Chương 73

Trong tuần tiếp theo, Hồ Thùy Uyên vẫn luôn ở chung với hạng mục chuẩn bị nguồn năng lượng mới chuẩn bị đưa ra thị trường của công ty Bân Ngôn, còn đi theo Lưu Gia Thư với công ty ONN tới rất nhiều buổi họp.

Không hổ là ngân hàng đầu tư nổi tiếng trong giới, những người ONN phái tới đều là nhân tài đứng đầu, ngoại hình lẫn khí chất đều xuất chúng, năng lực chuyên nghiệp xử lý mọi chuyện, khí chất của leader đối phương khi đối diện với Lưu Gia Thư cũng không yếu. Hồ Thùy Uyên đi theo nghe xong, cũng hiểu rõ bảy tám phần, càng bội phục hai bên hơn.

Sau khi buổi họp hôm nay kết thúc, Lưu Gia Thư lại tới họp ở một tập đoàn khác, đến muộn hơn năm phút, đi cũng rất vội vàng.

Hồ Thùy Uyên còn đang ngồi tại chỗ thu thập tư liệu, leader của đối phương đã đi tới chỗ cậu.

Từ An Bích là đối tác cao cấp của ONN, nhìn qua chỉ mới hơn 25 tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, nhìn qua có vẻ chuyên nghiệp mà tuổi vẫn còn trẻ. Bây giờ đang đứng trước mặt Hồ Thùy Uyên thản nhiên cười, không có khí chất đối chọi gay gắt với Lưu Gia Thư như vừa rồi, có vẻ nhu hòa đi không ít.

🌸Mấy ngày hôm trước tôi đã chú ý tới cô rồi, lúc trước chưa từng thấy cô, là người theo hạng mục này tạm thời sao?

🌸Coi như là vậy đi?

Hồ Thùy Uyên khẽ đầu:

🌸Tôi đi theo Lưu tổng tới đây để học tập.

Từ An Bích:

🌸Có thể thêm WeChat không? Để tiện liên hệ về sau.

Hồ Thùy Uyên đưa mã QR tới, có chút ngại ngùng, lại lần nữa nhẫn mạnh:

🌸Tôi thật sự tới để học tập, ở phương diện công việc thật sự không hiểu lắm.

🌸Không có việc gì.

Đối phương lại tốt tính nở nụ cười:

🌸Tôi cũng có thể tìm cô để nói chuyện khác.

🌸Hửm?

Hồ Thùy Uyên khẽ chớp mắt, đang muốn hỏi chuyện gì khác, đối phương đã phất tay với cô, đi theo đội của mình rời đi.

Sau khi Lưu Gia Thư họp xong trở về, đột nhiên ngửi được mùi hương xa lạ trên người Hồ Thùy Uyên, rất nhạt, nhưng mùi tin tức tố đang tràn ngập trong văn phòng, hoàn toàn xa lạ. Trong công ty rất nhiều người, chắc là dính mùi của đồng nghiệp nào đó.

Điều này làm cho Lưu Gia Thư không vui nhăn mày lại.

Càng làm cho chị bực bội là trên người Hồ Thùy Uyên không có mùi tin tức tố của chị.

Lưu Gia Thư đặt tay lên vai Hồ Thùy Uyên, từng chút hủy diệt tin tức tố xa lạ kia, lúc này mới hỏi:

🌸Bây giờ em còn dùng thuốc cản tin tức tố à?

🌸Đúng vậy, là bình màu xanh của biển lúc trước em quay quảng cáo.

Trầm mặc một lát, Lưu Gia Thư lại hỏi:

🌸Không dùng nữa được không?

🌸Em cũng không muốn dùng, nhưng mà chị không nhịn được nên em mới phải dùng!

Hồ Thùy Uyên cũng muốn hỏng mất:

🌸Chị chỉ ngửi một chút đã muốn đè em, trên người em chỗ nào cũng có mùi của chị. Nếu em không dùng, thì người ta còn nghĩ em tới công ty không phải để làm việc mà là tới bồi giường cho chị mỗi ngày đấy.

Hồ Thùy Uyên oán giận lấy lòng Lưu Gia Thư, người phụ nữ không khỏi thấp giọng cười.

Giống như dã thú đánh dấu địa bàn, chị cũng thích toàn thân Hồ Thùy Uyên đều dính tin tức tố của chị, hận không thể để tất cả mọi người biết, Hồ Thùy Uyên là của chị, ai cũng không thể đυ.ng vào.

Lưu Gia Thư động tâm đề nghị:

🌸Chị cũng cảm thấy như vậy khá tốt.

🌸Cút.

Hồ Thùy Uyên đẩy Lưu Gia Thư ra, trở nên hung dữ:

🌸Nếu để mọi người biết chị dưỡng tình nhân ở văn phòng, thì cái danh Lưu đại tổng tài của chị đều sẽ bị huỷ hoại.

🌸Danh tiếng của chị không cần bọn họ biết tới.

Lưu Gia Thư nói như vậy, không chỉ không rời đi, mà còn áp thân thể xuống cọ cọ, gần như muốn ép Hồ Thùy Uyên giữa chị và cái bàn.

🌸Hơn nữa sau khi em dùng thuốc cản tin tức tố, chị sẽ không ngửi được mùi của em.

Lưu Gia Thư nghĩ một lát, lại nói:

🌸Lỡ người khác tưởng em không có người yêu thì sao bây giờ?

Hồ Thùy Uyên:

🌸Người khác theo đuổi em, em cũng sẽ từ chối thôi.

Lưu Gia Thư:

🌸Người phụ nữ khác theo đuổi em cũng không nói rõ ra, em từ chối làm sao?

Hồ Thùy Uyên khẽ chớp mắt, cuối cùng cũng phát hiện điều kỳ lạ:

🌸Sao chị hôm nay lại lạ vậy?

🌸Từ An Bích thêm WeChat của em.

🌸Chuyện này chị cũng biết à?

🌸Đồ ngốc, y ấn like trong vòng bạn bè của em.

Hồ Thùy Uyên mở ra đã thấy, trong vòng bạn bè mới có một nút like đỏ rực, đó là bài viết cô đăng lên để tạo thiết lập mới hợp với nghề nghiệp hơn.

🌸Cuối cùng cũng ăn được mì miso rau nấm với salad dưa chuột trong truyền thuyết rồi. [ ảnh ]

"..."

Hồ Thùy Uyên không tin lắm:

🌸Chỉ like một cái thôi cũng không có nghĩa là muốn theo đuổi em mà? Hơn nữa bây giờ ngoại hình em bình thường như vậy, chỗ năng lực cũng không có gì nổi trội.

🌸Em không thể xác định ở phương diện đó được.

Lưu Gia Thư khẽ lắc đầu:

🌸Ai bảo em từ đầu tới cuối khi họp đều nhìn y ta? Em còn chưa từng nhìn chị như vậy.

"..."

Loại dấm này cũng không nên ăn chứ?

Hồ Thùy Uyên dừng một chút, giải thích:

🌸Lúc đó em nhìn chị ta để tích lũy tư liệu sống, cũng không phải cố ý trêu chọc chị ta.

🌸Nhưng Từ An Bích lại không biết.

Lưu Gia Thư ôm Hồ Thùy Uyên vào trong ngực:

🌸Phụ nữ đều rất hưởng thụ ánh mắt sùng bái của người khác, cố tình em lại không thèm che dấu ánh mắt nhìn y, y nghĩ nhầm thành em có ý với y cũng rất bình thường.

Hồ Thùy Uyên cạn lời:

🌸... Không phải chứ, nhìn người bị em nhìn giống như vậy, không chừng là chị ta đang muốn thông qua em để tìm chị chứ?

🌸Sẽ không.

Lưu Gia Thư lắc đầu:

🌸Bọn chị thường không gặp nhau, cho dù có chuyện gì cũng để cấp dưới đưa tin.

Hồ Thùy Uyên: "..."

Lưu Gia Thư nói như vậy, Hồ Thùy Uyên cũng có chút không xác định được, cô lại nhớ tới lúc trước Từ An Bích tìm cô để nói về chuyện khác, nếu vậy thì xem ra thật sự có chút ý tứ kia.

Quả nhiên, trước khi tan làm, Wechat của Hồ Thùy Uyên lại vang lên.

Từ An Bích: Sau khi tan làm có rảnh không? Tôi vừa phát hiện một nhà hàng Phần Lan không tồi.

Vẻ mặt Lưu Gia Thư như hiểu mọi thứ:

🌸Em xem, không phải chuyện gì tới cũng tới rồi sao?

Hồ Thùy Uyên: "..."

Lưu Gia Thư người này đúng là quá nhạy bén, đoán gì đúng đó, Từ An Bích hẹn cô vậy rồi, Hồ Thùy Uyên tám chín phần mười sẽ chấp nhận. Dù sao Từ An Bích cũng là một cái tư liệu sống rất tốt, hiểu biết về sinh hoạt của đối phương cũng có lợi cho.

Đáng tiếc bây giờ có lẽ cô đã biết ý của đối phương, Hồ Thùy Uyên tự nhiên cũng không chấp nhận được, tìm cớ uyển chuyển từ chối.

Từ An Bích cũng không để ý, rất nhanh đã trả lời lại: Nếu hôm nay không rảnh, vậy thì hẹn sau đi.

Hồ Thùy Uyên: Ừ, về sau rồi nói.

Đối phương chỉ mới hẹn cô, cũng chưa nói có ý gì với cô, Hồ Thùy Uyên cũng không thể trực tiếp xông lên nói y không cần hẹn cậu, chỉ đành từ chối một cách mơ hồ, nhưng tưởng tượng đến việc phải xử lý loại quan hệ này, cũng không khỏi có chút đau đầu.

Đúng lúc này, cô đột nhiên nghe tiếng "Tách", Hồ Thùy Uyên ngẩng đầu, phát hiện Lưu Gia Thư không biết từ khi nào đã cầm tay trái của cô, chụp một bức ảnh hai người tay trong tay.

Chụp xong còn rất tự nhiên đưa cho cô, nói:

🌸Đăng lên vòng bạn bè đi.

Hồ Thùy Uyên: "..."

Đệt, làm vậy thì cô đăng lên thế quái nào được?

Ảnh chụp còn chụp rất đẹp, cấu trúc cân đối, điều chỉnh tiêu điểm rõ ràng. Tay Lưu Gia Thư còn lớn hơn cô một vòng, xương tay cũng rất có cảm giác mạnh mẽ, lúc nắm lấy tay cô, thể hiện ra du͙© vọиɠ chiếm hữu cực mạnh.

Hồ Thùy Uyên hơi nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy mặt mình có chút đỏ. Cô cũng không phải loại người thích chia sẻ hình ảnh sinh hoạt cá nhân, càng không có nghĩ tới việc ân ái trong vòng bạn bè.

Hơn nữa bức ảnh này thật sự quá mức ái muội, rõ ràng chỉ là nắm tay thôi, nhưng lại thể hiện ra ý gì đó, giống như ngay sau đó mười ngón tay sẽ đan chặt vào nhau, gắt gao dây dưa.

Vậy cũng hơi quá rồi, mặt Hồ Thùy Uyên lại bắt đầu đỏ lên.

Thấy cô còn đang chậm chạp không chịu làm, nụ cười trên khóe môi Lưu Gia Thư biến mất:

🌸Em không muốn đăng sao?

Người phụ nữ mượn sức lông mày, giống như một con Alaska cực kỳ đáng thương.

Hồ Thùy Uyên nhịn không được mà mềm lòng, chần chờ một lát, lúc này mới chậm lại lấy cớ, nói:

🌸Đang trong thời gian đi làm mà đăng thì không tốt lắm, đợi em tan làm rồi phát.

🌸Được.

Lưu Gia Thư đứng lên:

🌸Vừa lúc hôm nay không có việc gì, bây giờ em có thể tan làm rồi.

Hồ Thùy Uyên:???

Cuối cùng Hồ Thùy Uyên cũng không chịu được Lưu Gia Thư, lúc trên xe về nhà thì đăng một bức ảnh chua lè lên vòng bạn bè.

"Chúng ta"

Trong ảnh là tay của cô và Lưu Gia Thư đang nắm lấy nhau.

Hồ Thùy Uyên trong lòng thấp thỏm không thôi, nhưng mà làm cô không nghĩ tới là, bức ảnh này đã đăng lên một lúc lâu rồi mà vẫn không có động tĩnh gì. Cô cẩn thận nghĩ một chút, lúc này mới cảm thấy lúc trước do cô quá mức căng thẳng, bài đăng của cô cũng nhỏ, nên bị các đồng nghiệp bỏ qua cũng rất bình thường, chỉ cần Từ An Bích nhìn là được.

Nhưng mà làm cô không nghĩ tới là, Lưu Gia Thư vậy mà lại trắng trợn like cho cô. Sau đó, thông báo của WeChat cô không ngừng vang lên, số like không ngừng tăng lên, hầu như tất cả đồng nghiệp cô thêm đều like một cái.

Hai người cũng chỉ coi chuyện này như một bước nhạc đệm, không hề biết chuyện này có gì nghiêm trọng.

Lưu Gia Thư không biết các thư ký bên ngoài của chị đều đã bị Hồ Thùy Uyên thu phục, thậm chí còn ngầm gọi là tổng tài phu nhân, bây giờ lại thấy tên "Thu Quý" mới tới trắng trợn đăng một bài tú ân ái lên vòng bạn bè, động tác của các thư ký đều đồng loạt tan nát cõi lòng.

Nếu nói lúc trước các cô chỉ suy đoán thôi, nhưng bây giờ đã như vậy rồi, bọn họ gần như đã xác nhận. Cuối cùng nhịn không được, một người lại một người đều muốn hỏng mất.

🌸Trời ơi! Mấy người thấy tên Thu Quý kia đăng cái gì lên vòng bạn bè chưa!

🌸Đệt đệt đệt!! Đây là công khai à! Cũng quá trắng trợn rồi đó!

🌸Người nắm tay với hắn ta thật sự là Lưu tổng sao?

🌸Giống nhau y như đúc, cái bàn với đồng hồ đều giống nhau! Ngoại trừ Lưu tổng thì còn có thể là ai chứ?

🌸Không nghĩ tới tên Thu Quý này thoạt nhìn thì thành thật, bên trong lại tâm cơ như vậy, mới tới được bao lâu chứ? Đã gấp không chờ nổi muốn công khai chủ quyền.

🌸A a a tôi không tin tôi không tin, tổng tài phu nhân tốt như vậy bị đổi rồi sao?

🌸Làm sao bây giờ? Tôi muốn nhắn tin cho Uyên Uyên quá!

🌸Cậu điên rồi à? Còn muốn làm việc không vậy? Hơn nữa chúng ta làm thư ký của Lưu tổng, phải một lòng với ngài ấy.

🌸Nhưng mà Lưu tổng ngài ấy...

🌸Ai, ai mà biết được...

Hai người liếc nhau, đều không nói gì.

Cậu trai nhỏ được Hồ Thùy Uyên ký tên ở quầy tiếp tân, lúc này cũng thấy được, nhìn bức ảnh kia trên vòng bạn bè, lập tức khóc gào lên:

🌸Con hồ ly tinh kia, sao có thể so với Hồ Thùy Uyên được chứ!

🌸Có một nói một, dáng người của cô ta khá tốt, mông cũng vểnh.Advertisements

🌸Nếu không thì sao lọt vào mắt bà chủ được chứ?

Cậu trai nhỏ ở quầy tiếp tân không phục:

🌸Lại nói tới cái gương mặt kia, còn kém xa Hồ Thùy Uyên.

🌸Nhưng hôm nay tôi đi ngang qua cô ta, còn phát hiện thật ra cô ta lớn lên cũng được lắm, nhưng mà trang điểm có chút dày.

🌸Còn trang điểm nữa, ẻo lả! Chỉ với nhan sắc của Uyên Uyên thôi cũng có thể hạ gục cô ta!

🌸Cậu đừng buồn, thật ra tôi phát hiện, cô ta có lúc nhìn khá giống với Uyên Uyên.

Lập tức có một người đồng nghiệp gật đầu:

🌸Đúng đúng đúng, tôi cũng phát hiện, đôi mắt với nốt ruồi cũng đặc biệt giống.

🌸Cái ĐM! Ngay cả tên cũng đặc biệt giống, một người tên Hồ Thùy Uyên, một người tên kêu Thu Quý, chuyện này đúng là...

Mọi người liếc nhau, trong lòng không hẹn mà cùng sinh ra một cái hoang đường ý niệm.

Đệt, hai người giống, Lưu tổng không phải là đang coi Hồ Thùy Uyên thanh thế thân của Thu Quý chứ?

Nếu không thì sao có thể giải thích được, chị đạp Hồ Thùy Uyên tốt như vậy, còn ở bên tên Thu Quý đột nhiên xuất hiện từ đâu ra này?

Suy nghĩ này vừa ra, mọi người không hẹn mà cùng trầm mặc.

Còn có vài phần tuyệt vọng.

Nếu là sự thật, vậy thì Hồ Thùy Uyên cũng quá thảm rồi?

...

Trươn Nguyệ Hân nghe tiếng mọi người kêu rên, cũng không ngăn lại. Dù sao tổng tài cũng không ở đây nữa, hơn nữa tuy là nói năng lực chức nghiệp nên y giữ bí mật giúp tổng tài, nhưng mà trên mặt tình cảm, thì y cũng bắt đầu thay Hồ Thùy Uyên cảm thấy không đáng...

Hồ Thùy Uyên lại không biết gì, cô chỉ biết, bức ảnh tú ân ái đồ vừa đăng lên, Từ An Bích quả nhiên không hẹn với cô nữa. Ngay cả khi gặp nhau ở trong buổi họp, cũng chỉ lễ phép gật đầu, trở lại quan hệ đối tượng hợp tác.

Điều này làm cho Hồ Thùy Uyên nhẹ thở ra, nếu để Lưu Gia Thư mỗi buổi tối đều ghen như vậy, thì cô đúng là bị lăn lộn đến mức không dậy nổi.

Nhưng chuyện này vừa mới giải quyết xong, cô lại phát hiện mình hình như lại gặp phiền toái mới rồi, vì cô dần cảm thấy, mình giống như bị các đồng nghiệp nhằm vào.

Các anh trai thư ký thật ra rất khiêm nhường, cũng không căm thù rõ ra, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự bài xích như có như không.

Ví như lúc đối phương đang nói chuyện phiếm ở phòng trà, cô cũng muốn tham gia, nhưng mấy thư ký vừa thấy cô tới, lập tức cười chào hỏi, sau đó liền tản ra.

Hoặc là khi cậu nhìn thấy đồng nghiệp đang coi video cắt ghép của cô với Lưu Gia Thư, Hồ Thùy Uyên cũng bước tới hỏi:

🌸Mọi người cũng thích Hồ Thùy Uyên à? Tôi cũng rất thích chị ấy.

Đối phương sẽ lập tức tắt video đi, lễ phép mà xa cách nói:

🌸Không có, chỉ tùy tiện coi thôi.

Hồ Thùy Uyên:???

Loại chuyện này cô cũng không thể tìm tới oán giận với Lưu Gia Thư, tuy cô chưa từng có kinh nghiệm làm việc ở công sở, nhưng cô cũng không nào nghĩ ra lý do tại sao.

Cô nghĩ một lát, sau khi mọi người kết thúc công việc thì tới tặng bánh quy cho đồng nghiệp trong văn phòng.

Mọi người nhận lấy bánh quy, ngoài mặt cười đến nở hoa, kết quả vừa quay người đã xệ mặt, càng căm thù cô hơn.

🌸Đệt đệt đệt, cô ta cho mình là tổng tài phu nhân đấy à? Còn phát đồ ăn cho chúng ta? Bộ cô ta tưởng tôi là trẻ con à?

🌸Cô đừng nói nữa, thật ra ăn cũng khá ngon.

🌸Đúng vậy, còn ăn ngon hơn mấy quán nổi tiếng, không nghĩ tới trù nghệ của Thu Quý còn khá tốt.

🌸Mấy người sao có thể bị kẻ hèn kia thu mua bằng bánh quy được chứ, chỉ vậy thôi đã quên tổng tài phu nhân rồi à!

Cậu trai nhỏ ở quầy tiếp tân là fans trung thành của Hồ Thùy Uyên, nghe vậy liền ô ô khóc lên.

Uyên Uyên đáng yêu như vậy, nhưng sao lại thảm như vậy!

Cậu thậm chí còn cố ý đổi màn hình máy tính của mình thành Hồ Thùy Uyên, chỉ để nhắc nhở Lưu Gia Thư nhớ lại cô.

Đáng tiếc Lưu tổng lại lãnh khốc vô tình lạ thường, lúc rảnh rỗi lại vui vẻ ở bên tên kia, cũng không nói tới Hồ Thùy Uyên một câu.

Thế giới hiện thực thật sự là quá tàn khốc, cậu trai nhỏ càng nghĩ trái tim càng lạnh đi, lại coi video CP của Hồ Thùy Uyên với Lưu Gia Thư ở trên mạng.

Rõ ràng có nhiều khoảnh khắc ngọt ngào như vậy, nhưng tại sao bây giờ Lưu tổng chỉ thích cái tên Thu Quý này chứ?

Thì ra tất cả đều là giả sao? Ô ô ô, cậu không bao giờ tin tưởng vào tình yêu nữa!!

Lưu Gia Thư lại không biết mình đã trở thành tra nữ trong mắt mấy thư ký, ngược lại rất vừa lòng với tình trạng trước mắt.

Có Hồ Thùy Uyên ở công ty bồi chị, hoàn cảnh công việc được cải thiện, tuy trong lúc làm việc bọn họ sẽ ngẫu nhiên làm một ít chuyện khác, nhưng làm việc và nghỉ ngơi kết hợp, thì hiệu suất còn cao hơn trước nhiều.

Nhưng mà Hồ Thùy Uyên lại cảm thấy mình càng ngày càng khó khăn.

Từ sau khi tặng bánh quy, cô phát hiện mọi người đối xử với cô càng xa cách hơn. Thậm chí cô còn nghĩ, có phải cô thường xuyên đóng cửa làm loại chuyện kia với Lưu Gia Thư, bị mấy vị đồng nghiệp kia biết rồi không? Cho nên thái độ của mọi người mới kỳ quái như vậy?

Vậy nên cô lại dùng thuốc cản tin tức tố, thậm chí còn nghiêm lệnh cấm Lưu Gia Thư lúc đi làm không được chị chị em em.

Nhưng mà dù vậy, cô vẫn không có hảo cảm trong mắt đồng nghiệp. Hơn nữa thời gian cô ở đây cũng không đủ, cô ở công ty ngây nguời hơn nửa tháng, cũng sắp tới lúc kết thúc rồi.

Ngày hôm nay sau khi ăn cơm trưa xong, Hồ Thùy Uyên tới tìm Lưu Gia Thư:

🌸Em có chuyện muốn nói với chị

Lưu Gia Thư ngẩng đầu, đánh giá cô một lát, lúc này mới chú ý tới:

🌸Em đôi tây trang rồi?

🌸Cái này à, là nhãn hiệu cho, thuận mặc tới đây.

Giữa trưa có chút nóng, Hồ Thùy Uyên liền cởi tây trang ra, lộ ra chiếc áo khoác mặc bên trong, mặc với áo sơ mi màu trắng cùng chân váy dài màu xám, vòng eo nhìn rất nhỏ, mông đặc biệt vểnh.

Lưu Gia Thư thu hồi tầm mắt, ánh mắt tối lại vài phần:

🌸Rất hợp với em.

Hồ Thùy Uyên lại hỏi:

🌸Bây giờ chị có bận không?

🌸Không bận.

Lưu Gia Thư nhìn cô, ngữ khí nhàn nhạt:

🌸Tới đây.

Lòng Hồ Thùy Uyên đột nhiên lỡ một nhịp.

Mỗi lần Lưu Gia Thư ngồi trên ghế, dùng ngữ khí thế này nói "Tới đây", cô liền biết đối phương lại đang nghĩ tới mấy chuyện lung tung kia rồi.

Vì tránh việc tuyên da^ʍ ban ngày, lúc trước cô đã liên tiếp từ chối loại hành vi này của Lưu Gia Thư. Nhưng hôm nay cô muốn nói chuyện với Lưu Gia Thư, không cho cũng không tốt lắm, thế nên chủ động đi qua, chuẩn bị ngồi trên đầu gối chị giống như thường lệ.

Nhưng không ngờ Lưu Gia Thư lại không hề thỏa mãn với động tác này, đôi tay hơi dùng lực, trực tiếp để cô ngồi trên bàn làm việc.

Bàn làm việc, vừa cứng vừa lạnh, người trước mặt lại nóng như lửa...

Hồ Thùy Uyên nháy mắt bị gợi lên ký ức không tốt.

🌸Chị muốn làm gì?

Cô giãy giụa muốn đi xuống, nhưng mà làm vậy chỉ đưa mình vào trong lòng ngực Lưu Gia Thư. Đầu Lưu Gia Thư dán vào ngực cô, giống như chỉ cần ngẩng đầu là có thể đυ.ng tới hai điểm đỏ trước ngực kia.

Hơn nữa mùa hè vốn ăn mặc đã mỏng, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của Lưu Gia Thư đang phun trước ngực. Hô hấp Hồ Thùy Uyên có chút nhanh, chống tay nhích người về sau một chút. Cô cho rằng tình huống sẽ lại phát triển tới mức cô không thể khống chế nữa.

Thì Lưu Gia Thư ngẩng đầu nhìn cô, nói tới một chuyện khác:

🌸Gần đây em hơi thất thần, có chuyện gì sao?

Hồ Thùy Uyên ngẩn người, không nghĩ tới Lưu Gia Thư vậy mà lại nhìn ra. Nếu nói hôm nay là ngày cuối cùng cô ở Bân Ngôn, thì điều cô tiếc nuối nhất là, trước khi rời đi không làm dịu mối quan với với mấy đồng nghiệp.

Hơn nữa làm cô buồn bực nhất, là cô không nghĩ ra vấn đề nằm ở chỗ nào.

Nếu cô nói, Lưu Gia Thư chắc chắn có thể làm mọi người đối xử tốt với cô, nhưng đó cũng không phải kết quả mà cô muốn.

🌸Không có gì.

Hồ Thùy Uyên khẽ lắc đầu:

🌸Em chỉ muốn nói, trong khoảng thời gian này thể nghiệm cũng xong rồi, có lẽ ngày mai em sẽ không tới.

Động tác Lưu Gia Thư ngừng lại trong chớp mắt, qua một lúc lâu mới nói:

🌸Có phải rất buồn chán không, công việc của chị không thú vị bằng của em.

🌸Không có đâu, chị rất lợi hại!

Hồ Thùy Uyên theo bản năng lắc đầu, cô chưa từng tới công ty làm việc bao giờ, không hiểu biết lắm về giới hạn trong giới, nửa tháng này cô tích lũy không ít kinh nghiệm, cũng đủ để cô xác nhận mấy loại phân công trong công việc hơn.

🌸Coi như công việc của chị cũng có liên quan tới nghệ thuật đi, có có thể làm mọi người vui vẻ, thả lỏng, nhìn qua rất ngăn nắp sáng sủa, nhưng mấy chuyện này đó đều là dệt hoa trên vải gấm.

🌸Nhưng chị lại không giống...

Hồ Thùy Uyên nghĩ một chút, nghiêm túc nói:

🌸Chị cho mọi người nơi ở tốt nhất, nguồn sinh lực sạch sẽ hơn, còn nhận nhiều người vào, em cảm thấy các chị đang làm xã hội phát triển theo hướng tốt hơn...

Nói tới đây, Hồ Thùy Uyên giống như có chút ngại ngùng, nhưng mấy chuyện đó đều là thể nghiệm của cô trong mấy người nay.

Hồ Thùy Uyên cắn chặt răng, nhìn Lưu Gia Thư nói ra trong lòng:

🌸Em cảm thấy chị mới là người thật sự lợi hại.

Đôi mắt của thiếu nữ vừa đen vừa sáng, bên trong là sự sùng bái không hề che giấu. Nhưng bởi vì mang theo ngại ngùng, nên lại cô lại có vẻ đơn thuần với chân thành.

Sau khi Hồ Thùy Uyên nói xong mấy lời này, gò má cũng hơi nóng lên, bất giác phát hiện, vừa rồi hình như cô quá xúc động...

Đặc biệt là Lưu Gia Thư trầm mặc, làm cô càng thêm thẹn hơn. Thậm chí còn bắt đầu hoài nghi, vừa rồi có phải mình nói quá không?

Lưu Gia Thư có thể giống ngày hôm nay, chắc cũng đã nghe qua rất nhiều người khích lệ chị giống như thế này rồi nhỉ?

Cô nói nhiều như vậy cũng chỉ là vẽ rắn thêm chân thôi...

Bốn mắt nhìn nhau, thời gian giống như đang dừng lại.

Lưu Gia Thư lẳng lặng nhìn cô như vậy, trong đôi con ngươi là một mảnh tối tăm, khó có biết được cảm xúc bên trong.

Hồ Thùy Uyên bị Lưu Gia Thư nhìn tới mức dựng lông, đang định nói gì đó, liền phát hiện Lưu Gia Thư khẽ sờ lên sườn mặt cô, dùng giọng nói trầm thấp

mà nguy hiểm nói:

🌸Lúc trước chị có từng nói cho em biết chưa, về việc dùng loại ngữ khí này để khích lệ phụ nữ rất nguy hiểm?

🌸Hả? Cái gì?

Hồ Thùy Uyên ngẩn người, còn chưa hiểu chuyện gì, thân thể đã đột nhiên mất cân bằng.

Cô bị đẩy hẳn lên bàn.

Biến cố này xảy ra quá nhanh, Hồ Thùy Uyên kinh ngạc hô lên một tiếng, nhưng không ngờ ngay sau đó trước mắt cô xuất hiện một cái bóng, người phụ nữ chặn thân thể cô lại, ngay sau đó, đôi môi nóng bỏng hạ xuống.

Lúc trước, Lưu Gia Thư phần lớn sẽ kiềm chế lại, ngay cả khi làm loại chuyện kia cũng không hề buông ra.

Nhưng mà bây giờ...

Động tác của người phụ nữ mang theo sự nóng nảy khó kiềm chế, chứa đầy cảm xúc được đè nén từ trước đến nên, cũng nhiều thêm vài phần khó kìm lòng.

Hồ Thùy Uyên ngây ra một lúc, không khỏi bị Lưu Gia Thư như vậy hấp dẫn, đôi tay vốn dĩ muốn đẩy ra lại vòng ra sau cổ Lưu Gia Thư, chủ động làm nụ hôn này thêm sâu.

Văn phòng tổng tài rộng mở sáng ngời, nhìn ra bên ngoài có thể thấy những đám mây đang bay, nhìn xuống có thể quan sát toàn bộ thành phố Kinh.

Trên chiếc bàn màu đen trong văn phòng, hai thân thể đang quấn lấy nhau.

Dần dần, áo khoác tây trang của Lưu Gia Thư cứ từng lớp bị lột ra, áo khoác màu xám của Hồ Thùy Uyên cũng bị cởi ra...

Màu da của Hồ Thùy Uyên rất trắng, cơ bắp mềm dẻo mà ấm áp, màu sắc hoàn toàn đối lập với mặt bàn màu đen cứng rắn bóng loáng, hai màu sắc khác nhau va chạm, trở thành một loại kiều diễm nào đó không nói được.

Lưu Gia Thư rất thích bộ dáng động tình như vậy của Hồ Thùy Uyên.

Mắt kính xiêu xiêu vẹo vẹo méo qua một bên, tóc cũng rối loạn, trên mặt nhiễm một màu hồng nhạt... Trên mặt bàn vừa cứng vừa lạnh, thân thể động tình có vẻ càng thêm rõ ràng.

🌸Có thể không?

Lưu Gia Thư nói bên tai Hồ Thùy Uyên, giọng nói vì động tình mà trở nên khàn khàn.

Hồ Thùy Uyên thở liên tục, nghe thấy câu hỏi này, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Giống như đang ngại ngùng, cô chuyển mặt qua một bên, muốn che mặt lại. Nhưng lại không biết động tác này càng làm cái cổ của trông có vẻ càng thêm thon dài tuyệt đẹp, khuôn mặt ửng hồng càng thêm mê người.

Đây là ý ngầm đồng ý...

Ánh mắt Lưu Gia Thư hơi tối lại, nhẹ hôn lên cổ thiếu nữ.

Chỉ mới đυ.ng nhẹ vậy thôi đã làm Hồ Thùy Uyên rùng mình, lông mi cô hơi run lên, cố gắng cắn môi dưới...

Hơi thở mộc qua Kavkaz nồng lên, hòa vào mùi hoa lan trong không khí, tăng thêm vài phần ái muội.

Nhưng mà ai cũng không nghĩ tới, vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân dồn dập. Lưu Khánh Hoa hùng hổ, đẩy mấy người thư ký đang đứng che trước cửa ra xông vào.

Nháy mắt khi cửa bị đẩy ra, cả người Hồ Thùy Uyên đều cứng lại ngay tại chỗ.

🌸Ai cho em vào?!

Lưu Gia Thư kéo áo khoác tây trang qua che người kín mít, ngẩng đầu nhìn người tới, mặt mày tràn đầy lệ khí:

🌸Cút đi!

Lưu Khánh Hoa lần đầu tiên lại không thấy sợ hãi, ngược lại còn đỏ mắt, hùng hổ rống lên một câu:

🌸Chị, sao chị có thể Hồ Thùy Uyên?!

Lưu Gia Thư:?

Em lặp lại lần nữa coi?