Chương 16: Dùng thử linh tuyền

“Ca ca vừa đọc qua.” Phòng Ngôn nhìn Phòng Đại Lang nói.

Mắt Phòng Đại Lang sáng ngời, vui vẻ nói: “Nhị đệ mới đọc, muội nghe đệ ấy đọc mấy lần, đã nhớ kĩ rồi?”

Phòng Ngôn lắc đầu, nói: “Mấy hôm trước ca ca cũng đọc.”

Thật sự là vậy, lần đầu tiên nàng tới thư phòng, Phòng Nhị Lang cũng đọc cái này. Lúc đó Phòng Đại Lang còn giảng cho hắn. Chỉ là lúc đó Phòng Ngôn đã ngủ rồi, không ai quan tâm.

Nghĩ lại, nàng thử nói: “Trước kia đại ca cũng đọc qua.”

Chắc là nàng có nghe Phòng Đại Lang đọc qua nhỉ? Nếu Phòng Đại Lang đã bắt đầu kiểm tra bài cũ của Phòng Nhị Lang, chắc chắn trước đây đã học rồi. Với thói thích nghe sách của Phòng Ngôn hồi trước, có lẽ mọi người đã đọc rất nhiều sách cho nàng nghe.

Mặc dù Phòng Đại Lang không nhớ rõ mình có đọc nội dung này cho Phòng Ngôn nghe hay chưa, nhưng hắn thật sự đã đọc rất nhiều sách cho nàng nghe. Dù là vậy, Phòng Đại Lang vẫn cảm thấy muội muội của mình quá thông minh, mới nghe mấy lần đã nhớ kĩ.

Chẳng lẽ muội muội có bản lĩnh nghe qua sẽ không quên? Nghĩ tới đây, Phòng Đại Lang ngừng thở, hỏi: “Nhị Ni nhi, muội có thể đọc qua cho đại ca nghe không?”

Phòng Ngôn suy nghĩ, đương nhiên là không thể, nàng mới nghe mấy lần, chỉ nhớ sơ lược. Hơn nữa cũng nhờ nàng nhìn chằm chằm vào sách mới nhớ được, Phòng Nhị Lang lặp lại câu này bị sai rất nhiều lần.

Cho nên, Phòng Ngôn thành thật lắc đầu, nói: “Không được.”

“Vậy làm thế nào mà muội biết nhị ca đọc sai?” Phòng Đại Lang không hiểu lắm. Nếu không nhớ được thì sao biết nhị đệ đọc sai?

Phòng Ngôn nghĩ, thật sự không giải thích được, cho nên, lại ra vẻ ngớ ngẩn ngốc nghếch, mê mang lắc đầu.

Dù muội muội không phải người nghe qua là nhớ mãi không quên, nhưng vẫn khiến Phòng Đại Lang vui vẻ vô cùng. Ít nhất, muội muội của hắn không ngu ngốc. Hơn nữa, chắc là Phòng Ngôn có thiên phú trong lĩnh vực đọc sách. Đáng tiếc, không phải là nam tử.

Hắn cảm thấy, có thể thử dạy Phòng Nhị Ni nhi học chữ.

Nhưng nhu cầu cấp bách trước mắt vẫn phải giải quyết việc Phòng Nhị Lang không yêu học hành.

“Nhị Lang, đệ đã đọc sai câu này thật rồi, ngay cả nhị muội cũng phát hiện. Đệ nói xem có mất mặt không? Nếu để ta phát hiện đệ không nghiêm túc như thế nữa, cẩn thận thước dài!” Phòng Đại Lang cười nói.

Phòng Nhị Lang sợ nhất là dáng vẻ này của đại ca, mỗi lần Phòng Đại Lang như vậy, chắc chắn sẽ không có chuyện tốt. Hắn yếu ớt nói: “Biết rồi, đại ca, đệ sẽ đọc sách nghiêm túc.”

Sau khi bảo đảm với đại ca xong, Phòng Nhị Lang nhìn Phòng Ngôn, trong lòng cũng dâng lên một tia xấu hổ. Ngay cả muội muội cũng biết mình đọc sai, hắn cảm thấy bản thân không còn chỗ dung thân nữa.

Phòng Ngôn chống cằm, lẳng lặng nhìn dáng vẻ nhiệt huyết của Phòng Nhị Lang, trong lòng vui vẻ gật đầu. Xem ra nàng giám sát có hiệu quả rồi, Phòng Nhị Lang đã bắt đầu đọc sách nghiêm túc.

Một khi Phòng Nhị Lang tập trung đọc sách sẽ có hiệu quả. Thời điểm này là lúc đầu óc của trẻ con tốt nhất, chỉ qua một nén nhang, Phòng Nhị Lang đã học thuộc.

Phòng Đại Lang cười gật đầu, nói: “Xem ra sau này khi đệ đọc sách, phải có muội muội bên cạnh mới được. Làm thế đệ mới không dám lười biếng.”

Phòng Nhị Lang chột dạ cúi đầu.

Phòng Nhị Ni nhi cười hì hì nhìn hai huynh đệ, Phòng Ngôn nghe một lát rồi rời đi.

Đến căn phòng phía tây, nàng phát hiện Phòng Đại Ni nhi và Vương thị vẫn đang thuê hoa. Vương thị mới thuê không lâu, còn Phòng Đại Ni nhi đã làm lâu rồi. Phòng Ngôn đi qua lôi kéo nàng ấy nói: “Tỷ tỷ, nghỉ một lát đi.”

Sau khi Vương thị nghe được, cười nói: “Quả nhiên không uổng công ngày thường đại tỷ thương con, còn biết đau lòng cho tỷ tỷ. Đại Ni nhi, con thuê đã lâu, hay là đi ra chơi với muội muội một lát đi, cứ làm cái này mãi, mắt không tốt.”

Phòng Đại Ni nhi xoay cái cổ hơi nhức mỏi, nói: “Vâng, nương.”

Phòng Nhị Ni nhi vui vẻ lôi Phòng Đại Ni nhi ra cửa, Phòng Đại Ni nhi dừng chân nói: “Nhị Ni nhi, bên ngoài không có gì vui, ở nhà chơi không được sao?”

Phòng Ngôn lắc đầu, nói: “Đi ra ngoài, tỷ tỷ.”

“Vậy thì không được, nương đã nói không cho muội ra ngoài.” Phòng Đại Ni nhi từ chối đề nghị của Phòng Ngôn.

“Ngay ở đằng sau cũng không được à?” Phòng Ngôn đáng thương nhìn Đại Ni nhi, nàng ấy suy nghĩ, dù sao cũng không xa, liền cắn răng đồng ý.

Phòng Ngôn vui vẻ vô cùng, khu vực ở nhà nàng đã đi hết rồi, không thấy đồ gì mới lạ cả. Nàng còn đang muốn bán rau dưa trộn để kiếm tiền đây, làm sao dậm chân tại chỗ được?

Nếu như vị trí hiện tại so với nơi trước khi nàng xuyên qua giống nhau, vậy chắc chắn sẽ nhìn thấy mấy loại rau dại cũ.

Quả nhiên, Phòng Ngôn đã nhìn thấy rau dền dại. Đương nhiên nàng sẽ không bỏ qua loại rau này. Phòng Ngôn và Đại Ni nhi hái rất nhiều rồi mới về nhà.

Từ lúc có được linh tuyền, nàng luôn muốn làm thí nghiệm, nhưng chưa kịp. Nhân lúc Đại Ni nhi không chú ý, Phòng Ngôn chạy đến bờ tường khác, chỗ này có nhiều cỏ dại, nàng nhổ một ít, thấy mấy cây rau sam linh tinh, Phòng Ngôn thầm nói linh tuyền, rồi nhỏ một giọt kia xuống.

Kết quả, Phòng Ngôn phát hiện, mảnh rau sam kia, cả cỏ dại giống như bị điên, tăng trưởng với tốc độ mắt thường cũng thấy được. Vốn dĩ nơi này tối thui, bị phòng che mất ánh mặt trời, hơi ẩm ướt, hoa cỏ không thể phát triển được. Nhưng chỉ mười mấy giây ngắn ngủi, hạt giống đã chui ra khỏi đất, trong một phút, rau sam đã mọc đầy mọi nơi, còn có xu thế lan ra ngoài.

Phòng Ngôn bị tình huống này dọa sợ, khi nàng nhìn thấy rau sam tăng trưởng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, tim Phòng Ngôn lập tức đập nhanh. Nhìn từng cây rau sam chui ra khỏi đất, nàng cảm thấy lạnh cả người, da gà nổi lên, thật sự hơi sợ hãi…

Nhìn rau sam không ngừng lan ra ngoài, Phòng Ngôn sợ tới mức ngã ngồi trên đất. Đối mặt với đám rau dại sinh trưởng mạnh mẽ, trong lòng Phòng Ngôn sợ hãi hơn là vui mừng. Hiện tượng phản tự nhiên thế này, thật sự khiến người ta lo lắng.

Một mảnh rậm rạp, cũng làm con người nảy sinh xúc động muốn nôn mửa.

Chuyện đã xảy ra, Phòng Ngôn không thể ngăn cản xu thế sinh trưởng mạnh mẽ này được, nàng ngơ ngác ngồi dưới đất, nhìn rau sam không thể khống chế. Lỗ tai Phòng Ngôn vẫn nghe ngóng động tĩnh bên kia của Đại Ni nhi, sợ nàng ấy phát hiện chuyện lạ này.

Nhưng sợ cái gì thì cái đó tới, nàng vừa nghĩ tới Đại Ni nhi, nàng ấy đã kêu Phòng Ngôn.

“Nhị Ni nhi, muội ở đâu rồi?”

“Ở chỗ này!” Phòng Ngôn nhanh chóng đứng lên khỏi mặt đất, mặc kệ, trước mắt dẫn Đại Ni nhi ra chỗ khác đã. Nghĩ vậy, nàng nhanh chóng xoay người rời đi, tìm tỷ tỷ.

Phòng Đại Ni nhi đang định sang đây, Phòng Ngôn đã qua nói: “Tỷ tỷ, sang kia, hoa hoa.”

Phòng Đại Ni nhi nhìn theo mắt Phòng Ngôn, bên kia thật sự có mấy bông. Nàng ấy cười nói: “Ngôn tỷ nhi nhà ta cũng biết yêu đẹp rồi, để tỷ tỷ hái hoa cài lên đầu cho muội.” Nói xong, Đại Ni nhi sang bên kia, Phòng Ngôn cũng đi theo.

Một lát sau, nhân lúc Đại Ni nhi hái hoa dại, Phòng Ngôn quay về chỗ cũ.

Nhìn tình cảnh trước mắt, cho du trợn mắt há hốc mồm cũng không thể hình dung biểu cảm bây giờ của Phòng Ngôn, nàng bị dọa cho choáng váng.

Nhưng may là thực vật đã dừng phát triển.

Trên mảnh đất trống kia mọc đầy rau sam rậm rạp, bên trong còn có một ít hoa dại, nhưng nhìn chung đa phần đều là rau sam.

Không chỉ mảnh đất trống này, ngay cả cái cây ở phần đất bên cạnh, hình như cũng dài hơn rồi. Nếu tính như vậy, có lẽ phải tới một mẫu đất.

Phòng Ngôn còn đang khϊếp sợ vì cảnh tượng trước mắt, Đại Ni nhi lại tiếp tục gọi nàng. Nhưng cái đống này phải làm sao? Thôi, nàng cứ giả ngu đi.

“Đại tỷ, tỷ mau sang đây coi.” Phòng Ngôn ra vẻ vui mừng, gãi đúng chỗ ngứa.

Phòng Đại Ni nhi cũng bị hình ảnh trước mắt làm cho kinh sợ, làm thế nào nàng ấy cũng không nghĩ ra, khối đất hoang này mọc được nhiều rau sam như thế. Chỗ rau này ăn được đến khi nào nhỉ!

Nàng ấy cảm thấy không hợp lẽ thường lắm, vì vậy nói với Nhị Ni nhi: “Tiểu muội, đừng chạy loạn, tỷ về kêu cha mẹ.”

Phòng Đại Ni nhi đi hai bước lại quay về, lôi tay Phòng Ngôn nói: “Thôi, hai chúng ta vẫn nên về chung, để mình muội ở ngoài ta không yên tâm.”

Phòng Ngôn thầm nghĩ, có gì không yên tâm, ở đây đâu có người, nàng cũng không chạy loạn. Nhưng Phòng Ngôn cũng hiểu, Đại Ni nhi đang lo cho mình. Nàng không phàn nàn câu nào, đi theo Đại Ni nhi về nhà.

Phòng Nhị Hà và Vương thị nghe hai người mô tả cảnh tượng đó, cũng bòng ra sau sân nhìn thử.

Trong lòng Phòng Ngôn cực kỳ thấp thỏm, nơi nàng tìm là chỗ khá bí ẩn, nhưng khó tránh khỏi việc trước đây Phòng Nhị Hà và Vương thị đã đi qua.

Không ngờ lo lắng của Phòng Ngôn hoàn toàn dư thừa, Phòng Nhị Hà nhìn cảnh trước mắt, vui mừng nói: “Nương nó à, trước đây ta còn định làm một mảnh đất hoang ở chỗ nhiều nắng cho nàng, bây giờ có lẽ không cần nữa, chờ chúng ta xử lí hết chỗ rau sam này, nàng có thể trồng rau ở đây rồi.”

Vương thị cũng đang khϊếp sợ, tại sao chỗ tối thế này mà thực vật vẫn phát triển tốt được, bà nhíu mày nói: “Tối thế này tại sao lại có nhiều rau dại vậy được?”

Nghe Vương thị nói, sau lưng Phòng Ngôn có hơi lạnh. Tuy không có ai biết nàng làm, nhưng nàng vẫn cảm thấy chột dạ.