Chương 30:

"Nương, đại tỷ, hai người đang nói cái gì vậy?" Phòng Ngôn hỏi.

"Nhị Ni nhi, nhìn xem, hôm nay tỷ tỷ nhặt được sáu quả trứng trong chuồng gà đấy!" Phòng Đại Ni nhi hưng phấn nói với Phòng Nhị Ni nhi.

"Sáu quả!" Phòng Ngôn nghe xong ngay lập tức mở to mắt. Tổng cộng có bốn con gà mái, hôm qua đã đẻ năm quả trứng, hôm nay thì đẻ sáu quả!

Ôi trời, chắc là tác dụng của linh tuyền rồi. Lão già râu trắng đúng là thần tiên, là một vị thần tiên vĩ đại, tạ ơn thần tiên, không, hẳn là tạ ơn thần tiên đại nhân, cảm ơn linh tuyền! Tin rằng trong tương lai gần, cô có thể dựa vào linh tuyền để thoát nghèo, giúp cả nhà trở nên khá giả!

Phòng Ngôn chạm vào cái này sờ mó cái kia, yêu thích không muốn buông tay.

Thấy nàng vui vẻ như vậy, Vương thị cười nói: “Trưa hôm nay nương sẽ làm bánh trứng cho con ăn.”

"Tốt quá! Nương ơi, hôm nay gà lại đẻ thêm vài quả trứng nữa, nương cũng thêm một quả nữa cho con nhé." Phòng Ngôn nắm lấy cánh tay của Vương thị, làm nũng nói.

"Được rồi được rồi, mấy ngày nay con phải đi theo mẹ, cũng mệt mỏi rồi, nương sẽ cho con một quả trứng để bồi bổ sức khỏe." Vương thị mỉm cười đồng ý.

"Con biết nương yêu con nhất mà. Nhưng mà nương, đại tỷ cũng giúp đỡ. Nếu đại tỷ muốn ăn gì, nương nấu cho đại tỷ ăn nha." Phòng Ngôn không quên gọi cả Phòng Đại Ni nhi. Dù đều là một gia đình nhưng nếu cha mẹ chỉ yêu thương con nhỏ thì những đứa lớn sẽ khó tránh khỏi chuyện cảm thấy khó chịu. Vì vậy, cách công bằng nhất là đối xử bình đẳng. Phòng Ngôn không muốn có bất kỳ sự khác biệt nào giữa các huynh đệ tỷ muội, cô muốn mọi người đoàn kết, cùng nhau kiếm được nhiều tiền cơ mà.

"Tỷ tỷ ăn gì cũng được. Ngươi ăn gì thì tỷ ăn đó." Phòng Đại Ni Nhi cười nói.

Phòng Ngôn bất đắc dĩ nói: "Thế là không được đâu, nào, tỷ mau nói xem, tỷ muốn ăn gì."

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phòng Ngôn, Phòng Đại Ni nhi liếc nhìn Vương thị rồi nói: "Nương, con cũng thấy bánh trứng hôm qua khá ngon. Hay là nương cho thêm một quả trứng vào nha?"

Vương thị mỉm cười nhìn hai cô con gái đứng trước mặt, lòng buồn bã vô cùng. Từ khi nào đến việc ăn một quả trứng lâu thôi mà con bà cũng phải nghĩ nhiều như vậy? Những ngày gần đây thật sự quá khổ, hai cô con gái đã phải chịu đựng nhiều rồi. Bà lau nước mắt trên khóe mắt, nói: “Cái này đáng gì, không phải chỉ là hai quả trứng thôi sao? Sau này nương sẽ làm nhiều bánh hơn, bán thêm màn thầu, rồi sẽ kiếm lại được tiền thôi."

"Ai da ~ tốt quá!" Phòng Ngôn vui vẻ nhìn Phòng Đại Ni nhi, mỉm cười.