Chương 25

Khuôn mặt nhỏ nhắn của ba đứa càng ngày càng tròn trịa, trông rất đáng yêu.

“Người nói xấu tam thẩm nhà chúng ta chính là kẻ mặt mũi đáng ghét!” Sau cùng Cố Tú Tú còn chốt một câu.

Vương Thúy Trân lạnh lùng nhìn lướt một vòng những thôn dân đến xem náo nhiệt xung quanh, “hừ” một tiếng rồi quay người đi vặt lông gà.

Lý Mộ Mộ vừa cảm động vừa đau lòng, nói: “Đại tẩu à, bọn họ thích nói thì cứ để bọn họ nói, dù sao người trong nhà tin muội là được. Nếu còn không được thì muội sẽ nhân lúc trời tối đến từng nhà nghe trộm góc tường, ai dám nói xấu muội thì muội sẽ phát tán chuyện nhà bọn họ ra ngoài.”

“Tẩu gϊếŧ một con gà, đã thế còn là gà mái, thật đáng tiếc.” Lý Mộ Mộ nói: “Có thể giữ lại đẻ trứng và chăm gà con mà.”

“Này thì có là gì đâu, nó đã sinh ba con gà mái rồi, nhà chúng ta không thiếu gà mái.” Vương Thúy Trân nói: “Gà mái già mới bổ dưỡng, ta nghe bọn họ nói tức quá, phải để cho bọn họ biết nhà chúng ta đối xử tốt với muội, miễn cho bọn họ cả ngày ganh tị.”

“Đúng rồi, con gà này nấu thế nào?” Bây giờ Vương Thúy Trân cực kỳ tin tưởng tài nghệ bếp núc của Lý Mộ Mộ.

Lúc Lý Mộ Mộ còn ở hiện đại, ngày thường vì tiết kiệm tiền nên rất ít khi gọi đồ ăn ngoài, thay vào đó là tự nấu ăn.

Ngày thường tan ca quá muộn nên nàng thường tranh thủ sơ chế hết nguyên liệu nấu ăn vào chủ nhật rồi cho vào tủ lạnh để bảo quản.

Như vậy thì mỗi tối về nhà không cần phải mất quá nhiều thời gian để nấu ăn.

Buổi sáng dậy sớm vẫn kịp chuẩn bị bữa trưa mang đến công ty.

Vì vậy nàng đã luyện được một thân trù nghệ tốt.



Chỉ là nàng vẫn không quá quen với việc nhóm củi ở Cố gia.

May thay việc nhóm củi cũng không cần nàng phải phí tâm.

Cố Tú Tú chạy tới, nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn Lý Mộ Mộ với ánh mắt đầy mong đợi: “Tam thẩm ơi, chúng ta phải ăn con gà này như thế nào? Con đi nhóm củi cho thẩm.”

Lý Mộ Mộ suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhà chúng ta hiếm khi gϊếŧ gà, nhất định phải ăn hết tất cả những gì có thể ăn được, quyết không lãng phí.”

“Như vậy đi, hầm gà cho ra mỡ, tuy không nhiều nhưng vẫn có thể ăn được mấy ngày. Mỗi lần hầm thức ăn chỉ cần thêm chút mỡ gà để tăng thêm hương vị, thơm không cưỡng nổi.”

“Da gà chiên giòn cho ba đứa các con làm đồ ăn vặt.” Lý Mộ Mộ nói: “Thịt đùi gà xé ra trộn với tỏi, thịt ức gà xé thành sợi xào với cải xanh. Tim gà, gan gà, mề gà với ruột gà cũng không thể lãng phí. Cắt tim gan với mề thành lát mỏng, ruột thì rửa sạch sẽ, sau đó hầm với rau. Tuy thịt bên trong không nhiều nhưng vị thịt cũng không kém chút nào.”

“Chờ huyết gà đông lại sẽ xào cho mọi người ăn.” Lý Mộ Mộ nói, không chỉ ba đứa nhỏ chảy nước bọt ròng ròng mà ngay cả người lớn cũng cảm thấy đói bụng.

“Ruột gà với huyết gà cũng xào được à?” Trương Thái Bình ngạc nhiên hỏi.

“Đương nhiên rồi, tuy ruột gà có chút bẩn nhưng chỉ cần rửa sạch sẽ thì dù là xào hay nấu đều ngon, giòn cực!”

“Về phần huyết gà thì cực kỳ mềm, vào miệng liền tan, chỉ cần nấu chín thì sẽ không có mùi tanh, làm đồ nhắm rượu là hết chỗ chê.”

Trương Thái Bình nhất thời đau lòng: “Ôi chao, tết mấy năm trước gϊếŧ gà đều vứt hết mấy thứ đó, lãng phí quá!”

“Không sao, năm nay chúng ta đều giữ lại.” Lý Mộ Mộ nói: “Xương gà thì lấy hầm canh, hương vị vẫn tươi ngon không thua kém gì thịt gà.”