Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Làm Omega Cũng Rất Tuyệt

Chương 76

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lưu Gia Thư vì cái bình thuốc bổ này mà bắt nạt cô suốt một tuần, đến cuối tháng cuối cùng Hồ Thùy Uyên cũng bắt đầu đóng phim, đời sống ban đêm của cô cũng tạm thời trở lại bình yên.

Để thể hiện sự bối cảnh phồn hoa đô thị trong《 Isolated 》, chủ yếu nơi lấy cảnh ở thành phố Gia, từng tòa nhà cao chọc trời chạm tới mây, khách sạn xa hoa, cửa hàng chuyên bán đồ xa xỉ, các cơ quan tài chính nổi danh trong nước trải rộng ở đó...

Tiền thuê office building xung quanh cực cao, đoàn phim thuê một tháng không ít tiền, bọn họ quay cốt truyện công việc của Trịnh Bảo Mai trước, ngay sau đó mới bắt đầu quay cảnh đời sống với cảnh quan bên ngoài.

Khi Bùi Ngọc Nhung làm việc rất chú tâm, thậm chí còn mời một người cố vấn tài chính tới tại nơi để chỉ đạo, phòng ngừa cốt truyện của bọn họ hoặc là lời kịch xuất hiện lỗi.

Bây giờ đang quay cảnh sau khi mối quan hệ không chính đáng của Trịnh Bảo Mai với khách hàng bị phát hiện, bắt đầu tranh chấp giành cùng hạng mục với một đồng nghiệp trong công ty.

Hầu hết bộ phim này đều kín đáo mà ẩn nhẫn, nhưng cũng không có khả năng từ đầu tới cuối vẫn luôn đi xuống, lúc này, chính là thời điểm cảm xúc của nhân vật chính bùng nổ, cũng là khúc cao trào đầu tiên trong cốt truyện.

Cảnh diễn này cần diễn viên phải khống chế cực kỳ cao, ban đầu khi nghe chuyện như thế, Trịnh Bảo Mai bắt đầu giả ngu từ chối không thừa nhận; thẳng cho đến khi đối phương lấy chứng cứ ra, y cuối cùng cũng rối rắm, nhưng rất nhanh đã giấu cảm xúc đi, bắt đầu trào phúng thậm chí là chọc giận đối phương; sau khi xung đột của y với đồng nghiệp kết thúc, cảnh cuối cùng là một người đang ảo não ngồi trong phòng vệ sinh.

Mấy cảnh này Hồ Thùy Uyên đều diễn một lần đã qua.

Bùi Ngọc Nhung khen không dứt miệng, kỹ thuật diễn của Hồ Thùy Uyên có tiến bộ hơn lúc diễn 《 Thiên Địa Tồn Vong 》.

Phim cổ trang với xã hội hiện đại có vách ngăn nhất định, lúc Hồ Thùy Uyên diễn trong bộ《 Thiên Địa Tồn Vong 》, để phù hợp với hoàn cảnh cổ hương cổ sắc nên có chút hoa lệ. Nhưng mà bây giờ thoạt nhìn rất tự nhiên, giống như là một Trịnh Bảo Mai đang sống sờ sờ.

Chân thật, có trình tự cảm xúc, đả động lòng người.

Cố vấn tài chính đoàn phim lại nhìn không tỉ mỉ như vậy, chỉ cảm thấy nhân vật của Hồ Thùy Uyên rất thật, cũng nhịn không được giơ ngón tay cái lên:

🌸Thật sự diễn rất giống với nhân viên.

Hồ Thùy Uyên nhớ tới những ngày tháng học tập bên người Lưu Gia Thư, không khỏi cười lên:

🌸Là người khác dạy tốt.

Nói đến Lưu Gia Thư, sau khi cô bắt đầu đóng phim không lâu, Lưu Gia Thư cũng bắt đầu đi công tác ở nước ngoài, tính ra như vậy, đã nửa tháng rồi bọn họ không gặp nhau.

Trình tự quay chụp đều loạn xạ, cảnh tiếp theo là cảnh diễn câu dẫn, là cảnh Hồ Thùy Uyên câu dẫn khách hàng ở trong công ty, chủ yếu tách thành ba cảnh nhỏ.

Gặp gỡ, câu dẫn, làʍ t̠ìиɦ.

Bọn họ gặp nhau trong phòng họp của công ty, ở đó có tới hai mươi người, nháy mắt khi hai bên ngồi xuống, tầm mắt Hồ Thùy Uyên chạm vào đáy mắt của nữ khách hàng.

Người này không phải đại Boss, mà là cháu gái của Boss đi theo tới.

Đối phương mặc một bộ âu phục màu trắng, tầm mắt nhìn về phía mọi người có chút lập loè, là bộ dáng mới vào chức không lâu.

Tầm mắt tinh tế của Hồ Thùy Uyên thong thả xẹt qua khuôn mặt đối phương, nhìn rất chăm chú, giống như đang thưởng thức một tác phẩm điêu khắc trân quý gì đó.

Tầm mắt của Hồ Thùy Uyên chân thành nóng cháy, rất có sức hút, nữ diễn viên rất nhanh đã bị cô nhập tâm vào trong cảm xúc.

Ống kính bắt đầu quay đặc tả diễn viên, tần suất chớp mắt của đối phương bắt đầu nhanh hơn, môi khẽ nhếch lộ ra hàm răng trắng tinh, cổ trong lúc lơ đãng có hơi di chuyển.

Cô ta không biết tại sao người trước mắt lại nhìn cô ta, nhưng tầm mắt đối phương làm cô ta để ý, thậm chí còn không hiểu sao có chút bất an. Nữ diễn viên bắt đầu cố ý né tránh tầm mắt Hồ Thùy Uyên, không tự giác được mà sửa sang lại quần áo, lại càng sa vào trong sự dụ dỗ của đối phương.

Hồ Thùy Uyên có một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, cũng không cố ý dùng ánh mắt câu nhân hay mị hoặc gì để nhìn, chỉ rất bình tĩnh nhìn chăm chú vào đối phương, tinh tế nhìn mỗi nơi trên cơ thể y...

Hô hấp của nữ diễn viên trở nên dồn dập trong chớp mắt.

Khi Trịnh Bảo Mai bắt đầu báo cáo công việc, khách hàng đã hoàn toàn không dám nhìn y nữa.

🌸Cắt!

Bùi Ngọc Nhung hô dừng, coi xong thì vừa lòng gật đầu:

🌸Rất tốt, tiếp tục duy trì.

Nhân viên công tác nhanh chóng tản ra, bắt đầu chuẩn bị cảnh quay tiếp theo.

Khi Hồ Thùy Uyên trở về, thì nhìn thấy Phác Anh Trâm đang ngồi trên băng ghế chơi điện thoại.

Phác Anh Trâm vừa quay phim xong, ở nhà nhàn rỗi không có việc gì thì tới đây thăm ban, không nghĩ tới vừa đến đã nhìn thấy một cảnh kí©h thí©ɧ như vậy.

Cô ta đưa chai nước cho Hồ Thùy Uyên, kêu một tiếng:

🌸Đúng là phụ nữ ác độc, chị coi chị ghẹo cô bạn nhỏ nhà người ta thành cái dạng gì kìa?

Nữ diễn viên khi nãy diễn chung với Hồ Thùy Uyên là một Omega, dáng người bên ngoài thì gầy yếu, thẹn thùng lại hướng nội, sau khi diễn như vậy thì mặt đều đỏ lên, thẳng đến khi kết thúc quay cũng không thoát khỏi nhân vật. Bây giờ đang liên tục nhìn Hồ Thùy Uyên bằng ánh mắt nóng rực.

🌸Ghẹo cái gì mà ghẹo.

Hồ Thùy Uyên vặn ra nắp chai ra uống mấy ngụm, thuận miệng nói:

🌸Nhu cầu đóng phim thôi, đổi thành cô thì cô cũng diễn được.

Phác Anh Trâm bắt đầu nói bóng gió cô:

🌸Tôi cũng không diễn được loại câu nhân như thế này, vẫn là chị mỗi ngày đều có người làm cho dễ chịu...

Hồ Thùy Uyên: "..."

Phác Anh Trâm còn muốn trêu chọc một câu, nhưng khi đối mặt với ánh mắt cảnh cáo của Hồ Thùy Uyên thì ngậm miệng lại.

🌸Sao lại tới đây thăm ban?

Hồ Thùy Uyên ngồi xuống theo:

🌸Quay xong rồi à?

Phác Anh Trâm bất mãn kêu một tiếng:

🌸Đã đóng máy được hai tuần rồi, chị một chút cũng không chú ý tới tôi.

Hồ Thùy Uyên:

🌸Xin lỗi, gần đây cũng khá bận.

🌸Ai, bận cũng khá tốt, gần đây tôi rảnh tới mức muốn mọc cỏ rồi.

Nói tới đây, Phác Anh Trâm đột nhiên nghĩ tới, lại nói:

🌸Thật ra bộ phim này cũng có mời tôi làm nhân vật khách mời đó.

🌸Hửm?

Hồ Thùy Uyên ngẩng đầu:

🌸Cô diễn nhân vật nào?

🌸Ngay thời khắc đen tối ở cuối cảnh thứ ba ấy, Trịnh Bảo Mai tùy tay nhặt một người qua đường ở cửa quán bar.

Phác Anh Trâm có chút ngại ngùng, lại có chút hưng phấn:

🌸Nghe nói còn có cảnh diễn thân thiết đó.

Cảnh thân thiết à? Hồ Thùy Uyên cười nhạo một tiếng, giơ tay chỉ chỉ:

🌸Nhìn thấy người nọ không?

Cách đó không xa có một thiếu nữ dáng người cao ráo, mặc một chiếc áo sơ mi với quần tây đen cùng kiểu với Hồ Thùy Uyên, ngay cả kiểu tóc cũng gần như giống y như đúc.

Phác Anh Trâm:

🌸Ai thế?

🌸Thế thân của tôi.

Hồ Thùy Uyên bình tĩnh nói:

🌸Cảnh diễn thân thiết của tôi đều cho cô ta lên thay.

🌸Bùi Ngọc Nhung đồng ý à?

Phác Anh Trâm có chút kinh ngạc:

🌸Không phải lúc trước khi bà ta được phỏng vấn có nói là mình không cần thế thân à?

🌸Dùng thế thân, hoặc tôi đi...

Hồ Thùy Uyên buông tay:

🌸Chỉ đơn giản như vậy.

🌸Đệt, giả sẽ bị sét đánh.

🌸Thật sự là vậy đó.

Nghe Hồ Thùy Uyên nói như vậy, Phác Anh Trâm cũng có chút tò mò, ngẩng đầu khẽ nhìn:

🌸Nhưng chị biết người thế thân kia không? Lớn lên rất nghiêm túc, sao lại luẩn quẩn tới làm thế thân chứ.

🌸Chưa từng tiếp xúc, nghe nói người nọ tên Quý Kim Hương, là học sinh khoa diễn xuất.

Hồ Thùy Uyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đối phương giống như chú ý tới tầm mắt của cô, nhìn về phía cô khẽ cười.

Nhưng Hồ Thùy Uyên lại không có phản ứng gì:

🌸Tôi cảm thấy làm thế thân cũng không tính là mệt, đây dù sao cũng là phim của Bùi Ngọc Nhung.

🌸Nhưng phải khỏa thân.

🌸Khỏa thân cũng là diễn viên.

🌸Vậy sao chị lại không làm?

Phác Anh Trâm hỏi lại một câu, thấy Hồ Thùy Uyên nghẹn lời, lúc này mới vừa lòng nói:

🌸Dù sao ngành sản xuất chính là như vậy, nếu cô ta đi con đường này, vậy thì nhất định phải vất vả hơn con đường bình thường.

"..."

Tuy là đạo lý này, nhưng Phác Anh Trâm nói trắng ra như vậy, thật đúng là không chừa lại một chút tình cảm nào.

Hồ Thùy Uyên thở dài:

🌸Cô cũng bớt bớt lại một chút đi, nếu bị phóng viên nghe được, thì không biết sẽ có mưa tanh gió máu gì xảy ra nữa.

Phác Anh Trâm trợn trắng mắt:

🌸Tôi cũng không ngu như vậy, cũng sẽ không nói như vậy trước mặt người không quen.

Hồ Thùy Uyên vô ngữ:

🌸... Tôi có cần cảm ơn cô vì đã không coi tôi là người ngoài không?

Phác Anh Trâm đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó hung hăng nói:

🌸Đây là chính chị nói đó, không phải tôi cố ý muốn làm bạn với chị!

Hồ Thùy Uyên: "..."

Cảnh diễn thứ ba có thay đổi bối cảnh, tình tiết câu dẫn xảy ra ở nhà ăn. Thời gian ăn cơm trưa sau buổi họp, Trịnh Bảo Mai dẫn nhóm khách hàng tới nhà ăn ở công ty dùng cơm.

Mọi người lục tục ngồi xuống, Trịnh Bảo Mai ngồi đối diện thiếu nữ, làm đối phương toàn bộ quá trình đều căng thẳng không chịu được, càng trở nên không được tự nhiên. Khi đang ăn cơm, trạng thái không yên làm rớt đồ.

Trịnh Bảo Mai lập tức cong eo.

Nữ diễn viên chú ý tới động tác của y, tư thế khom lưng ngừng lại, cứ như vậy nhìn Trịnh Bảo Mai cúi người ở dưới chân cô ta.

Khi nhặt được đồ lên rồi, không biết là cố ý hay vô tình, Trịnh Bảo Mai lại để hơi thở hướng tới bàn tay của đối phương. Hô hấp của nữ diễn viên cứng lại, bàn tay đang cầm bộ đồ ăn đều nắm chặt lại.

🌸Đồ của cậu rớt này.

Trịnh Bảo Mai đứng thẳng người, đặt thẻ thăm quan màu trắng của đối phương lên bàn.

Mọi âm thanh trong nhà ăn, giống như đều im bật, trong mắt y chỉ còn bóng dáng của người phụ nữ trước mắt.

Qua một hồi lâu người thiếu nữ mới vào nghề mới tìm lại thần trí từ trong ánh mắt thâm thúy của Trịnh Bảo Mai, lập tức cúi đầu cất thẻ vào trong túi, đỏ mặt nói.

🌸Cảm ơn.

🌸Cắt!

Đạo diễn kêu dừng, nhân viên công tác xung quanh đều có chút kích động, hai cậu trai tổ đạo cụ vây xem toàn bộ quá trình, nhịn không được mà lặng lẽ bàn tán.

🌸Hồ Thùy Uyên cũng quá giỏi rồi!

🌸Thật ra mấy động tác đó đều rất bình thường, nhưng vẫn làm mặt diễn viên đỏ lên hết.

🌸Câu dẫn trong lúc lơ đãng, vừa trong sáng lại vừa có du͙© vọиɠ, nói thật, tôi đứng một bên xem tới mức chân cũng muốn mềm luôn rồi.

🌸Ai, vẫn là gương mặt của chị ấy đẹp, trắng nõn lại thanh tú, nếu cậu đổi thành một người có gương mặt đáng khinh tới để diễn, không đúng, ngay cả khi là một nữ diễn viên trung niên bình thường thôi, người xem sẽ lập tức đánh cậu thành cái đầu heo luôn.

🌸Không còn cách nào khác, suy cho cùng thì đây vẫn là một thế giới xem mặt mà.

Lâm Lâm nhìn Hồ Thùy Uyên đi tới, cũng cười khen một câu:

🌸Rất câu nhân, cảm giác trạng thái của chị còn tốt hơn so với khi quay quảng cáo nữa.

Lâm Lâm là chỉ đạo mỹ thuật tạo hình cho Hồ Thùy Uyên lúc trước khi hợp tác quay quảng cáo nước hoa, sau đó không biết trời xui đất khiến như thế nào mà vào đoàn phim của Bùi Ngọc Nhung.

Hồ Thùy Uyên có chút xấu hổ, lại không thể trực tiếp thừa nhận, chỉ đành phải làm trò để cho qua chuyện.

Dù sao qua mấy tháng này, cô cố gắng làm loại chuyện này như vậy, trạng thái tốt như vậy là chuyện đương nhiên.

Cảnh câu dẫn kết thúc, mọi người đổi tới cảnh thứ tư, play ở lối đi an toàn.

Phác Anh Trâm coi toàn bộ quá trình cảnh câu dẫn, vươn tay chọc Hồ Thùy Uyên:

🌸Chị đúng là càng ngày càng tao, đáng tiếc lại phân hoá thành Omega.

Hồ Thùy Uyên khẽ chớp mắt:

🌸Ai nói Omega thì không được?

🌸Chị được? Có loại người mà anh làm được à.

Phác Anh Trâm cười lạnh một tiếng:

🌸Chị cứ việc làm, nhưng nếu bị vị kia ở nhà phát hiện được, thì về nhà tự chịu.

🌸Chị ta dám?

Hồ Thùy Uyên mới không sợ Lưu Gia Thư, cô đây là làm việc đúng đắn, hơn nữa ngay cả khi Lưu Gia Thư thật sự ghen thì cũng không dám làm gì trong lúc cô đang đóng phim.

🌸Chị cứ buông thả đi, sớm muộn gì cũng có ngày lật xe.

🌸Sao mà lật được?

Hồ Thùy Uyên nâng cằm lên, vẻ mặt bà A nhất:

🌸Ngay cả khi Lưu Gia Thư ở chỗ này tôi cũng không sợ chị ta.

Sau đó quay người đã đối mặt với hình bóng quen thuộc.

Lưu Gia Thư với bộ dáng mệt mỏi đi vào phim trường, thân hình rắn rỏi dẫn tới không ít người dừng chân nhìn sang.

Hồ Thùy Uyên nháy mắt ngơ ngẩn.

Không phải Lưu Gia Thư đang đi công tác à? Sao lại tới đây?

Tuy sân bay chỉ cách nơi này có nửa tiếng đi xe, nhưng cũng không cần vừa mới xuống máy bay đã tới đây chứ? Ngay cả hành lý cũng chưa kịp cất.

Đoàn đội của Bùi Ngọc Nhung đều là người quen của Lưu Gia Thư, thấy người đầu tư tới thì sôi nổi dừng lại chào hỏi.

🌸Mọi người đang bận, không cần quan tâm tôi.

Lưu Gia Thư lập tức đi tới chỗ Hồ Thùy Uyên, đứng cách một bước hơn, sắc mặt lạnh lùng cũng nhu hòa đi vài phần:

🌸Chị về rồi.

Hồ Thùy Uyên có chút chột dạ, chắc Lưu Gia Thư không nghe câu vừa rồi của cô đâu nhỉ?

Cô bắt đầu nói sang chuyện khác:

🌸Sao không về nhà trước, tới đây làm gì.

Lưu Gia Thư:

🌸Muốn về chung với em.

Phác Anh Trâm bị bắt ăn cẩu lương: "..."

Cô ta không nên xuất hiện ở chỗ này.

Hồ Thùy Uyên:

🌸Còn một cảnh nữa mới xong, nếu chị mệt thì lên xe trước đi.

Lưu Gia Thư:

🌸Không sao, chị ở đây coi.

Chị muốn nhìn trạng thái làm việc của Hồ Thùy Uyên.

Lớp trang điểm trên mặt Hồ Thùy Uyên làm cô lớn hơn tuổi thật mấy tuổi, nhìn qua trưởng thành hơn không ít, cảnh cuối cùng của hôm nay là kết thúc của cảnh câu dẫn.

Sau khi rời khỏi nhà ăn, cảnh xung quanh thay đổi, là hình ảnh Trịnh Bảo Mai với thiếu nữ làm chuyện không dành cho trẻ coi ở lối đi an toàn.

Trong lối đi an toàn vừa tối vừa hẹp, Hồ Thùy Uyên bắt lấy bả vai nữ diễn viên, ấn người thật mạnh lên trên tường, thân thể hai người đè lên nhau đυ.ng tới vách tường, phát ra một tiếng rầm.

Mic thu âm treo cao trên đỉnh đầu bọn họ, tiếng hít thở của hai người không như có như không truyền vào trong máy móc.

Trước kia khi làm chuyện thân thiết với Lưu Gia Thư, Hồ Thùy Uyên phần lớn là bên bị động, nhưng lúc này cô đang ở vị trí chủ động. Trong đầu Hồ Thùy Uyên nhớ lại bộ dáng Lưu Gia Thư đè cô lên tường, nếu là Lưu Gia Thư, ngay cả khi làm loại chuyện này cũng rất quan tâm đến cảm nhận của cô.

Trịnh Bảo Mai cùng là loại người thân sĩ, nhưng y không nói chuyện yêu đương, thứ y theo đuổi là kí©h thí©ɧ thân thể, cho nên động tác thể hiện sức ép nhiều hơn.

Một chân Hồ Thùy Uyên dừng giữa hai chân diễn viên nọ, thân thể áp về phía trước, áo sơ mi trước ngực hơi nhô lên.

Sau đó cô nâng mặt diễn viên lên.

Bốn mắt đối diện với nhau, đáy mắt nữ diễn viên chỉ còn lại mơ màng, trong mắt Hồ Thùy Uyên vẫn lạnh lẽo buồn tẻ như cũ, ngay cả tiếng hít thở cũng nặng hơn vài phần.

Hai thân thể càng ngày càng gần...

Đúng lúc này, thế thân Quý Kim Hương tiến tới thay cho Hồ Thùy Uyên.

Nữ diễn viên còn đang đắm chìm trong cảm xúc vừa rồi, rất nhanh đã tiến vào trạng thái.

Hồ Thùy Uyên lùi đến bên cạnh Bùi Ngọc Nhung, cùng ông coi hình ảnh trong máy quay.

Đây là lần đầu tiên Hồ Thùy Uyên dùng thế thân, nhìn một "mình" khác đóng phim, loại cảm giác này có chút mới lạ.

Quý Kim Hương to lớn hơn cô một chút, áo sơ mi màu trắng bỏ vào quần tây màu đen, mái tóc đen láy che hết chiếc cổ trắng noãn, khi chất cũng khá giống với cô.

Nhưng người thật sự làm việc khi còn nhỏ như Hồ Thùy Uyên liền phát hiện lúc trước mình mình đã nhìn lầm.

Quý Kim Hương còn mạnh hơn cô không ít, nhưng cũng không hoàn toàn có cảm xúc của nhân vật Trịnh Bảo Mai, so sánh với cô lúc trước có thể nói là ôn hòa câu dẫn, một đoạn này còn dâʍ ɖu͙© hơn, trước sau khác nhau mười phần.

Không quá phù hợp với phong cách của Hồ Thùy Uyên, nhưng Bùi Ngọc Nhung lại không kêu dừng.

Hồ Thùy Uyên cũng có chút ngoài ý muphần

🌸Người mới này không tồi đâu, cảm xúc với động tác đều rất tốt.

🌸Ừm, là một hạt giống tốt.

Bùi Ngọc Nhung khẽ gật đầu, lại để camera di chuyển về phía trước, quay đặc tả mông của Quý Kim Hương.

Người mới này có một cái mông rất được.

Mông của Hồ Thùy Uyên tuy cũng vểnh, nhưng trời sinh Omega làm cô có vẻ dụ hoặc hơn, nhưng không đủ mùi vị phụ nữ. Quý Kim Hương chính là cái mông tiêu chuẩn của Alpha, khi dùng sức thì ở giữa sẽ lõm xuống, giống như hai cánh hoa dựa vào nhau.

Cảnh cuối cùng là cảnh Quý Kim Hương liếʍ lên khóe môi của nữ diễn viên, hơi thở của hai người quấn lại nhau.

Ống kính từ bên trên quay xuống, phân cách thành hai cảnh khác nhau giữa một bức tường.

Một bên là lối đi an toàn tối tăm, hai thân thể dây dưa thở dốc, ái muội cực kì; bên kia là văn phòng đang bận rộn, nhóm đi làm quay qua lại vội vàng, quần áo gọn gàng.

Bùi Ngọc Nhung hô:

🌸Cắt.

Dựa lên tường quay lâu như vậy, chân của nữ diễn viên đều mềm xuống, nếu không phải Quý Kim Hương đỡ cô ta lại, thì chắc sẽ thật sự ngã xuống đất. Nữ diễn viên nói cảm ơn một tiếng, sau khi quấn lấy khăn được trợ lý đưa tới thì tránh trong phòng nghỉ để chỉnh lại trạng thái.

Quý Kim Hương tự mình sửa sang lại quần áo, đứng một bên chờ chỉ thị của Bùi Ngọc Nhung. Y cũng không có trợ lý, trợ lý phim trường đang bận cũng cũng quên y, Hồ Thùy Uyên hơi nâng cằm, bảo Ngô Bích Khuê gọi trợ lý phim trường đưa cho y một ly nước.

Ngô Bích Khuê làm theo, khi trở về còn có chút buồn bực:

🌸Sao lại phiền như vậy? Em trực tiếp đưa cho cô ta không được à?

Hồ Thùy Uyên nâng mi liếc mắt nhìn Ngô Bích Khuê một cái:

🌸Cô là ai?

Ngô Bích Khuê ngẩn người, thành thật nói:

🌸Em, em là trợ lý của chị.

🌸Vậy đúng rồi, cô đưa nước cho cô ta, ở góc độ nào đó mà nói thì chính là tôi đưa nước cho cô ta.

Hồ Thùy Uyên thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nói:

🌸Tôi không định biểu hiện ra việc tôi chiếu cố một người nào đó.

🌸Thì ra là vậy.

Sau khi Ngô Bích Khuê ngây người một vài giây, cuối cùng mới hiểu ra:

🌸Có phải chị sợ Lưu tổng ghen không?

Hồ Thùy Uyên:

🌸Cô nghĩ lâu như thế chỉ nghĩ ra nhiêu đó thôi à?

Ngô Bích Khuê ngây người:

🌸Vậy còn gì à?

Hồ Thùy Uyên liếc xéo y một cái, bình tĩnh nói:

🌸Đưa nước chỉ là hành vi tùy tay thôi, tôi không muốn để người ta nghĩ tôi muốn kết bạn với người ta.

🌸Vậy à...

Ngô Bích Khuê vò đầu, cuối cùng cũng hiểu một ít.

Chị Hồ vẫn luôn đối xử với người khác rất tốt, lúc cô chưa nổi tiếng đã rất săn sóc, nhưng bây giờ cô đã là đại minh tinh, thành diễn viên chính của bộ phim này, rất nhiều chuyện không thể làm lộ liễu như vậy.

Ai, y cũng chỉ là một trợ lý nhỏ bé thôi, trong lúc nhất thời còn chưa nghĩ tới.

Một bên Bùi Ngọc Nhung sau khi coi xong, dùng tay ra hiệu OK, buổi quay chụp hôm nay đã kết thúc.

Khi Hồ Thùy Uyên đang chuẩn bị rời đi, liền thấy Quý Kim Hương đang đi tới chỗ cô, dừng cách cô hơn một mét, khóe môi gợi lên một nụ cười:

🌸Chào chị Hồ.

🌸Vất vả cho cô rồi.

Hồ Thùy Uyên khẽ gật đầu:

🌸Cảnh vừa rồi diễn không tồi.

Thiếu nữ rũ mắt, bình tĩnh nói:

🌸Chuyện đó không tính là gì.

Ánh mắt lộ ra mất mát, chắc cũng giống như lời Phác Anh Trâm nói, không hài lòng với công việc thế thân này.

🌸Cũng không cần nghĩ như vậy, cô còn trẻ.

Hồ Thùy Uyên thuận miệng nói:

🌸Làm thế thân ở bộ phim này, cũng chỉ là một lần kinh nghiệm quay phim thôi, cũng không thể nói là con đường sau này của cô.

Quý Kim Hương giật mình, khi ngẩng đầu lên thì vẻ mặt đã trở lại bình thường:

🌸Em biết rồi, cảm ơn chị Hồ Thùy Uyên.

Trầm mặc một lát, giọng nói của thiếu nữnlại vang lên lần nữa.

🌸Thật ra em có một vấn đề...

🌸Cái gì?

🌸Tại sao chị lại dùng thế thân?

Quý Kim Hương có chút ngoài ý muốn:

🌸Em nghĩ chị sẽ không dùng loại này... Cảm giác như chị là loại người vì sự nghiệp biểu diễn mà có thể dâng lên tất cả vậy.

Cảnh diễn này đúng là không có gì hơi quá, hai người đều mặc tây trang, khúc cuối cũng chỉ có quần của Quý Kim Hương rơi xuống.

🌸Sao có thể vĩ đại như vậy được.

Nghe được câu cuối cùng kia, Hồ Thùy Uyên khẽ cười:

🌸Với tôi mà nói thì diễn viên cũng chỉ là một phần công việc thôi, đến nỗi tại sao phải dùng thế thân, thì nguyên nhân chủ yếu là vấn đề cá nhân, có chút không tiện lắm.

🌸Vấn đề cá nhân?

Quý Kim Hương ngẩn người, còn định hỏi lại, đã nhìn thấy một người phụ nữ cao lớn đi tới.

🌸Xong rồi à?

Lưu Gia Thư ôm lấy bả vai Hồ Thùy Uyên, xuyên qua cô nhìn vào màn hình của Bùi Ngọc Nhung.

🌸Hôm nay quay xong rồi.

Bùi Ngọc Nhung gỡ tai nghe xuống, trêu chọc một câu:

🌸Còn không phải trả người cho cô rồi à.

Nhìn hai người thân mật như vậy, Quý Kim Hương sững sờ tại chỗ, thì ra là nguyên nhân này.

Hồ Thùy Uyên thu liễm ở trước ống kính, chỉ có thân thiết là để lại cho người này.
« Chương TrướcChương Tiếp »