ga bị vặn nắp, "Phịch" một tiếng liền nổ.

Lưu Gia Thư lúc này ngừng lại.

🌸Được rồi.

🌸Sao?

Khang Khang nghe không hiểu, bất mãn nói:

🌸Nhưng chị còn chưa đọc xong mà, lúc này chỉ mới vào đoạn cao trào thôi.

🌸Được rồi.

Lưu Gia Thư lặp lại một lần nữa, vẻ mặt thản nhiên, lại mang theo sự áp lực làm người khác không thể nào bỏ qua được:

🌸Nếu lại tiếp tục đọc, thì có lẽ đêm nay khi về nhà tôi phải quỳ bàn phím.

Hồ Thùy Uyên: "???"

"!!!"

Lưu Gia Thư, chị đang nói cái gì!!

Hồ Thùy Uyên dùng ánh mắt điên cuồng ám chỉ bảo chị im miệng, tuy bọn họ chỉ định lộ ra một chút thôi, nhưng cũng không cần nói như vậy chứ? Đây còn không phải trực tiếp công bố tình yêu sao?

Lưu Gia Thư lại chỉ quay đầu lại nhìn cô, tầm mắt vừa bao dung lại vừa ôn nhu.

"..."

Giống như khinh khí cầu bị chọc thủng, Hồ Thùy Uyên nháy mắt không còn nóng nảy nữa.

Khán giả một khắc trước còn đang thất vọng, nhưng mà nghe câu nói đó, lập tức kích động, phát ra từng tiếng thét chói tai.

🌸Đệt đệt đệt! Quỳ bàn phím! Đã ở chung với nhau rồi á!

🌸Hơn nữa Lưu tổng có khí chất mạnh mẽ như thế, vậy mà bị vợ quản nghiêm? Chuyện này cũng quá dễ thương rồi được không?

🌸Đồng nhân văn lại có tư liệu sống mới rồi!

🌸Làm ơn sinh con đi!

🌸A a a tôi muốn điên rồi!! Mau ở bên nhau đi! Cục Dân Chính cũng cho hai người dọn tới ở rồi! Mau đi kết hôn cho tôi!

...

Khang Khang tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, lập tức hỏi:

🌸Hai người đã ở chung rồi?

🌸Không khác lắm.

Lưu Gia Thư nói:

🌸Bọn tôi ở cách vách.

🌸A, trách không được lúc trước có người chụp được hai người sống chung một tiểu khu.

Khang Khang đột nhiên hiểu ra:

🌸Nhưng mà tình tiết này cũng quá mơ mộng rồi? Lúc trước sao hai người lại ở chung với nhau? Là tình cờ hay do ai chủ mưu từ lâu?

🌸Là tôi chủ mưu từ lâu.

Đáy mắt Lưu Gia Thư xẹt qua một tia ý cười:

🌸Tôi mời em ấy ở cách vách tôi, để tiện cho tôi sang cọ ăn cọ uống.

🌸Thì ra là vậy.

Khang Khang lại hỏi Hồ Thùy Uyên:

🌸Vậy chị có giúp chị ta nấu cơm không?

Hồ Thùy Uyên gật đầu:

🌸Có, nếu có thời gian sẽ làm.

🌸Món phức tạp nhất mà cô đã từng làm cho chị ta là gì?

🌸Chắc là gỏi thịt khối kim tự tháp.

🌸Cô còn biết làm thịt khối kim tự tháp?!!

Khang Khang kinh ngạc trong chớp mắt, không khỏi cảm thán:

🌸Món phức tạp như vậy, chắc đã đến bậc chân ái rồi nhỉ?

Hồ Thùy Uyên cười cười:

🌸Thật ra cũng không khó như vậy đâu, chỉ là lúc chuẩn bị hơi lâu thôi.

🌸Tại sao chứ? Vì cái gì mà cô lại làm một món ăn phiền phức như vậy?

🌸Ừm...

Hồ Thùy Uyên nghĩ một lát, rồi mới trả lời:

🌸Chị ấy có ân lớn với tôi, tôi không có gì để báo đáp, chỉ có thịt khối kim tự tháp.

Khang Khang nở nụ cười:

🌸Nếu không có gì để báo đáp, vậy tại sao không lấy thân để báo đáp?

Hồ Thùy Uyên chớp chớp mắt, hỏi ngược lại:

🌸Sao chị lại biết tôi không lấy thân báo đáp chứ?

Đệt đệt đệt! Từ khi nào mà Hồ Thùy Uyên lại lái xe như vậy! Người xem lại một lần nữa phát ra tiếng gà gáy, có người còn kêu tới khàn giọng.

Hồ Thùy Uyên rất vừa lòng với phát huy của cô, đã qua vài vòng, cô coi như cũng hiểu rõ, tiết mục này là đang so xem ai không biết xấu hổ hơn, người không biết xấu hổ sẽ thiên hạ vô địch.

Quả nhiên Khang Khang bị cô làm cho nghẹn lời, trán cũng chảy vài dòng hắc tuyến. Nhưng rõ ràng trong tay hắn còn phương án dự phòng, lại hỏi:

🌸Nghe nói có một lần Lưu Gia Thư tức giận không ăn cơm ở công ty, cô còn mượn phòng bếp để nấu cơm cho chị ta?

🌸Ừm? Chuyện này cũng bị mấy người đào ra rồi à?

Hồ Thùy Uyên có chút ngoài ý muốn:

🌸Chị nghe ai nói?

🌸Cô không biết à? Chuyện này lúc trước còn lên hot search!

Khang Khang kiếm hashtag đưa cho cô xem, "# Làm cơm ở Hoa Ích #, chính là cái này, 239 tệ một phần mì miso rau nấm với salad dưa leo.

Hồ Thùy Uyên cứng họng:

🌸... Cao như vậy à?

🌸Nhưng mà người đã từng ăn cũng nói ăn rất ngon!

Khang Khang mới không trúng kế của cô, cười tủm tỉm đem kéo đề tài trở về:

🌸Cho nên lúc ấy tại sao lại mượn phòng bếp để nấu cơm giúp chị ta chứ?

Hồ Thùy Uyên:

🌸Không vì cái gì cả, tôi tới tìm Lưu Gia Thư thì thấy chị ấy không ăn cơm, nên thuận tay làm giúp chị ấy.

🌸Sao cô không mua giúp chị ta?

🌸Thật ra tôi cũng muốn lắm, nhưng mà chị ấy thích ăn đồ tôi làm hơn.

Khang Khang: "..."

Người xem: "..."

Đây là cẩu lương à? Cái này tuyệt đối là cẩu lương!

🌸Đưa cơm như vậy cũng thật tốt quá?

Khang Khang vẻ mặt hâm mộ nhìn Lưu Gia Thư:

🌸Có thể cho tôi tham gia với hai người không?

🌸Không được.

Lưu Gia Thư không suy nghĩ đã từ chối, còn cố ý nhấn mạnh:

🌸Hồ Thùy Uyên chỉ có thể làm cho một mình tôi.