Chương 42

Đây chính là pháp bảo quan trọng nhất có thể đánh thắng các quầy hàng khác.

Tuy nàng ấy chưa từng ăn qua mỹ thực trân quý hiếm lạ gì nhưng cơm do Lý Mộ Mộ nấu rất ngon là chuyện rõ như ban ngày.

Nếu Lý Mộ Mộ nấu không ngon thì mấy thứ lòng lợn không đáng tiền đó sao có thể bán được đắt hàng như vậy?

Bên trong đó nhất định có bí phương độc môn của Lý Mộ Mộ.

Nhưng Trương Thái Bình vừa mới được Lý Mộ Mộ giao phó đại quyền chưởng quản sổ sách nên tâm tình lại vui sướиɠ trở lại.

Nàng ấy cũng biết tay nghề nấu nướng của bản thân chẳng ra sao cả, vì thế dù hâm mộ nhưng cũng không ghen ghét.

“Làm gì có mật phương gì, không phải đều dùng gia vị trong phòng bếp nhà chúng ta ư?” Lý Mộ Mộ cười nói: “Chúng ta cùng nhau kết hợp lại với nhau thì trong nhà mới có thể càng ngày càng tốt hơn.”

“Ừ, tốt lắm!” Vương Thúy Trân kích động gật đầu.

“Tiền kiếm được sẽ chia đều cho ba phòng, mọi người thấy thế nào?” Lý Mộ Mộ hỏi.

“Này…” Trương Thái Bình nói: “Như vậy không thích hợp, muội nên chiếm phần lớn mới đúng. Món ăn là do muội làm ra, phương pháp cũng là của muội, sau này ra món mới cũng là muội nghiên cứu được, chúng ta chỉ góp chút sức thôi, làm gì có mặt mũi đòi chia đều.”

Vương Thúy Trân thật sự không ngờ được lời này lại có thể xuất phát từ trong miệng Trương Thái Bình.

“Đúng vậy.” Vương Thúy Trân gật đầu tán thành: “Chia đều không thích hợp.”

“Chuyện này thì có gì không thích hợp cơ chứ?” Lý Mộ Mộ cười nói: “Đại tẩu, ta đưa phương pháp nấu cho tẩu, chẳng lẽ tẩu sẽ không làm với ta sao?”



“Chắc chắn là phải làm với muội chứ, sao có thể đẩy hết chuyện này lên đầu muội được.” Vương Thúy Trân lập tức nói.

“Tính toán sổ sách cũng không phải là chuyện dễ dàng.” Lý Mộ Mộ cười nói: “Mỗi người chúng ta đều trả giá bằng sức lao động của mình, không ai là trả giá nhiều hơn ai, cho nên ba phòng chia đều là thích hợp nhất.”

“Mộ Mộ nói đúng.” Cố mẫu lên tiếng: “Mấy đứa không cần đùn đẩy nữa, cứ làm theo ý của Mộ Mộ là được.”

“Đại tẩu, nhị tẩu, từ việc buôn bán ngày hôm nay có thể thấy được việc làm ăn của chúng ta không tệ, kiếm được nhiều tiền rồi thì tiền chi tiêu đưa cho cha nương cũng phải tăng lên một chút, nhà chúng ta phải cải thiện chi phí ăn mặc mới được.” Lý Mộ Mộ nói: “Các tẩu cảm thấy chúng ta đưa bao nhiêu thì được?”

“Ta cảm thấy trong chuyện buôn bán thì thu nhập là một nhân tố rất không ổn định, tháng này kiếm nhiều, tháng sau kiếm ít đều là chuyện có thể xảy ra. Cho nên cũng không cần thiết phải cố định là sẽ đưa bao nhiêu, cứ dựa trên thu nhập hàng tháng rồi trích mấy thành đưa cho cha nương là được.”

“Chủ ý này hay.” Vương Thúy Trân gật đầu đồng ý.

Trương Thái Bình cũng cảm thấy ý kiến này không tồi: “Mộ Mộ, muội quyết định nên đưa bao nhiêu thành đi, chúng ta đều nghe muội.”

“Sau khi ba phòng chúng ta chia tiền xong, mỗi phòng đưa năm thành được không?” Lý Mộ Mộ thử thăm dò.

Trương Thái Bình cảm thấy có chút nhiều, nhưng vừa mới rút ra được giáo huấn nên tự nhắc nhở bản thân không được so đo nữa, vì thế nàng ấy không biểu thị phản đối.

Cố mẫu chưa đợi bọn họ mở miệng đã nói: “Không cần đưa nhiều như vậy.”

“Ta biết tấm lòng của các con là được rồi.” Cố mẫu nói: “Mỗi phòng đều có cuộc sống của riêng mình, tự các con cũng phải tự dành dụm một ít tiền, đưa trong nhà ba thành là được, nhà chúng ta ăn chung uống chung đều rút ra từ số tiền này.”

“Nhưng sau này chuyện mấy đứa nhỏ đọc sách thì các con tự mình bỏ tiền ra.”