Phượng Hoàng (7)

Trước giờ Lưu Tiệp ở đâu thì chính là trung tâm ở chỗ đó, Từ Sâm thuộc kiểu người thoải mái vậy nên đối với việc những thủ tục hay quy tắc nào đó đều rất rộng rãi. Bọn họ muốn tập trung chỗ nào cũng được, miễn là nghe được đầy đủ lời mà ông nói.

Lưu Tiệp vẫn là dáng vẻ lười nhác của mình, âm thanh từ trong miệng Từ Sâm đã vang đến tận tai cũng không muốn nhúc nhích, mông vẫn cứ yên vị trên ghế dài. Vài người ở gần đó thấy vậy cũng không muốn di chuyển đến giữa sân, rất nhanh sau đó, tất cả mọi người đều tập trung về phía hàng ghế nghỉ bên này.

Từ Sâm phổ biến một hồi, lại đưa ra thêm mấy động tác mới. Ông đưa mắt đảo quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt vẫn dừng lại trên gương mặt điển trai của Lưu Tiệp, hưng phấn vỗ tay một tiếng: “Được rồi, mọi người tập hợp lại đây, mấy động tác vừa rồi triển khai vẫn còn hơi mông lung. Tôi cho các cô cậu xem qua lại một lần. Lưu Tiệp, cậu cùng với Đằng Lan qua đây, làm thử cho mọi người cùng xem.”

“Tôi …”. Đằng Lan nhìn theo bóng lưng của Lưu Tiệp, miễn cưỡng kéo lấy tay của cậu, khẽ lắc đầu.

Mấy ngón tay chọc vào cổ tay của Lưu Tiệp có chút nhột, cậu dứt khoát nắm lấy tay của Đằng Lan, một tầng mồ hôi mỏng, còn có cảm giác lành lạnh. Từ hồi cấp hai, sau khi thật sự hiểu được cái gì gọi là khác biệt về mặt giới tính, Lưu Tiệp không còn nắm tay cô như lúc nhỏ nữa. Cho nên hành động cầm tay này của cậu, đột nhiên khiến Đằng Lan run lên, mà chuyển động nhẹ này của cô, trong nhận thức của Lưu Tiệp thế nào lại biến thành biểu hiện của cảm lạnh.

“Huấn luyện viên Từ, hiện tại bọn em không tiện.”. Lưu Tiệp nhìn về phía Từ Sâm, thẳng thắn từ chối.

“Có chuyện gì vậy.”. Từ Sâm nhìn ra Lưu Tiệp ở trước mặt vẫn rất khỏe mạnh, liền muốn chuyển sự chú ý đến bạn nhảy cặp của cậu nhưng Đằng Lan đã hoàn toàn bị thân hình cao lớn của cậu giấu sau lưng.

“Đằng Lan không khỏe.”

Thắc mắc của Từ Sâm, Lưu Tiệp chỉ dùng một câu duy nhất dẹp gọn.

Đằng Lan không phải kiểu thích viện cớ hay lười biếng luyện tập gì, nếu đã là không tiện, vậy thì Từ Sâm cũng không muốn miễn cưỡng.

“Được rồi, vậy thì … vậy thì … Nguyệt Sa, em cùng với Lưu Tiệp thực hiện loạt động tác vừa rồi đi.”. Từ Sâm lại dời ánh mắt sang Cơ Nguyệt Sa đang ngồi ở gần đó.

Trên mặt Cơ Nguyệt Sa hiện tại là ý hoa tràn trề, khuôn mặt hồng hào vui vẻ như mùa xuân. Biểu hiện này của cô ta khiến cho Lý Phi ngồi bên cạnh cũng không vừa lòng. Chỉ là cùng nhau thực hiện vài động tác, hơn nữa cũng chỉ là kẻ thay thế cho bạn nhảy cố định của người ta, có gì mà huênh hoang?

Lý Phi nắm chặt tay, âm thầm muốn xem xem Cơ Nguyệt Sa có thể phối hợp thế nào với bạn diễn mới này.

Bạn diễn ăn ý nhất của Lưu Tiệp trước giờ chỉ có Đằng Lan, nhưng hiện tại chỉ là thị phạm một vài động tác, Từ Sâm cho rằng chuyện này có thể giải quyết đơn giản.

Nhưng mà có lẽ Từ Sâm đã nhầm. Đôi nam nữ ở trước mặt, muốn dáng vóc có dáng vóc, muốn diện mạo hay kỹ thuật đều đầy đủ. Động tác ông muốn thị phạm cho mọi người, Lưu Tiệp và Cơ Nguyệt Sa thực hiện vô cùng đúng kỹ thuật.

Chỉ có điều, ánh mắt của người trong nghề lâu năm như Từ Sâm đương nhiên có thể nhìn ra thêm vài điều, chính là cảm giác kết hợp giữa hai người, rất rời rạc. Từ Sâm tự mình lý giải chuyện này, cuối cùng lại gán sự rời rạc kia cho lý do “bạn nhảy mới”.

Cũng phải, ngoài Đằng Lan, Lưu Tiệp chưa từng có bạn nhảy cặp nào khác. Từ Sâm từng muốn tìm ra vài điều mới mẻ trên người cậu thanh niên này, bèn ghép Lưu Tiệp cùng với một nữ vận động viên xinh đẹp người Hàn Quốc. Kết quả, Lưu Tiệp một mực từ chối bạn nhảy nước ngoài dung mạo khuynh thành kia.

Khi đó, Từ Sâm vẫn còn nhớ rõ, Lưu Tiệp đã từng đích thân khẳng định với ông rằng, hoặc là cậu nhảy cặp với Đằng Lan, hoặc là không ai cả.

Từ Sâm vốn dĩ xem hành động ghép cặp của mình như một phép thử, không ngờ đến Lưu Tiệp lại thật sự nghiêm túc. Thật ra, Đằng Lan cũng là một vận động viên có triển vọng, kỹ năng của cô rất tốt. Hơn nữa, còn có sự phối hợp ăn ý nhịp nhàng với bạn nhảy là Lưu Tiệp, tiềm năng của hai người ở trong giới khiêu vũ thể thao là vô cùng lớn.

.

Đằng Lan ngồi trên ghế dài nhìn thấy động tác đỡ bạn nhảy của Lưu Tiệp lại nhớ đến bọn họ cũng từng tập rất nhiều lần như vậy. Lúc đó, Lưu Tiệp sẽ vừa đỡ cô vừa thì thầm mấy lời lưu manh bên tai, cuối cùng cô sẽ luôn tìm cơ hội lén véo vào eo cậu một cái.

Cơ Nguyệt Sa hiện tại diễn ra một vẻ yêu kiều bẽn lẽn, giống như hoàn toàn dựa vào trong lòng của Lưu Tiệp. Nam mạnh mẽ, nữ mềm mại, phối hợp lần này ở trong mắt nhiều người chính là tổ hợp hoàn hảo.

Thực hiện xong động tác, Lưu Tiệp ngay lập tức buông tay Cơ Nguyệt Sa ra, chau mày nhìn về phía Đằng Lan đang cong người ngồi trên ghế dài.

Cơ Nguyệt Sa vì động tác bất ngờ này của Lưu Tiệp bỗng dưng ngây ngốc, chớp mắt một cái đã thấy Lưu Tiệp thẳng lưng trở lại chỗ của mình, là bên cạnh Đằng Lan.

Lưu Tiệp vẫn là vô tình như vậy, vừa rồi trong lúc nhảy, Cơ Nguyệt Sa nhìn ra được, bọn họ dù là nhảy cặp nhưng ánh mắt của Lưu Tiệp hoàn toàn không nhìn vào cô ta. Cơ Nguyệt Sa hiện tại vô cùng tự hào về tư cách vận động viên của mình, đối với khiêu vũ thể thao, cô ta muốn cái gì thì có cái đó. Chỉ có duy nhất bạn nhảy hoàn hảo như Lưu Tiệp, vậy mà lại thuộc về cô gái Đằng Lan kia.

Cái gì mà thanh mai trúc mã, cái gì mà bạn diễn ăn ý, Cơ Nguyệt Sa đều coi khinh. Đã là vận động viên khiêu vũ thể thao, thứ bọn họ cần chính là bạn diễn tốt nhất để giành lấy huy chương, Cơ Nguyệt Sa tin rằng, Lưu Tiệp cũng hiểu chuyện này.

Lưu Tiệp trở lại chỗ ngồi, lẳng lặng ngồi bên cạnh Đằng Lan, cũng không nói không rằng, thỉnh thoảng lại gõ cái gì đó trên điện thoại. Bụng dưới vẫn luôn quấy rối Đằng Lan, cô cũng chẳng còn hơi để quan tâm đến trạng thái của Lưu Tiệp.

Những người khác sau khi nhìn thấy động tác thị phạm của Cơ Nguyệt Sa và Lưu Tiệp liền cùng với bạn nhảy của mình luyện tập. Đằng Lan vẫn dùng thân phận “kiến tập” của mình ngồi một chỗ. Lưu Tiệp đem ra một lý do thoạt nhìn vô cùng hợp lý: “không có bạn nhảy” nói với Từ Sâm, sau đó cũng được ngồi yên trên danh nghĩa “kiến tập”.

Bài nhảy tập thể là sản phẩm chung của toàn bộ các cặp nhảy, không chỉ cần có sự phối hợp giữa hai người, mà còn có sự phối hợp giữa các cặp nhảy. Nhưng mà hiện tại Đằng Lan và Lưu Tiệp không tập, vậy nên Từ Sâm cảm thấy trước tiên chỉ cần nhớ động tác là được.

Bọn họ được nghỉ một chút, sau đó sẽ là phần luyện tập của từng cặp nhảy. Đương nhiên, Lưu Tiệp và Đằng Lan vẫn là kiến tập.

Vừa rồi trong lúc mọi người đang luyện tập, Đằng Lan tuy cảm thấy bụng khó chịu cũng không thể rời đi. Hiện tại là thời gian nghỉ, cô liền mang theo đồ dùng cần thiết, một mạch chạy vào nhà vệ sinh.

Ở trong buồng, Đằng Lan vẫn đang trầm mặc tự mình ôm lấy bụng, thi thoảng cũng không kiềm được những âm thanh khe khẽ từ trong miệng.

Giải quyết xong xuôi, Đằng Lan cố gắng dùng dáng vẻ khỏe mạnh bình thường nhất của mình ra ngoài, tay lau đi mồ hôi trên trán, cũng nhanh chóng chỉnh lại ngoại hình một chút.

Lý Phi đang rửa tay bên ngoài nhìn thấy hình ảnh của Đằng Lan ở trong gương, liếc mắt giống như nghĩ ra điều gì đó, quay lại đối diện với cô.

“Tối nay, cậu giúp tôi hẹn Lưu Tiệp ra, chỗ này sẽ là của cậu.”. Lý Phi vừa nói vừa rút từ bên trong ví cầm tay ra một xấp tiền tương đối dày.

Lý Phi đối với Đằng Lan không có cảm giác ghen ghét giống như Cơ Nguyệt Sa. Ban đầu, quả thật Lý Phi có một vài thành kiến, nhưng sau đó chứng kiến tương tác giữa hai người bọn họ lại cảm thấy rất yên tâm.

Lưu Tiệp đối với vị “thanh mai trúc mã” này, một tiếng Đằng tiểu tử, hai tiếng cũng là Đằng tiểu tử, trêu chọc vui đùa thoải mái, hoàn toàn không có thái độ e dè chỉ vì Đằng Lan là một cô gái. Lý Phi quan sát rất lâu, dần dà cũng tự cho rằng, giữa hai cái người này nói đến kiểu tình cảm lãng mạn kia có phải là quá miễn cưỡng rồi không?