Chương 3

Có rất nhiều người trong ngành muốn tìm Thẩm Túy, Kiều Tích là người duy nhất tìm được.

Kiều Tích luôn chú trọng hiệu quả, vừa xác nhận thông tin đã trực tiếp vào thẳng vấn đề.

[Nhà sản xuất Tinh Quang - Kiều Tích]: “Chào đạo diễn Thẩm, tôi là Kiều Tích, nhà sản xuất của Truyền thông Tinh Quang, đã từng sản xuất các tác phẩm như [Phi Hoa Lệnh], [Vấn Kiếm]. Tôi mạo muội thêm wechat ngài vì muốn giới thiệu cho ngài [Ngắm Giang Sơn], xin hỏi ngài có hứng thú làm đạo diễn cho bộ phim sắp tới của chúng tôi không?”

Thẩm Túy không trả lời, Kiều Tích ngay lập tức gửi đoạn thứ hai.

[Nhà sản xuất Tinh Quang - Kiều Tích]: “[Ngắm Giang Sơn] là tác phẩm cổ trang quyền mưu được viết và biên kịch bởi Nhị Phục, lấy việc khôi phục minh quân, chấn hưng sơn hà làm chủ tuyến, kể về câu chuyện Thủ phụ Cố Triều Thanh của Đại Lịch khắc phục mọi trở ngại, thúc đẩy cải cách đưa triều đại Đại Lịch trở nên thịnh vượng hơn. Giá trị IP hơn tỷ, dự án được đánh giá S+, không gian để mời diễn viên hay thời gian quay và cát-xê đều rất lớn.”

Thẩm Túy vẫn không trả lời.

Kiều Tích hiểu được sự lạnh lùng của đại lão, bổ sung thêm kế hoạch dự án, đang chuẩn bị gõ đến đoạn thứ ba, đối phương mới trả lời.

[SZ: Xin hỏi sao cô có thể thêm được số tôi? ]

Kiều Tích sững sờ một chút, rất nhanh phản ứng lại.

[Nhà sản xuất Tinh Quang - Kiều Tích]: “WeChat?”

Đối phương trả lời.

[SZ: 1]

Sự qua loa này sắp tràn ra màn hình luôn rồi.

Khi Kiều Tích làm việc luôn có một tư duy riêng, đơn giản hóa vấn đề phức tạp, dễ hóa vấn đề khó khăn.

Tôi hỏi anh, tôi cầu anh, quyền chủ động ở anh; anh hỏi tôi, anh cầu tôi, bất kể lớn nhỏ là gì, quyền chủ động ở tôi.

Khi nắm được quyền chủ động, Kiều Tích đương nhiên sẽ không giải thích hay xin lỗi, cô đặt điện thoại sang một bên, thoải mái đi tắm rồi xử lý email.

Hai tiếng trôi qua, khi sự tò mò đã được đẩy đến mức vừa đủ, cô mới cầm điện thoại lên, bình tĩnh trả lời.

[Nhà sản xuất Tinh Quang - Kiều Tích]: “Đạo diễn Thẩm, xin lỗi vừa rồi tôi bận... Có thể gặp mặt nói chuyện không?”

Kiều Tích cười, mắt lười biếng, tự tin trong lòng.

Còn Thẩm Túy không thiếu bạn bè, không bán mặt mũi, vốn định biết nguyên nhân xong sẽ xóa người, ai ngờ anh đánh bài cùng Quý Lễ và những người khác hai tiếng, phân tâm nhìn điện thoại hai tiếng, thua bài hai tiếng, bên kia trả lời chậm vô cùng, khiến anh cảm thấy bị gãi ngứa không đúng chỗ.

Thẩm Túy gõ một chữ “Không” vào khung chat, sau đó xóa đi, đổi thành thời gian và địa điểm rồi gửi đi.

Ánh mắt anh tự nhiên nhìn lên tên trên màn hình.

Kiều Tích.

Rất tốt.

Cô đã thành công thu hút sự chú ý của anh.

Lúc này, Kiều Tích phải chờ đợi rất lâu mới được ngồi đối diện với Thẩm Túy.

Cô mở đầu bằng một câu đùa để kéo gần khoảng cách: “Suýt chút nữa tôi nghĩ mình là ứng viên thứ bảy của đạo diễn Thẩm rồi.”

Thẩm Túy cũng nở nụ cười không đến đáy mắt: “Tôi nghĩ người đẹp thường hiếm có tế bào hài hước, xem ra giám đốc Kiều là một ngoại lệ.”

Kiều Tích mỉm cười: “Đạo diễn Thẩm cũng vậy.”

Thẩm Túy cũng không khiêm tốn, gật đầu đáp ứng.

Nụ cười Kiều Tích chưa tan, tỏ vẻ như đang hỏi ý kiến nhưng thực ra là để giữ nhịp trò chuyện: “Vậy chúng ta hãy nói thẳng về dự án đi... “

Chưa kịp nói xong câu tiếp theo, Thẩm Túy đã khéo léo ngắt lời: “Chúng ta hãy nói về chuyện trên WeChat trước đã.”

Thẩm Túy không để lại cơ hội thương lượng.

Kiều Tích đáp: “Được.”

Thẩm Túy lịch sự: “Mời cô nói.”

Nói xong, anh sẽ trả tiền rồi rời đi.

Anh không hứng thú với phim truyền hình, mà đối với phụ nữ thì thực sự không kiên nhẫn.

Dưới sự mong đợi của Thẩm Túy, Kiều Tích dùng vẻ mặt nghiêm túc mở miệng trả lời: “Cơ duyên trùng hợp.”

Chỉ bốn từ.

Thẩm Túy cười nhạt nhìn Kiều Tích.

Kiều Tích cũng đáp lại bằng một nụ cười nhạt.

Mười mấy giây trôi qua, Thẩm Túy có phần ngạc nhiên: “Hết rồi sao?”

Khóe miệng Kiều Tích cong lên: “Đúng vậy.”

Nội tâm Thẩm Túy như vừa trải qua một vụ lật xe khi thấy bạn online ngoài đời không giống trên ảnh. Nhưng bề ngoài, trông anh vẫn rất bình thản: “Tổng giám đốc Kiều quả thực rất giỏi trong việc qua loa lấy lệ với người khác nhỉ.”

Kiều Tích vội nói: “Tôi không dám nhận cái tội danh này.”

Thẩm Túy hỏi: “Sao cô lại nói vậy?”

Kiều Tích nhẹ nhàng lại rõ ràng nói: “Kết quả đã định sẵn xảy ra, việc miêu tả quá chi tiết không xứng với sự ôn hòa tự do đầy tùy ý của ngài.”