Chương 6: Mặc đồ hầu gái gặp anh

Việt Sở Sở rất nhanh đã hiểu được cái câu "Thế giới tâm lý nhìn có vẻ tùy cơ ứng biến nhưng thật ra là tâm ý của người bệnh" kia của hệ thống có ý gì. Sau khi hạ quyết tâm đi tham gia party gì gì đó rồi, cô đi tìm mua cũng chỉ có trang phục hầu gái với tai mèo, đi mượn bạn học xung quanh thì cũng chỉ mượn được quần áo của đoàn cosplay thôi ——Phối hợp hai màu hồng đen, chiếc váy ngắn để lộ ra cặp đùi tuyết trắng. Ở trước ngực khoét hình trái tym làm cho bộ ngực đầy đặn mà cô vẫn luôn giấu sau lớp sơmi rộng thùng thình bị phác họa ra tới mức khoa trương. Rãnh ngực sâu ở giữa chắc có thể cắm nguyên bộ bài poker. Đến cả nguyên bộ qυầи иᏂỏ cũng là kiểu ren màu đen cùng loại, trông vô cùng mát mẻ.

"Váy gì mà ngắn quá vậy! Mặc vào xấu hổ lắm..."

Việt Sở Sở sờ sờ tai mèo trên đỉnh đầu mình. Lông xù xù, còn đính theo lục lạc kim sắc, cứ mỗi lần chuyển động là phát ra âm thanh leng keng thanh thúy.

Còn có một cái đuôi mèo rất dài. Bên trong là dây thép, có vẻ dai. Ở phía đầu còn có một vật hình nón bằng kim loại, không biết là phải gắn ở đâu.

Chắc đính lên váy nhỉ?

Không biết đeo thế nào nên Việt Sở Sở gấp cái đuôi mèo bỏ vào trong cái túi vải lớn rồi khi nào vào quán bar thì nhờ người khác bày sau.

Việt Sở Sở nhớ lại hai năm sau khi kết hôn với Hoắc Tu Nhiên. Hai người bọn họ vẫn rất quy củ trong việc tình ái. Tuy chuyện đó rất ngọt ngào nhưng cũng không đa dạng lắm, có thì cũng chỉ là Hoắc Tu Nhiên lâu lâu phun ra mấy lời trêu chọc cợt nhả thôi.

Có một lần bạn thân cô chia sẻ cho mấy cuốn truyện người lớn. Cô còn chưa kịp xem đã bị Hoắc Tu Nhiên tịch thu hết rồi. Anh nói anh không thích xem mấy cái thứ không thuần khiết như này.

Việt Sở Sở nhớ rõ lúc đó mình chỉ hừ hừ một tiếng rồi Hoắc tiên sinh lại hỏi cô bên trong như thế nào. Sinh ra trong một gia đình truyền thống nên Việt Sở Sở cũng khá ngây thơ với bảo thủ. Cô chỉ trả lời thành thật là mình không thích lắm, còn cảm thấy là lạ.

Hoắc tiên sinh chỉ cười nói: Ừ, anh cũng không thích.

Không nghĩ tới trong thế giới tâm lý này, anh chơi cũng lớn ghê nhỉ, Hoắc tiên sinh.

——

Thành phố A, bên trong quán bar Eden.

Tiếng nhạc xập xình như phải chỉnh đến đề-xi-ben cao nhất làm màng nhĩ mọi người như sắp điếc tới nơi. Nhóm nam nữ trẻ tuổi điên cuồng vặn vẹo cơ thể theo tiết tấu trên sân nhảy. Rượu mạnh đủ mọi màu sắc. Tiếng cười hi hi ha ha tràn ngập hormone. Vừa xa hoa vừa trụy lạc, ngợp trong vàng son. Đây là vũ trường mà người săn thuốc thích tới nhất.

"Sau này Hoắc ca đi Mỹ rồi, hôm nay phải rót đầy chúc mừng Hoắc ca mới được!"Một nam sinh với mái tóc nhuộm hồng giơ tay kính rượu thiếu niên đang trầm mặc không hé miệng.

Trên chiếc ghế sô pha được bọc da cao cấp màu đỏ sậm, ngoài các nam sinh ngời ngời nhiệt huyết ra thì còn có khoảng bốn năm cô nàng thiếu nữ trang điểm xinh đẹp trong bộ đồ hầu gái gợi cảm. Ánh mắt các cô đều dồn về người phải nói là tuấn mỹ nhất trường nhưng anh ta cũng là người không dễ chọc đến nhất. Một thiếu niên lạnh lùng, dù người có muốn tiếp cận cũng phải hoảng sợ vì giá rét.

"Tiểu ca ca hôm nay chơi cùng em đi. Anh đẹp trai thế này, dáng người hoàn hảo như vậy, coi như em cho anh chơi miễn phí trước khi anh ra nước ngoài cũng không phải không thể đó..." - Một nữ sinh mềm mại với mái tóc ngắn như người không xương dính sát vào Hoắc Tu Nhiên.

Nếu là các nam sinh khác thì đã động lòng thuận theo trước dụ hoặc thế này rồi nhưng Hoắc Tu Nhiên lại lạnh mặt, hắn bắt lấy cổ tay cô ta.

"Anh, anh bóp tay tôi đau quá! Buông ra! Buông raa!!"

Nữ sinh tóc ngắn bị dọa tái mét mặt mày, phát ra tiếng thét chói tai.

Ánh mắt hắn như đang nhìn rác rưởi, nhìn một cái xác chết. Người bình thường tuyệt đối không thể có ánh mắt như thế này được.

Môi mỏng Hoắc Tu Nhiên nhấp nháy: "Cút."

Bọn đi chung thấy vậy liền vội vàng nhảy ra hòa giải: "Haiz, Hoắc ca đã có người trong lòng rồi. Đừng quậy nữa."

"Chúng tôi chỉ là tạo cơ hội cho cậu luyện tập thôi mà, nể mặt Tư Mã chút đi. Với lại cậu cũng sắp phải đi rồi, không định làm chút gì với cô bé nữ sinh cậu yêu thầm kia à... Hửm?" - Nam sinh tóc đỏ tiếp tục cười cười nói nói, còn tiện tay bế một cô nàng lên người mình đùa giỡn.

Thiếu niên tóc đen vẫn không quan tâm. Hắn dùng bật lửa đốt một điếu thuốc lá. Dưới ánh lửa lập lòe, dung nhan hoàn mỹ hôm nay có vẻ có vài phần cô đơn. Sau khi nghe đám bạn "thân ai nấy lo" trêu chọc, sự cô đơn kia tan thành mây khói như chưa bao giờ tồn tại. Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc lá, khóe môi mím chặt cười như coi thường hết thảy, hắn trở lại là một Hoắc Tu Nhiên không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ ai.

"Nhìn kìa, nhìn kìa. Tiểu tỷ tỷ bên kia quá đẹp luôn, chắc phải đẹp hơn cả Lisa nữa..."

"Là phục vụ mới tới à?"

"Oa, mỹ nữ còn mặc đồ hầu gái như này ai mà không hứng cho được chứ?"

"Tao cá chắc là Hoắc ca không hứng thú kia kìa!"

Thiếu nữ với tai mèo vừa xuất hiện đã hấp dẫn lực chú ý của mọi người ở đây. Mỗi bước chân của cô kéo theo bao ánh mắt dính vào người. Trong chỗ chướng khí mù mịt như này, cô như một thiên thần bước nhầm xuống nhân gian. Da thịt trơn bóng như trắng sáng lên, trên người còn là một bộ hầu gái màu đen cực kỳ quyến rũ.Dáng người như yêu tinh lại kết hợp với gương mặt ngây thơ hồn nhiên tạo ra hơi thở khí chất hoàn toàn tương phản khiến rất nhiều nam sinh không thể rời được mắt. Mọi nhất cử nhất động của cô trong mắt bọn họ như được lắp thêm cái kính lúp, còn gắn thêm đủ loại filter, nhạc nền các thứ.

Ai nói Hoắc ca không hứng?

Hoắc ca căn bản là cưỡng không nổi đó!