Chương 13: Là anh



Xe từ từ chuyển động, bóng người Trần Dực Triết bị bỏ lại phía xa, biến thành một chấm nhỏ, cho đến khi hoàn toàn không thấy nữa.

Nhìn thấy bức ảnh đã gửi cho Trần Dực Triết, Thịnh Chỉ mới hài lòng tắt điện thoại.

Nói thật, vừa mới nhìn thấy sự việc có chút tức giận, dù sao thì cô vẫn sợ sẽ giống như bố cô Thình Đằng.



"Cậu không phải nói anh ta rất đứng đắn sao, còn tốt nữa?"



Nghe giọng nói của Đan Sơ Lam, Thịnh Chỉ nhìn cô.

Đan Sơ Lam nhướng mày, "Đây còn tính là tốt sao?"



Thịnh Chỉ dẩu môi, trợn mắt nhìn cô, "Tớ bị mù được chưa."

Lời vừa nói ra, Đan Sơ Lam tức khắc vui lên, "Quả nhiên chỉ được cái mã."

Thịnh Chỉ hừ một tiếng, "Vậy Trình Nghiễn Nam thì sao?"



"..." Đan Sơ Lam không nói lên lời, "Trình Nghiễn Nam nhà cậu giống sao? Cậu phải hiểu rõ hơn ai hết chứ.



"Cũng đúng."

Trình Nghiễn Nam không giống với người thường như bọn cô, trong mắt anh ấy không có chỗ cho tình yêu.

"Chờ đã." Thịnh Chỉ phản ứng lại, "Trình Nghiễn Nam nhà ai cơ?"



Đan Sơ Lam cười: "Nhà cậu á."



"Còn chưa đăng ký kết hôn, người yêu cũng không phải, sao qua miệng chó của cậu là thành nhà tớ rồi?"



"Không phải sao." Đan Sơ Lam nhún vai, "Đây chẳng phải là chuyện sớm muộn, cậu có bản lĩnh thì đừng kết hôn với Trình Nghiễn Nam."



"..." Thịnh Chỉ trầm mặc, "Không được, tớ còn muốn nhà với Mercedes G."

"Tớ hiểu rồi, Trình Nghiễn Nam chỉ là một công cụ, cậu tồi quá đi."

Thịnh Chỉ cười lạnh một tiếng, "Vậy cậu mua xe Mercedes G cho tớ hả, như vậy cũng được nha."

"E là không được." Đan Sơ Lam hãi hùng chốc lát, "Cậu vẫn là nên đi lừa Trình Nghiễn Nam đi."



Thịnh Chỉ hứ một tiếng, bên trong xe trầm xuống, qua một lúc, giọng nói của Đan Sơ Lam lại vang lên. Cô cười tươi rói, giọng điệu châm biếm: "Dù sao hai người cũng lợi dụng lẫn nhau, như nhau cả, kẻ tám lạng người nửa cân, không có gì cách biệt."



Thịnh Chỉ nhìn ra chỗ khác, không nói câu gì.

Tại sao lại là lợi dụng lẫn nhau? Đây rõ ràng là lựa chọn của người thông minh.

Đan Sơ Lam hiểu cái rắm.

Lúc xe đi qua cầu Đông Giang, Thịnh Chỉ nhận được tin nhắn của Trần Dực Triết.

[Chỉ Chỉ, hiểu lầm rồi, đó là em gái tôi.]

Nhìn thấy dòng này, Thịnh Chỉ không nhịn được xì nhẹ một tiếng.

Em gái? Em gái nhà ai mà lễ tình nhân được anh trai tặng hoa hồng, còn đan tay vào nhau?

Cách giải thích này cũng vô lý quá rồi.

Mối quan hệ tan vỡ thì tan vỡ thôi, còn nói dối nữa thật là vô nghĩa quá rồi.

Lúc đầu cô cảm thấy bình thường, dù sao đoạn thời gian trước cô cũng chưa nghĩ kỹ có muốn kết hôn với Trần Dực Triết hay không? Nhưng bây giờ một chân đạp hai thuyền, còn muốn chơi đùa với hai cô gái cùng lúc, không phải là người nữa rồi.



Điện thoại rung một cái, tin nhắn của Trần Dực Triết lại đến: [Tóm lại không giống như em nghĩ đâu, chờ đến tôi nay gặp nhau tôi sẽ giải thích rõ với em được không?]



Thịnh Chỉ nhếch môi, lười đánh chữ trả lời, liền cất điện thoại đi.

Nửa tiếng sau, hai người đến cửa khoa răng hàm mặt Bệnh viện Nha khoa Hoa Sơn tốt nhất ở Đàm Châu.



Đan Sơ Lam nhìn Thịnh Chỉ bỏ cuộc giữa đường, đưa tay ra lôi cô đi.

"Nhanh nào, kết thúc sớm để tớ còn về ngủ."



Thịnh Chỉ chống cự, đứng ở trước cửa, sống chết không đi vào. Cô lắp bắp nói: "Hay là, tớ quay về uống ít thuốc giảm đau, nhổ răng đau lắm..."



"Cậu tỉnh lại hộ tớ." Đan Sơ Lam lườm Thịnh Chỉ, "Bên trong miệng cậu mưng mủ rồi, uống thuốc không có tác dụng đâu, nhất định phải hút mủ ra mới được."



Thịnh Chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, bị Thịnh Chỉ nói vậy, còn chưa bắt đầu đã cảm thấy đau rồi.

Nhìn Thịnh Chỉ há há miệng, còn muốn nói gì đó.



Đan Sơ Lam trực tiếp ngắt lời cô, "Đừng lằng nhằng nữa, hôm nay cậu không cần nhổ răng."

"Thật sao?" Mắt Thịnh Chỉ sáng lên, "Cậu không lừa tớ đấy chứ?"

Đan Sơ Lam trề môi, có chút khó xử, "Nói thừa, cậu bị sưng viêm mưng mủ lên thế này thì nhổ kiểu gì? Nhổ thì nó lan sang cả chỗ khác nữa đúng không."

"Ờ ha." Thịnh Chỉ vui vẻ, kéo Đan Sơ Lam đi bước lớn vào trong.



Đan Sơ Lam vừa nhìn Thịnh Chỉ hừng hực khí thế, liền biết ngay cô đang toan tính gì. Chờ đến khi hết sưng, cái đồ này chắc chắn trăm phần trăm không nhổ răng nữa. Đừng nhìn bình thường Thịnh Chỉ to gan lớn mật, thật ra cô vô cùng sợ đau.



Hồi cấp ba lúc trèo tường trốn học, Thịnh Chỉ bị ngã gãy chân. Đan Sơ Lam còn nhớ, lúc đó cô đi thăm Thịnh Chỉ. Thịnh Chỉ nằm trên giường, trong mắt toàn là nước mắt, môi tều lên, nhìn vừa tội nghiệp vừa buồn cười. Sau đó một tháng, ngày nào Thịnh Chỉ cũng kể lể với cô, lúc bị ngã gãy chân đau biết bao



"Không được."

Bên cạnh chuyển đến giọng nói nghi hoặc của Thịnh Chỉ, cô hỏi:

"Chọn bác sĩ nào vậy, ở đây bọn họ bác sĩ nào có tay nghề tốt nhất vậy?"



Đan Sơ Lam hạ mí mắt, nhìn Thịnh Chỉ đang nghiêm túc lấy số, nhịn không được lôi cô ra.

"Cậu lề mề quá, chờ cậu lấy số xong thì họ tan làm rồi, còn muốn chọn cả bác sĩ, cậu tưởng mình là huấn luyện viên của chương trình tuyển chọn idol hả, đang chọn thực tập sinh hả?"



Thịnh Chỉ bĩu môi, đang định nói gì đó, giây tiếp theo liền thấy Đan Sơ Lam chọn một bác sĩ đẹp trai nhất.

"..."

Đan Sơ Lam hài lòng xoay người, nhận lấy ánh mắt ai oán của Thịnh Chỉ, chột dạ.

"Nhìn cái gì mà nhìn?"

Thịnh Chỉ lườm cô, "Huấn luyện viên?"

"Cậu tưởng ai cũng giống cậu sao?" Đan Sơ Lam hứ nhẹ một tiếng, bao biện nói: "Tớ làm mẫu cho cậu xem trước, bác sĩ này kỹ thuật nhỏ răng tốt, những người từng nhổ đều nói không đau."

Thịnh Chỉ trầm mặc, "Nhưng hôm nay tớ không nhổ răng."

Đan Sơ Lam ờ một tiếng, "Cũng đúng. Nhưng không sao, bác sĩ trẻ có ưu điểm của bác sĩ trẻ, nói không chừng người ta cẩn thận, xuống tay sẽ nhẹ nhàng."

Thịnh Chỉ: "..."

"Hơn nữa." Đan Sơn Lam tiếp tục khuyên, "Cậu ca này cũng đơn giản thôi, hút hết dịch mủ ra, xong kê ít thuốc, bác sĩ nào làm chả được."

"..."



Đừng nói nữa, nếu nói thêm nữa tớ sẽ kích động đến mức lấy dao gϊếŧ cậu.



Một đường lên đến phòng phẫu thuật chỉnh hình ở tầng sau.



Bọn họ đang đứng ở quầy thu ngân trả tiền chụp phim, sau đó là xuống tầng một chụp X quang.



Hai người ngồi bên ngoài chờ gọi đến số, Thịnh Chỉ luôn ở bên tại Đan Sơ Lam càm ràm sẽ gϊếŧ cô, còn mắng cô là đồ trọng sắc khinh bạn.

Đan Sơ Lam nhìn Thịnh Chỉ nghiến răng nghiến lợi, cười ra tiếng. Nhận lấy ánh mắt oán giận của Thịnh Chỉ, Đan Sơ Lam chỉ có thể vỗ vỗ lưng cô, an ủi nói:

"Được rồi, được rồi, nghỉ ngơi đi, tối nay tớ mời cậu ăn cơm nhé."

Nghe vậy, Thịnh Chỉ liền lật mặt, cô ngẩng đầu nhìn màn hình treo trên tường, ghé vào tai Đan Sơ Lam hỏi:

"Mặc dù là vậy, tớ vừa nhìn thấy ảnh của bác sĩ tên Hạ Dịch Châu này, cảm thấy rất trẻ, có tin cậy được không vậy?"



"Cậu đừng trông mặt mà bắt hình dong vậy nha, trẻ thì sao chứ?" Đan Sơ Lam lườm cô, hỏi: "Trình Nghiễn Nam không trẻ sao?"

Thịnh Chỉ gật đầu: "Trẻ."

"Vậy tại sao cậu cảm thấy Trình Nghiễn Nam đáng tin cậy?"

Thịnh Chỉ trầm xuống, câu này không phải hỏi ngược lại cô sao.

"Có thể là bởi vì... Trình Nghiễn Nam tốt nghiệp tiến sĩ đại học B, chuyên môn số một?"

Đan Sơ Lam hừ một cái, "Thôi bỏ đi."

Thịnh Chỉ bĩu môi, nhưng thật sự Trình Nghiễn Nam rất đáng tin cậy. Có anh ấy thì yên tâm hơn nhiều.

"Hay là bây giờ tớ gọi cho Trình Nghiễn Nam, hỏi xem anh ấy có đang đi làm không, rồi đi tìm anh ấy có được không." Thịnh Chỉ mặt đầy kỳ vọng nhìn Đan Sơ Lam.

Nhưng Đan Sơ Lam chỉ nhìn cô chằm chằm, không nói gì, mặt giống như đang viết—

"Cậu nhìn xem anh ấy giống rảnh không?"

"..."

Thịnh Chỉ chậc một tiêng, cam chịu số phận.



Cô ngẩng lên nhìn, trên màn hình vẫn còn mấy số nữa mới tới lượt mình, dứt khoát cúi đầu chơi điện thoại.

Mà Đan Sơ Lam đang ngồi ở một bên, lúc này cả đầu đều toàn là hình ảnh nam bác sĩ kia mặc áo blouse trắng.



Hạ Dịch Châu với đôi mắt một mí cười lên nhìn rất tùy tiện, phóng đãng, không khác gì mấy so với mấy năm trước. Cô mím môi, giả vờ bình tĩnh.

...

Chụp phim xong, Thịnh Chỉ đi thang máy lên tầng sáu, lại chờ đợi gọi đến số.



Ước chừng khoảng bốn mươi phút sau, cuối cùng cũng đến lượt Thịnh Chỉ. Cô đi sau lưng Đan Sơ Lam, rụt rè đi vào.

Bác sĩ Hạ Dịch Châu ở phía trước đang thay một đôi găng tay mới. Anh ngẩng đầu lên, giọng điệu lười biếng, trực tiếp hỏi: "Nhổ răng khôn?"

Thịnh Chỉ ừ một tiếng, lại lập tức lắc đầu: "Không phải, lợi bị sưng."



Lúc nay, Hà Dịch Châu mới ngẩng đầu nhìn hai người. Ánh mắt anh rơi trên người Thịnh Chỉ, động tác đeo găng tay ngừng lại, lập tức cười tự nhiên hỏi:

"Có phải chúng ta gặp nhau ở đầu rồi không?"

Thịnh Chỉ đang vướng vào cơn đau, gần như không để ý Đan Sơ Lam ở bên cạnh có gì đó kỳ lạ.

Cô nhíu mày, rõ ràng đối với chiêu trò cũ rích của Hà Dịch Châu rất không thích. Nhưng nghĩ tới lát nữa còn khám răng cho cô, thế là chỉ đành bất chấp trả lời:

"Chưa từng gặp."



Đối diện với biểu cảm ghét bỏ của Thịnh Chỉ, Hà Dịch Châu cũng không để ý, chỉ hỏi lại một câu: "Vậy à."

Sau đó bèn đứng dậy, lấy dụng cụ phẫu thuật từ trên tay y tá, hất hất cầm.

"Trước tiên nằm xuống để tôi khám."



Thịnh Chỉ mím môi dưới, vô cùng kháng cứ, nhưng nghĩ đến mấy ngày nay đau đến mức không ăn được gì, chỉ có thể ngoan ngoan nằm xuống.

Bác sĩ Hạ Dịch Châu cầm gương nha khoa soi một vòng quanh miệng cô, mới chậm rãi nói:

"Lợi vị viêm khá nghiêm trọng, nên là bị mưng mủ, nên phải rạch ra để hút hết mủ.

Nói vậy, Thịnh Chỉ nhìn bác sĩ Hạ Dịch Châu ngừng nói, lập tức ngước mắt nhìn cô.



"Nếu không có vấn đề gì, bây giờ tôi sẽ giúp cô hút dịch mủ ra."

Thịnh Chỉ ấp úng, một lúc sau mới đồng ý.

Mắt thấy bác sĩ Hà Dịch Châu cúi người, giúp mình hút mủ ra. Thịnh Chỉ hoảng sở, lớn tiếng kêu lên: "Chờ đã!"



Hà Dịch Châu dừng lại, nhấc mí mắt lên, nhàn nhạt nhìn Thịnh Chỉ.

Không phải, sao anh cứ có cảm giác đã gặp cô rồi.

"Làm sao..." Chữ vậy còn chưa nói ra, cửa phòng đột nhiên xuất hiện một bóng dáng thẳng tắp.

Hạ Dịch Châu vô thức nhìn ra, nhìn Trình Nghiễn Nam đang bước vào.

Còn chưa đợi anh nói gì, cô gái đang nằm trên ghế nha khoa ngồi bật dậy.



Đôi mắt phượng của cô mở to, kinh ngạc nói: "Trình Nghiễn Nam?"

Nhìn thấy một màn này, Hạ Dịch Châu ngẩn người ra.



Trình Nghiễn Nam không có phản ứng, chỉ ừ một tiếng, nói: "Là anh."

Sau đó anh đi đến ghế nha khoa.

Hạ Dịch Châu nhìn Trình Nghiễn Nam, rồi lại nhìn Thịnh Chỉ, ý vị sâu xa chẹp một tiếng. À, nhớ ra rồi, đây không phải là cô gái mà Trình Nghiễn Nam thích đây sao.