Chương 2-1: Bác luận 2

Tô Lê Húc không ngờ các sinh viên học viện mỹ thuật lại nhiệt tình đến vậy, sau giờ học họ sẽ vây quanh anh và hỏi thăm, cuối cùng họ hỏi thông tin liên lạc của anh, anh không biết họ có thực sự có lòng hiếu học mãnh liệt như vậy không.

Cuối cùng, anh nói vẫn còn khóa học để giải vây cho mình, có thể thở phào nhẹ nhõm khi bước ra khỏi lớp học.

Không phải anh không thích học sinh hỏi chuyện, chỉ là anh không thích bị quá nhiều người vây quanh, sẽ có những tiếp xúc và va chạm cơ thể, khiến bệnh ở sạch của anh phát tác.

Không phải anh không thích người khác tới gần mà là anh mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thôi.

Trong toilet, Tô Lê Húc đứng trước bồn rửa và liên tục rửa tay bằng nước, anh dùng nước rửa tay không ngừng rửa xuống, đến cả khe hở ngón tay cũng không chừa, rửa đến khi tay đỏ lên cũng hoàn toàn không cảm thấy đau.

"Tô lão sư, tay thầy đỏ, không đau sao?"

Đúng lúc này, anh nghe được phía sau truyền đến thanh âm có chút quen thuộc, anh đang xoa tay thì dừng lại, quay đầu.

Chính là nam sinh vừa hỏi anh có bạn trai chưa.

Chỉ thấy nam sinh dùng ánh mắt lo lắng để nhìn anh, như thể cậu ấy đang làm điều gì khiến bản thân bị tổn thương.

Có lẽ khoảng cách gần quá mức nên ma xui quỷ khiến anh nhìn khuôn mặt của nam sinh trùng khớp với một khuôn mặt nào đó. Sự khác thường trải trong giây lát, anh rũ mắt quay đầu tắt vòi nước, cười nói:

"Không sao cả, rửa tay mà thôi."

Vừa định rút khăn giấy ra lau thì nam sinh đã nhanh hơn anh một bước, đưa khăn giấy đến trước mặt anh.

Cánh tay dán lên phía sau ngực mạnh mẽ ấm áp, cơ thể anh chợt cứng đờ, đồng thời mùi quế của đêm tháng 8 mà anh đã quá quen thuộc xộc vào mũi.

Đây là mùi nước hoa anh đã sử dụng gần 5 năm trước, tự nhiên anh đủ nhạy cảm để nghĩ đến tại sao có người vô tình lại dùng loại nước hoa có mùi hương này như anh.

Nhưng hiện tại anh không được phép suy nghĩ những chuyện không liên quan này, mà là tấm khăn giấy này, anh có nên nhận hay không.

Nếu không nhận, một lão sư như anh không thể để học sinh của mình xấu hổ, có vẻ không tốt lắm.

Nếu nhận, chính cậu và chính anh sẽ phải tiếp tục qua lại.

"Tô lão sư, sao thầy lại ngẩn người?"

Ngay lúc Tô Lê Húc còn đang tranh luận với bản thân và chuẩn bị nhận khăn giấy, nam sinh cao lớn đã vây trước người anh, từ phía sau cầm lấy tay anh.

Cánh tay rắn chắc áp vào người anh, bàn tay to rộng của nam sinh gần như to hơn bàn tay anh 1 vòng, tay trái của anh bị nắm trước rồi sau đó nam sinh dùng khăn giấy tỉ mỉ giúp anh lau nước sạch sẽ, bên trong, trong khe hở ngón tay đều không buông tha.

Lại đổi sang tay bên kia.

Anh nghĩ đây là điều gì đó đáng kinh ngạc.

Trong đời này dường như anh chưa gặp qua tình huống xấu hổ nào như vậy.

...... Giống như cũng không phải.

Một điều còn đáng xấu hổ hơn đã xảy ra.

Đôi bàn tay thon dài trắng nõn của người đàn ông đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng sau khi cọ xát lại đỏ lên, cứ việc như thế dù đầu ngón tay ửng đỏ hay sắc hồng nhạt của móng tay đều là do kí©h thí©ɧ dẫn đến.

Phó Tinh Nhiên nhìn thấy Tô Lê Húc bị ôm trước người của mình không rên một tiếng, cậu ngước mắt đối diện gương thì phát hiện Tô Lê Húc đang ngẩn ngơ nhìn cậu như kinh ngạc vì sao có chuyện như vậy xảy ra.

Quả nhiên người đàn ông này đã tu dưỡng nhiều năm nên cứ việc gặp vấn đề khó giải quyết thì vẫn không mất bình tĩnh khi đối diện sự việc.

Anh rõ ràng là một bác sĩ tâm lý nghiêm túc chuyên nghiệp lại ở trong lơ đãng lộ ra mờ mịt, sự tương phản này dễ thương đến mức khiến người ta không thể chống đỡ.

Phản ứng này khiến cậu nhớ đến 4 năm trước, khi Tô Lê Húc còn là bác sĩ trưởng của cậu tại bệnh viện tâm thần.

Người đàn ông này mặc áo blouse trắng, có nụ cười vô cùng dịu dàng, thật sự giống như thiên sứ áo trắng. Trong suốt 1 năm rưỡi nằm viện, cậu vô cùng chờ mong Tô Lê Húc đến phòng bệnh xem cậu, cùng cậu nói chuyện phiếm. Người đàn ông này giống như một anh trai lớn vậy, vô cùng kiên nhẫn và dịu dàng hướng dẫn cậu, an ủi cậu để cậu từ từ bình tĩnh lại.

Và cậu đã tìm thấy điều gì đó ở Tô Lê Húc có thể xoa dịu tâm trạng của cậu.

Sạu 1 năm rưỡi, cậu ổn định và xuất viện, tuy nhiên vào một đêm trong cơn giông bão cậu đã gục ngã và mất kiểm soát, cậu phát ra tín hiệu cầu xin Tô Lê Húc giúp đỡ. Cuối cùng khống chế không được mà cắn Tô Lê Húc, thô bạo đến mức chảy máu không ngừng, thậm chí khiến Tô Lê Húc ngất xỉu vì đau.

Nhưng cậu nhớ rõ ánh mắt của Tô Lê Húc, dù là sau khi cắn hay sau khi đau đớn tỉnh dậy, người đàn ông này vẫn không tức giận, cũng không vô thố mà là ngẩn ngơ.

Chính ánh mắt ngẩn ngơ này đã làm cậu hoàn toàn chìm đắm trong tình yêu thuộc về Tô Lê Húc, yêu say đắm và run rẩy không thôi, không có loại thuốc nào có thể trấn an cậu khi cậu bị kí©h thí©ɧ đến mất khống chế, chỉ có Tô Lê Húc mà thôi.

Những ngày tháng không tìm thấy Tô Lê Húc, ngày đêm cậu không ngừng kêu tên của anh, như thể gọi ba từ "Tô Lê Húc" là khả năng ngôn ngữ duy nhất còn sót lại, mà ba từ "Tô Lê Húc" càng giống như dấu vết Tô Lê Húc đã từng xuất hiện trong sinh mệnh của cậu.

Cậu gục ngã khi không tìm thấy Tô Lê Húc,

Rồi lại có thể vì ba từ này mà run rẩy điên cuồng.

Giống như bây giờ, khi cách 4 năm, Tô Lê Húc lại xuất hiện trước mặt cậu, mà cậu không còn là thiếu niên gầy yếu nhỏ bé năm đó, cậu đã trưởng thành, ngay cả Tô Lê Húc cũng không nhận ra cậu.