Chương 9

“ Y da, ta chỉ muốn đòi sự công bằng cho Bách Viễn, còn muội lại muốn chặt đứt đường tài lộ của tú tài.” Vương Thúy Trân lùi lại theo bản năng.

Đệ muội thật đáng sợ!

Hôm nay nàng ấy chưa nói gì hay làm gì chọc tức Lý Mộ Mộ đúng không?

Không đúng, có phải sáng nay nàng ấy bất mãn vì Lý Mộ Mộ không chịu làm việc không?

Lý Mộ Mộ: “…”

Vương Thúy Trân đột nhiên lộ ra loại biểu cảm sợ hãi này là sao?

“Ha hả…” Vương Thúy Trân cười gượng hai tiếng, sau đó cẩn thận tiến hai bước về phía Lý Mộ Mộ, dáng vẻ sợ hãi nhưng không thể không đến gần để lấy lòng nàng: “Chuyện đó… Mộ Mộ, ta là người dễ xúc động, nói chuyện không suy nghĩ. Nếu như ta lỡ nói hay làm gì đó khiến muội không vui thì muội tuyệt đối đừng chấp nhặt với ta, cứ nói thẳng nói ta, ta sẽ sửa đổi!”

Lý Mộ Mộ: “…”

“Đại tẩu, tỷ đang nói gì vậy? Không phải tú tài ức hϊếp Bách Viễn, chúng ta phải đòi lại công bằng cho Bách Viễn sao?” Lý Mộ Mộ giải thích rõ một chút.

Nhưng mà Vương Thúy Trân lại càng thêm lo lắng: “Muội yên tâm, chúng ta là người một nhà, chắc chắn ta sẽ không ức hϊếp muội! Ta cam đoan!”

Vương Thúy Trân gần như giơ tay lên trời phát thề.

Lý Mộ Mộ: “…”



Giải thích như vậy vẫn chưa rõ sao?

Nàng thực sự là một người vô cùng tốt bụng!

Sáng sớm hôm sau, Lý Mộ Mộ dẫn theo Vương Thúy Trân cùng nhau đưa Cố Bách Viễn đi học.

Khi gần đến học đường, Lý Mộ Mộ để Cố Bách Viễn đi trước, còn dặn dò cậu bé: “Con đến học đường như bình thường, tuyệt đối không được để người khác biết chúng ta cũng theo tới đây. Con đừng lo lắng, chúng ta ở ngay bên ngoài học đường, sẽ không để con chịu thiệt thòi.”

“Còn nữa, bất kể hôm nay tú tài đó mắng con như thế nào, con cũng đừng để trong lòng. Bởi vì những gì ông ta nói đều là đánh rắm!”

Cố Bách Viễn: “…”

Không ngờ tam thẩm nói chuyện lại thô tục như vậy, nhưng mà cậu bé nghe lại cảm thấy rất thoải mái.

“Con nghe lời tam thẩm.” Cố Bách Viễn gật đầu thật mạnh.

Nhìn thấy bước chân nhỏ của Cố Bách Viễn đi được một đoạn, Lý Mộ Mộ mới kéo Vương Thúy Trân đến bên ngoài học đường.

Lý Mộ Mộ không vội đi tìm chỗ để nghe lén, mà đi dạo xung quanh học đường một vòng trước.

“Chúng ta không nhanh chóng đi nghe góc tường, ở chỗ này nấn ná làm gì?” Vương Thúy Trân sốt ruột nói.

“Đợi đã.” Lý Mộ Mộ kéo Vương Thúy Trân đi đến trước mặt người bán kẹo hồ lô bên đường.

“Đại thúc, xin hỏi mỗi ngày ngài đều đến đây sao?” Lý Mộ Mộ hỏi.



“Đúng vậy.” Đại thúc thấy cách ăn mặc của hai người thì lạnh nhạt nói: “Các ngươi muốn mua một xâu không?”

“Bao nhiêu tiền một xâu vậy?”

“Ha hả, không đắt, hai văn tiền.”

“Vậy còn không đắt?” Vương Thúy Trân kêu lên.

“Đường đắt mà, ta đây chỉ là buôn bán nhỏ, thực sự không kiếm được bao nhiêu tiền.” Đại thúc mất kiên nhẫn nói.

Lý Mộ Mộ suy nghĩ một chút rồi lấy hai văn tiền trong túi ra.

Nàng vừa mới gả đến, Cố Thượng Khanh lại không ở nhà, Cố mẫu thương nàng nên cho nàng mười văn tiền, để hôm nay nàng lên trấn trên thuận tiện xem có cần gì không, có thể mua một chút.

“Nương cho muội tiền, muội cũng không thể tiêu lung tung như vậy!” Vương Thúy Trân thấy vậy thì không vui.

Bản thân Lý Mộ Mộ không kiếm tiền, cũng không giao nộp tiền cho gia đình, vậy mà Cố mẫu còn cho nàng tiền để tiêu.

Nghĩ đến số tiền nhà mình kiếm được đều phải giao hơn phân nửa cho Cố mẫu, trong lòng Vương Thúy Trân lập tức có chút khó chịu.

Lý Mộ Mộ không nói gì, không cho người bán hàng rong này một chút lợi ích, người ta có thể nói không tin tức cho ngươi sao?

Nhóm dịch: Nhà YooAhin