Chương 49

Vương Thúy Trân vội vàng đuổi theo: "Sao lại muốn mua vải cho Mộ Mộ?”

“Để bịt miệng những người đó lại.” Trương Thái Bình nói: “Những người đó không phải cho rằng lời giải thích của chúng ta đều chỉ là để che đậy thôi sao? vậy bọn họ thích nghĩ như nào thì nghĩ như thế đi! Bọn họ mặc kệ để Mộ Mộ làm việc, vậy thì làm tốt rồi! Mộ Mộ không làm việc nữa, chúng ta càng vui, cho bọn họ tức chết!"

"Chúng ta không chỉ vui vẻ, ta còn muốn đi mua cho Mộ Mộ một ít vải, làm cho muội ấy hai bộ xiêm y mới!"

Nếu thôn dân không tin lời giải thích của bọn họ, Trương Thái Bình cảm thấy bất luận bọn họ giải thích thế nào cũng vô dụng.

Những thôn dân kia đã hạ quyết tâm muốn xem bọn họ như trò cười.

Vậy thì đừng giải thích nữa!

"Thái Bình nói đúng!" Cố mẫu nói: "Nhà mình cứ sống tốt cuộc sống của mình, mặc kệ bọn họ nói như thế nào!"

“Bọn họ càng thấy không thích và muốn khıêυ khí©h, chúng ta lại càng không thể làm theo những gì họ muốn!" Cố mẫu nói: “Các con đợi một lát.”

Cố mẫu xoay người trở về phòng.

Không lâu sau, liền cầm một túi tiền đưa cho Trương Thái Bình: "Các con mới mở quán hai ngày, vất vả lắm mới kiếm được chút tiền làm sao có thể tiêu được? Dùng tiền này đi, nhớ mua đồ nào đẹp nhất, nổi bật nhất cho Mộ Mộ”

"Mặt khác hai con cũng mua cho mình một bộ đi, làm hai bộ xiêm y mới." Cố mẫu cũng không nặng bên này nhẹ bên kia.

“Nương, chúng con không cần." Trương Thái Bình vội nói: “Y phục con đủ rồi. Chủ yếu là để bịt miệng những người đó, hơn nữa con thấy y phục mà Mộ Mộ mang đi không nhiều lắm, màu sắc cũng không được tươi sáng, một chút cũng không có dáng vẻ của tân nương.”

"Hơn nữa người làm nhị tẩu như con đây, cũng không cho được đệ muội cái gì, lần này con sẽ dùng chính đồng tiền mình kiếm được mua vải cho muội ấy." Trương Thái Bình nói.



Cố mẫu không ngờ bây giờ Trương Thái Bình lại lại thay đổi nhiều như vậy.

Trước kia nàng ấy đã từng rất tính toán, nhưng bây giờ nàng ấy không còn quan tâm đến điều đó nữa.

"Được rồi, về sau chờ các con làm ăn ổn thỏa, kiếm được nhiều hơn, các con muốn tiêu như thế nào thì tiêu, muốn tặng cho ai cái gì thì tặng cho người đó." Cố mẫu nói: "Lần này cứ làm theo lời Nương nói. Không cần phải nói xiêm y của ai bao nhiêu, Nương không thiên vị đứa nào với đứa nào. Một người có, thì hai người kia nhất định cũng phải có."

“Số tiền này con cầm đi." Cố mẫu dặn dò Trương Thái Bình.

“Cái này..” Trương Thái Bình giậm chân: "Nương, vốn là tâm ý của con dành cho Mộ Mộ, lần này tốt rồi, tâm ý của con chưa kịp phô ra, mà lại còn uổng phí vải của Nương.”

Cố mẫu cười nói: "Tâm ý của con, con cứ giữ lại, đợi dịp sau cũng chưa muộn. Quan trọng là chúng ta hòa thuận, đó là sức mạnh to lớn hơn bất cứ thứ gì.”

“Vậy là chúng ta đã được thơm lây từ Mộ Mộ rồi." Vương Thúy Trân cười nói: “Cám ơn Nương.”

Lý Mộ Mộ vội vàng nói: "Cảm ơn Nương.”

“Bây giờ trời đã tối, lúc này con lên thị trấn, khi nào mới có thể trở về." Cố mẫu còn nói: "Ngày mai không phải con còn phải lên thị trấn bày sạp sao? Mộ Mộ phải lên núi, không đi được, hai con lên thị trấn tiện đường thì mua vải về.”

“Nhất trí!" Trương Thái Bình đáp ứng.

Vương Thúy Trân lại hỏi Lý Mộ Mộ: "Mộ Mộ, muội thích vải màu gì?”

"Màu nào thanh nhã một chút, chẳng hạn như màu xanh nhạt, màu vàng nhạt, không câu nệ hai loại này, chỉ cần màu sắc tươi mới thì đều được." Kiếp trước Lý Mộ Mộ thích màu hồng nhạt và màu xanh lam có độ bão hòa thấp.