Chương 3: Nói xằng nói bậy

Edit: Hỏa Thượng

Beta: Thủy Miên

Chương 3: Nói xằng nói bậy.

oOo

Mấy lời cợt nhã xằng bậy của Tạ Phi Ngôn làm cho tất cả mông lung mờ mịt, thừa dịp mọi người chưa hoàn hồn, hắn kéo Tống Tiểu Tứ chuồn êm.

Ngàn lần không nghĩ tới chỉ có đi uống rượu thôi mà có thể xuất hiện sự cố khó đỡ như vậy, hai người thần sắc mệt mỏi, nhà ai người nấy về.

Tạ Phi Ngôn nằm trong phòng suy nghĩ phút chốc, cảm thấy là không thể tiếp tục như vậy.

Hiện tại cái thân thể quỷ quái thiếu đạo đức này là hắn - một thanh niên hiện đại tốt tánh nhỏ yếu vô tội, chỉ mới ăn một xâu thịt dê thì đã phải ôm bi thương mà vãng sinh vào trong sách. Nếu như hắn còn không thay đổi hình tượng, thì thể nào sau đó hắn cũng sẽ gặp báo ứng.

Nhưng phải làm sao để sửa đổi hình tượng đây?

Tạ Phi Ngôn nghĩ nghĩ, cảm thấy đầu tiên vẫn là nên xử lí tiểu thϊếp của nguyên chủ trước vậy.

Hắn bảo người soát qua vốn riêng của nguyên chủ, chuẩn bị chi ra vạn lượng kim làm phí phụ cấp "thôi việc" và tiền an cư cho những thϊếp thất trong nhà. Nhưng hắn không nghĩ tới, chỉ có mười người chịu lấy tiền mà đi, còn bảy người khác vừa nghe Tạ Phi Ngôn muốn các nàng rời khỏi Tạ gia thì đã sướt mướt vọt tới, nũng nịu mềm giọng cầu xin.

Đợi đến khi những quý cô khóc xong, Tạ Phi Ngôn đã nghe rõ: Các nàng không đi, bởi vì các nàng thèm khát thân thể của nguyên chủ!

Xem ra, nếu muốn bảy tiểu thϊếp này đi cũng chỉ có thể công phá từng người.

Tạ Phi Ngôn làm nóng người.

Một ngày sau, Tạ Phi Ngôn cho người gọi một nhóm tiểu thϊếp thèm thân thể của nguyên chủ đến.

Bắt đầu là tiểu thϊếp số một, một thân trang điểm lộng lẫy, mới bước vào đã hướng tới Tạ Phi Ngôn mà liếc mắt đưa tình, chứa đầy sắc xuân.

"Nghe Tạ thiếu triệu kiến, nô đã cố ý thay xiêm y đẹp nhất, ngài xem, nô có đẹp không?" Tiểu thϊếp số một bày ra một tạo hình méo xẹo.

Tạ Phi Ngôn liếc mắt nhìn một cái, thở dài: "Xiêm y này quả nhiên lộng lẫy, làm cho nàng đẹp mắt dễ nhìn."

Tiểu thϊếp số một nhấc môi, nụ cười mới lộ ra nửa phần, liền nghe Tạ Phi Ngôn nói: "Tiếc thay nàng mặc vào lại làm cho xiêm y này hổ thẹn khó coi."

Tiểu thϊếp số một: "..."

Tiểu thϊếp số một mơ mơ màng màng được Tạ Phi Ngôn sai người đưa đi.

Lát sau, tiểu thϊếp số hai và số ba cũng đến.

Các nàng đến cùng nhau, cũng lôi lôi kéo kéo đối phương, vào cửa đã khóc sướt mướt nhờ Tạ Phi Ngôn phán xử.

Nói đến chuyện phân xử phải trái đúng sai thì Tạ Phi Ngôn lại tỉnh ngủ. Hắn bỗng thấy phấn chấn, nói: "Hai nàng cãi nhau? Có cái gì không vui nói ra cho ta vui một chút!"

Tiểu thϊếp số hai hơi mơ hồ, sau khi hoàn hồn nói chuyện còn hơi lắp bắp: "Thiếu... Thiếu gia, con điếm ti tiện này phá rách Kim Vũ Nghê Thường của nô! Xiêm y đó đáng giá ngàn vàng, năm xưa thiếu gia tặng cho nô, cũng là xiêm y mà nô thích nhất đó!"

Nói xong, tiểu thϊếp số hai khóc lên, nước mắt như châu, khóe mi ửng đỏ, người ta thấy mà thương.

Tạ Phi Ngôn thấy vậy cũng hòa hoãn sắc mặt, đau lòng nói: "Đừng khóc, một cái xiêm y thôi kia mà, nếu nàng thích nó đến thế thì cứ mua lại một cái!"

"Có thật không?!" Tiểu thϊếp số hai nín khóc, mỉm cười.

Tạ Phi Ngôn cũng cười nói: "Đương nhiên! Nhìn vào giao tình phu thê của chúng ta, ta giúp đỡ nàng mười lượng bạc, tuyệt không lấy lãi!"

Tiểu thϊếp số hai bối rối.

Tạ Phi Ngôn liền chuyển hướng đến tiểu thϊếp số ba: "Còn nàng vì sao tức giận?"

Tiểu thϊếp số ba ủy khuất nói: "Tỷ tỷ nàng ta chỉ nói thϊếp phá hủy xiêm y, cũng không nói nàng ta phá hủy bản nhạc của thϊếp. Thϊếp thấy thiếu gia gần đây gầy gò, muốn làm cho thiếu gia vui vẻ nên mới viết một khúc nhạc sau này để ngài nghe. Không nghĩ tới vậy mà tỷ tỷ đố kỵ thành tính, trực tiếp phá hủy bản nhạc của thϊếp!"

Tạ Phi Ngôn thở dài, chuyển đến tiểu thϊếp số hai: "Xem xem, đây là nàng sai. Nếu nàng ấy đã gọi nàng một tiếng tỷ tỷ, thế thì nàng nhường nàng ấy một chút được không?"

"Nhưng ả ta phá Kim Vũ Nghê Thường của nô mà!" Tiểu thϊếp số hai kêu oan.

Tạ Phi Ngôn không đồng ý nói: "Nàng cùng lắm là mất đi một xiêm y đáng giá ngàn vàng, nàng ấy lại mất đi cơ hội làm ta vui vẻ!"

Tiểu thϊếp số hai oa một tiếng khóc.

Tiểu thϊếp số ba vừa lộ ra nụ cười, Tạ Phi Ngôn lại nói: "Nếu nàng phổ nhạc, vậy thì phổ cho ta ba khúc nhạc đi. Yêu cầu của ta thế này: Bên trong ba bài nhạc, một bài làm cho người ta sau khi nghe xong thì mừng đến phát khóc đồng thời còn có thể khiến người ta cảm thấy thê lương bi thống, một bài khiến người ta nghe xong thì lại tưởng tượng đến màu sắc sặc sỡ, cũng vừa cho ta thấy được chỉ tuyền một sắc đen; cuối cùng một bài thì lại nghe rất ồn ã náo nhiệt, nhưng khi tinh tế suy ngẫm thì lại chỉ là yên tĩnh thê lương."

Tiểu thϊếp số ba bối rối.

"Đi đi, ta cho nàng mười ngày, không làm được bài hay thì không cần đến."

Tiểu thϊếp số ba oa một tiếng cũng khóc.

...

Sau khi liên tục KO bảy vị tiểu thϊếp, hệ thống pháo hôi liền lật danh sách kỹ năng ra.

Nó do dự mà mở miệng.

"Kí chủ nhận được kỹ năng 'Phản đòn' cùng 'Hồ ngôn loạn ngữ'..."

Nó run rẩy lùi về sau.

"Chúc mừng?"

·

Cứ như thế, bảy mỹ nhân lần thứ hai tụ về một nơi, thê thê thảm thảm mà tự mình rời đi.

Tạ Phi Ngôn đã chuẩn bị sớm, sai người lấy ra ngân lượng đã được thu xếp ổn thỏa, mời mấy mỹ nhân vui vẻ rời đi.

Nhóm hồng nhan sắc mặt ai oán mà đi, trước khi ra cửa, các nàng nhìn về phía Tạ Phi Ngôn, than thở: "Thiếu gia, đây là lần cuối cùng chúng em gọi ngài một tiếng thiếu gia. Sự thay đổi của ngài trong khoảng thời gian này chúng em đều nhìn bằng mắt mà đau ở trong lòng... Nếu ngài đã quyết định như thế, chúng em cũng sẽ nghe theo ngài... Chỉ mong sau này, ngài có thể bảo trọng bình an. Nếu ngài được toại nguyện thì đương nhiên là tốt, nếu mà không thể... Không thể..."

Mỹ nhân số một ứm một tiếng, che mặt rời đi.

Tạ Phi Ngôn có chút bối rối.

Sau đó mỹ nhân số hai cũng tới.

"Thiếu gia, nô chưa từng thấy người kia, cũng không biết hắn rốt cục là tốt đến nhường nào mới có thể làm thiếu gia ngài trở nên như vậy... Ta biết mấy ngày qua những câu nói của thiếu gia cũng không xuất phát từ đáy lòng, mà chỉ là muốn đuổi chúng nô đi thôi... Thiếu gia, trong tim chúng nô mãi mãi cũng có ngài, khi ngài không còn yêu người ấy nữa, có thể tới tìm nô, nô vĩnh viễn chờ ngài!"

Mỹ nhân số hai ứm một tiếng, che mặt mà đi.

Tạ Phi Ngôn đau đầu.

Mắt thấy mỹ nhân số ba ưm một tiếng, đang định đến trước mặt thực hiện quy trình, hắn nhanh chóng đánh gãy, nói: "Mấy người đều đang nói cái gì?! Ta nghe không hiểu?!!"

Nhóm mỹ nhân còn lại rưng rưng nhìn hắn, hồ nghi nói: "Thiếu gia, đến lúc này rồi ngài còn định gạt chúng em? Bên ngoài đều đồn cả lên, thiếu gia ngài nhất kiến chung tình với Thẩm Từ Kính, muốn cùng cậu ấy xuất giá thành thân, nhưng đối phương ghét bỏ tỷ muội chúng em, bỏ ngài mà chạy, cho nên ngài mới đuổi chúng em đi, vì Thẩm Tử Kính thủ thân như ngọc, muốn người ta hồi tâm chuyển ý không phải sao?!"

Tạ Phi Ngôn: "..."

A, thông suốt.

...

Qua mấy ngày, Tạ Phi Ngôn một lần nữa ra khỏi cửa.

Tự giác tìm tới báo ứng, dù sao sớm muộn gì cũng phải ra cửa, vì thế hắn phách lối gọi Tống Tiểu Tứ đến, quyết định đến club danh nữ bên trong Thiên Ất Thành mở một cái buổi tiệc chè chén cuồng hoang.

Thuận tiện làm sáng tỏ cái tin đồn si mê luyến khổ vì yêu thủ thân của mình.

Nhưng mà không như mong muốn.

Hắn cùng với người đẹp tỷ tỷ giao bôi đổi chén, là mượn rượu giải sầu sầu thêm sầu.

Hắn cùng với người đẹp tỷ tỷ trò chuyện vui vẻ, là dùng náo nhiệt để che giấu cô đơn.

Nếu như hắn vì một khúc ca mà vung tiền như rác, đó là vì bị bài hát đánh động nhân tâm đang thống khổ

Một cái nhíu mi một nụ cười của hắn, đều là tất cả sầu nhớ bị giấu che; hắn phóng đãng điên cuồng, đều là cuồng si lúc say đắm.

Cảm động không?

Ngươi cảm động hay không cảm động!

Tạ Phi Ngôn không thấy có điểm nào để cảm động.

Tạ Phi Ngôn cảm thấy cứ như vậy thì không được.

Hắn là một nhân vật phản diện nhỏ nhoi tận tuyến mười tám, có tài cán gì mà nổi scandal với nam chính?

Đây chẳng phải là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao!

Vì thế hắn cần tận lực làm sáng tỏ với mọi người.

Nhưng người ta không tin, đẩy fan CP Tống Tiểu Tứ ra battle với hắn.

Tống Tiểu Tứ hỏi: "Ngươi thật sự không thích Thẩm Từ Kính sao?"

Tạ Phi Ngôn nói: "Tuy là thích, nhưng không phải loại thích kia."

"Loại thích nào, có phải loại yêu thích đến mức muốn hôn hắn không?"

"Không phải!"

"Nhưng ngươi đã hôn."

Tạ Phi Ngôn trợn mắt ngoác mồm.

Hiệp một, Tống Tiểu Tứ thắng!

Hiệp hai bắt đầu.

Tạ Phi Ngôn hơi lắp, phản bác, "Mà ta làm mấy chuyện này đều có nguyên nhân! Tuy là ta hôn hắn, nhưng ta chưa từng nghĩ tới việc nạp hắn làm vợ lẽ!"

Tống Tiểu Tứ thâm trầm thở dài: "Chúng ta đều biết, thật ra trong lòng ngươi là muốn thành thân với hắn, chỉ có điều là Tạ gia chưa bao giờ có nam thê, ngươi muốn người ta làm thϊếp trước. Ai ngờ cuối cùng... Khổ quá, Tạ Tiểu Ngôn, ngươi thật khổ mà! Ta hiểu, ta đều hiểu!"

Tống Tiểu Tứ buồn bực nhấp một ngụm rượu, rưng rưng nước mắt, rượu vào cả người càng sầu não.

Tạ Phi Ngôn chấn kinh rồi: Các ngươi biết? Các ngươi đều biết?

Chính hắn cũng không biết, mấy người này làm sao mà biết được??

Tạ Phi Ngôn thề thốt phủ nhận: "Nói hưu nói vượn, không có chuyện này!"

Tống Tiểu Tứ nói: "Nếu như không phải, vì sao ngươi phải hôn hắn?!"

Bị sắc đẹp mê hoặc.

Tạ Phi Ngôn không trả lời được.

Tống Tiểu Tứ hùng hổ doạ người: "Nếu ngươi không thích hắn, vì sao tại nhân gia đào tẩu sau không có bắt hắn trở lại?"

Tống Tiểu Tứ hùng hổ: "Nếu ngươi không thích hắn, vì sao lúc người ta đào tẩu không bắt người ta trở về?"

Bởi vì hào quang nhân vật chính.

Tạ Phi Ngôn khó có thể phản bác.

"Nếu ngươi không thích hắn, cớ gì phải vì hắn mà giải tán thϊếp thê?"

Là bởi vì sợ sẽ có báo ứng.

Tạ Phi Ngôn không có cách nào trả lời.

Tống Tiểu Tứ lên giọng, âm thanh đinh tai nhức óc: "Vậy thì vấn đề cuối cùng đi —— Chẳng lẽ, ngươi chưa từng tưởng tượng qua cảnh cùng người đẹp kia điên loan đảo phượng, *cộng phó Vu sơn sao?!"

*Tên núi, thuộc tỉnh Tứ Xuyên — Chỉ việc ăn nằm giữa trai gái. Do điển Sở Tương vương tới đất Cao Đường, nàm mơ thấy một người con gái đẹp tới ăn nằm với mình, nàng cho biết, nàng là thần nữ núi Vu, buổi sáng làm mây, buổi tối làm mưa.

Tạ Phi Ngôn ngẩn ngơ, sau đó thuận theo lời nói của Tống Tiểu Tứ, suy nghĩ về khuôn mặt mỹ nhân mang theo bệnh khí của nam chính, nhớ lại đường cong mượt mà được thanh y quẩn quanh bao bọc.

Tạ Phi Ngôn: "..."

Tạ Phi Ngôn rót chén rượu,, một hơi uống cạn, mắt chứa lệ nóng, trong lòng đau xót mà xưng tội:

Ta thèm thân thể nam chính, ta thấp hèn!