Chương 3: Đó là nụ hôn đầu của tôi!

Đó là nụ hôn đầu của tôi!

"Không không... Không thể, không thể... Thương thương lượng,... không muốn... không muốn!" Giản Y cứ thế mà trực tiếp từ chối đến ba lần liền, quả đoán mà cự tuyệt lời đề nghị đóng giả làm vị hôn thê của Kỷ Uấn Chi.

Kỷ Uấn Chi chỉ đành yên lặng mà thở dài, quả nhiên ý nghĩ này của cô sẽ làm người khác khó chịu, quên đi, cứ cho là cô chỉ đang nói đùa thôi, dù sao hai người cũng không có quan hệ gì với nhau, đùa một chút thì cũng có sao đâu? Đang suy nghĩ thì điện thoại bỗng vang lên, mở ra xem thì thấy chính là cái tên Sở bá vương đang gọi tới!

"Uấn Chi, cậu thật là... tùy tiện tìm đại một người qua đường là nghĩ đã lừa được tớ chắc, tớ mặc kệ, ngày mai tớ liền mang theo sính lễ đến hỏi cưới cậu."

"..." Kỷ Uấn Chi có chút đau đầu, "Để tôi nói lại cho cậu một lần nữa, tôi cùng với cậu là điều không thể, hơn nữa, tôi đã có vị hôn thê, cậu hẳn là nên dẹp bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn đấy đi." Kỷ Uấn Chi vừa mới nói xong, hận không thể cắn lưỡi tự vẫn tại chỗ.

"Cậu thật lòng sao?"

"... A."

"Được, vậy để tớ đi hỏi Lan tỷ cho ra lẽ, để xem cậu còn dám nói dối chuyện này đến khi nào nữa."

"Ai ai ai đừng đừng đừng!!!" Nhưng mà chưa kịp dứt câu bên kia đã cúp điện thoại.

Kỷ Uấn Chi đau đầu, cô hiện tại thật đúng là cưỡi hổ khó xuống, Thẩm Lan là ai? Đối thủ một mất một còn của mình, tổng giám đốc công ty giải trí SL kiêm top 1 Cẩu Tử của giới giải trí, người này cực kỳ lắm chuyện, đặc biệt là có đam mê đào móc hắc liệu* của nghệ sĩ trong công ty cô, thậm chí còn có cả một đoàn đội Cẩu Tử chuyện nghiệp mặc cho cô ta sai khiến, nói đơn giản hơn thì chỉ cần Kỷ Uấn Chi có một chút nhược điểm nhỏ nào mà bị cô ta nắm được, thì cô ta sẽ phóng đại lên gấp trăm lần.

(*) Hắc liệu: tài liệu đen, lịch sử đen của nghệ sĩ

Nghĩ tới nghĩ lui, diệu kế trước mắt, xem ra chỉ có thể cùng nhóc con này dây dưa một thời gian, chờ đến khi mọi chuyện lắng xuống không còn ai quan tâm đến việc này nữa, thì sẽ tìm đại một cái lý do nào đấy để chia tay, làm vậy vừa may có thể cứu được cả hai.

Chỉ có điều...

Nhóc con này coi bộ cũng khá là lạnh lùng đấy, không thể nói là nhỏ ghét cay ghét đắng mình đi, mà xem ra nhỏ chính là không muốn gặp lại mình...

Khó à.

Vừa nghĩ tới đây, điện thoại bỗng vang lên, Đinh Linh vội vàng nhấc máy.

"Tốt, tôi biết rồi, để tôi báo cho cô ấy biết." Đinh Linh cúp điện thoại, sau đó đi tới cửa sổ nhìn xuống dưới đất.

"Bà chủ, bên dưới có không ít phóng viên, xem ra danh tiếng của ngài cũng khá hot đó! Có thể so với một tiểu hoa đán a~" Đinh Linh này chính là vô tâm vô phế*, còn vui cười hớn hở, mặt mày hưng phấn.

(*) Vô tâm vô phế: Không tim không phổi, thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ, thậm chí là... ngu đần.

Kỷ Uấn Chi liếc nhìn Giản Y một chút, bất lực mà ôm trán, lại cảm thấy này tư thế trông chưa đủ thảm hại, nên lấy tay dời xuống dưới, trực tiếp ôm lấy mặt.

【 Kỷ nào đó: Tôi đã trông khổ sở đến mức này rồi, nhóc còn này sẽ không có lòng mà thông cảm chút đi. 】

"Ai." Giản Y mở miệng.

Kỷ Uấn Chi trong lòng vui vẻ, quả nhiên là một cô gái đơn thuần đáng yêu.

"Hả?" Kỷ Uấn Chi vừa nói vừa duy trì vẻ mặt khổ sỡ bất lực, nhìn trông như là đang gặp phải việc khó không thể giải quyết.

"Không có chuyện gì, cô yên tâm, tôi sẽ không làm khó cô, con người của tôi từ trước đến giờ không bao giờ làm người khác khó chịu." Giản Y còn chưa kịp mở miệng đã bị cô cướp lời trước, khuôn mặt còn rất miễn cưỡng, khóe miệng hơi nâng nâng lên, nở một nụ cười.

"Há, cái gì... Lúc nào, đưa, đưa tôi về... Về nhà a?"

"..." Sao không có lòng thương cảm tí nào hết vậy!!!

Kỷ Uấn Chi im lặng một lúc, không được, cứ theo đà này thì không ổn mất.

"Ừm, không cần vội, cô xem hiện tại ở phía dưới đều là phóng viên, chúng ta cũng tạm thời không đi ra được, cô hay là ngồi đợi một tí đi. Có muốn uống chút gì đó hay ăn tí gì đấy lót bụng không?"

"Cà phê? Nước trái cây? Hay nước suối?" Đinh Linh ân cần đến gần, không chờ Giản Y đáp lại, "Mỗi loại tôi đều lấy một phần, ngài cứ chậm rãi thưởng thức!" Nói xong liền đi qua phòng pha nước.

Giản Y bất đắc dĩ mà bĩu môi, người này nói chuyện có phải quá lưu loát rồi không?

Kỷ Uấn Chi nhìn Giản Y, đại não bỗng vận hành như bão táp, dựa vào bản thân nhiều năm lăn lộn trong giới giải trí này, tích lũy được biết bao nhiêu bản lĩnh lại không tin không bắt được con nhóc cà lăm này!

Nghĩ vậy cô đứng dậy đi đến ghế sofa, ngồi xuống bên cạnh Giản Y, vừa mới khoát tay, Giản Y đã trực tiếp đứng dậy tránh ra xa, vẻ mặt đề phòng khiến Kỷ Uấn Chi dở khóc dở cười, bộ tôi đáng sợ đến vậy hả!?

"Cô chớ có lo lắng, chúng ta hay là... Tùy tiện tâm sự một tí, gặp nhau tức là hữu duyên mà, tìm hiểu lẫn nhau một chút, nhiều bằng hữu, cũng không phải chuyện xấu, cô nói xem có đúng không?"

Giản Y miết liếc nàng, "Nhiều, nhiều... Bằng hữu, là... Chuyện tốt."

"Chính xác, phải phải, nhiều bạn chính là nhiều đường đi mà."

"Nhưng nhưng, nhưng nếu như... Nhiều, nhiều sắc... Sắc lang..."

Kỷ Uấn Chi nóng máu, cục tức cứ thế mà mắc nghẹn trong lòng, được rồi, dù sao cô cũng không rửa sạch được cái danh sắc lang này đi!?

"Được, tôi thừa nhận lần đầu gặp cô đã ở trước mặt nhiều người như vậy mà hôn cô, việc này cũng có chút..."

"Là cưỡng cưỡng... Cưỡng..."

Kỷ Uấn Chi trợn to hai mắt, "Này này này, tôi cái gì cũng vẫn chưa làm mà!" Nàng đang suy nghĩ gì vậy, hôn có một cái mà thôi chứ có cưỡng gì đâu!?

"Là cưỡng hôn!" Giản Y bực mình mà nói, cưỡng hôn người ta mà còn có thể trả lời hời hợt như thế, không phải sắc lang thì còn là gì nữa!?

"Được thôi, coi như là tôi cưỡng hôn cô." Kỷ Uấn Chi bất đắc dĩ trả lời.

Giản Y tức giận khịt mũi một tiếng, cái gì mà "coi như là"? Nghe như cô oan ức lắm ấy.

"Nhưng cô cũng không có chịu thiệt a!" Kỷ Uấn Chi chuyển đề tài, nhìn Giản Y, Giản Y liền trợn đôi mắt tròn xoe lên.

"Vậy thì cũng là nụ hôn đầu của tôi đấy!" Kỷ nào đó cũng vô cùng hùng hồn, khảng khái mà đáp lại.

Kỷ Uấn Chi còn cảm giác lời mình nói rất chi là hợp lý, Giản Y nhìn chằm chằm cô hồi lâu, trong đầu lóe qua vô số từ ngữ dùng để mắng người, nào là hạ lưu, vô liêm sỉ, không biết xấu hổ vân vân và mây mây, cuối cùng, thiên ngôn vạn ngữ hội tụ thành một chữ.

"Hừ!"

"Được rồi, tôi thật sự cũng không phải người xấu hay gì hết, cô trước tiên ngồi xuống, chúng ta cùng tâm sự."

Càu nhàu một hồi lâu như vậy, cuối cùng Giản Y cũng nhìn ra rồi, cô nếu như thật sự là người xấu, cũng không đến nỗi phải tự biện minh cho bản thân nhiều đến vậy, dù sao chỗ này cũng là địa bàn của cô, cô muốn làm gì, chính mình sợ là căn bản không có cơ hội để phản kháng, suy nghĩ một chút liền ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên cạnh.

"Nói." Giản Y vung tay một cái.

Đột nhiên nghe thấy nàng nói một chữ duy nhất mà không bị lắp, Kỷ Uấn Chi còn kinh ngạc một hồi, nhìn kỹ lại một chút, động tác xua tay vừa nãy của con nhóc này coi bộ cũng có tí khí thế, hơn nữa nàng còn đang mặc quần áo của chính mình, tuy rằng không vừa vặn, nhưng vẫn có thể nâng đỡ được thứ cần nâng đỡ.

Ồ, con nhóc này xem ra cũng rất biết phối đồ, cái quần jean kia nàng mặc có chút rộng, nhưng lại phối với một cái dây nịt trắng, được thắt chặt bên hông, một bên đầu dây thì được buông thõng xuống, cả bộ quần áo này phối cùng nhau xem ra lại trông đặc biệt nhẹ nhàng, khoan khoái, lại rất rực rỡ, người trẻ tuổi đúng là rất có gu ăn mặc.

Kỷ Uấn Chi bỗng nhiên hứng thú.

"Cô tên là Giản Nhất? Tên nghe tới rất đơn giản, nhưng cũng khác biệt, cái gọi là một đời vạn vật, cha mẹ cô nhất định đối với cô phó thác kỳ vọng rất cao." Kỷ Uấn Chi bắt đầu điên cuồng mà tâng bốc, tán dương nàng.

Giản Y nhếch nhếch khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười, giả cười qua loa cho có, cũng lười cùng với cô phí lời, đứng dậy cầm lấy cây bút, trên tờ giấy trắng xoạt xoạt vài nét, viết xuống đại danh của chính mình, hai chữ "Giản Y" đưa cho Kỷ Uấn Chi.

Kỷ Uấn Chi vừa cười vừa tiếp nhận tờ giấy, khoảnh khắc vừa nhìn thấy hai chữ kia, nụ cười của cô hiển nhiên đông cứng lại, trầm mặc một lát, lúng túng mà lễ phép nói: "Tên rất hay."

Cô vốn còn muốn khen thêm chút nữa, cho nàng hưởng thụ một chút, sau đó liền tiến vào tiết mục chính, kết quả chưa kịp làm gì thì sân khấu đã bị dỡ bỏ rồi.

Ngay khi tâm trạng còn đang chán nản, hai mắt của Kỷ Uấn Chi lại sáng lên, "Hả? Chữ của cô trông cũng thật là đẹp, trước giờ luôn có câu chữ tựa như người, vừa nhìn là đã biết cô là một cô gái có tâm địa lương thiện mà."

"Ồ." Giản Y ôm cánh tay ngồi dựa vào bàn làm việc bên cạnh, nghe thấy vậy bèn lẳng lặng nhìn Kỷ Uấn Chi, nữ nhân này coi bộ rất biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhìn cô nói như thể sắp mọc ra cả rừng hoa mất rồi.

Cùng Giản Y đối mặt một hồi, Kỷ Uấn Chi lại là cả kinh, ôi! Nhóc này đứng như vậy xem ra rất có khí chất, so với Sở Tây cái con người cà lơ phất phơ kia, xem ra còn "cường" hơn nhiều!

Vốn dĩ còn nghĩ nàng đây chỉ là một tiểu nha đầu chưa trải sự đời mà thôi, còn lo lắng không biết việc nhờ nàng giúp có hay không bị mất mặt, nhưng hiện tại xem ra, hoàn toàn không có chuyện như vậy, cái con nhóc này, không chừng vẫn đúng là có thể giúp mình diễn tốt tuồng vui này.

Tâm tư Kỷ Uấn Chi bỗng vui vẻ hẳn lên, đứng dậy đi về hướng Giản Y, nàng liền lập tức lộ làm ra bộ mặt cảnh giác, bất an đứng thẳng người dậy.

Ôi chao, hóa ra là chỉ là một tiểu cô nương nhát gan, vậy thì dễ xử lí rồi, nếu mềm dẻo không được, vậy cũng chớ trách lão bản nương ta đây ra tay mạnh bạo.

"Giản tiểu thư, tôi đoán cô cũng đã có thể nhìn rõ thế cuộc trước mắt." Kỷ Uấn Chi nói, đem màn hình máy tính chuyển qua chỗ nàng, chỉ cho Giản Y xem, "Cô xem, hai người chúng ta đã đã lên trang nhất của toàn bộ bảng tin giải trí hôm nay rồi, việc này đối với cả cô và tôi đều là một con dao hai lưỡi, vừa có lợi cũng vừa có hại, còn phụ thuộc vào cách chúng ta nắm bắt chuyện này như thế nào. Nếu như cô nguyện ý phối hợp với tôi, tôi có thể đáp ứng mọi yêu cầu vật chất của cô, thậm chí ngay bây giờ nếu cô muốn xuất đạo thì cũng không thành vấn đề, JY có tài nguyên và nguồn lực tốt nhất, mạng lưới đối tác, giao thiệp rộng nhất, có thể nâng cô lêи đỉиɦ cao là điều tuyệt đối chắc chắn. Hơn nữa, tôi còn có thể cho cô một địa vị danh giá mà vạn người ao ước."

Kỷ Uấn Chi dừng một chút, một mặt ôn hòa cười nói, "Vị hôn thê của tôi."

"Phốc... Khụ khụ, khụ khụ khụ..." Giản Y trực tiếp bị nước miếng của chính mình làm cho mắc nghẹn, chuyện này... Cái gì mà địa vị danh giá vạn người ao ước... Nữ nhân này nói chuyện thực sự là không sợ người ta cười đến rụng răng à!?

Kỷ Uấn Chi tiếp tục duy trì nụ cười của mình, một mặt lại đang lúng túng, Đinh Linh trở về, cầm khay đồ uống, một mặt nịnh nọt mà đi tới, đem khay để lên bàn, bưng ly cà phê lên đưa cho Kỷ Uấn Chi.

Kỷ Uấn Chi dùng thìa khuấy cà phê, "Tôi cũng sẽ không làm khó cô, chúng ta có thể ký một cái hợp đồng ba tháng, trong ba tháng này, cô đóng giả làm vị hôn thê trên danh nghĩa của tôi, chi phí ăn mặc, đi lại bao gồm các khoản tiêu dùng hằng ngày đều cứ thế mà tính vào tài khoản của tôi, sau ba tháng thì sẽ bắt đầu giải trừ quan hệ, tôi mặt khác cũng sẽ thanh toán thêm cho cô một khoản tiền bồi thường khác, giao dịch này cho dù có tính toán như thế nào đi nữa, đảm bảo cô cũng sẽ kiếm được một bộn tiền mà không lo lỗ a."

"Há, vậy là. Là... Thế là, cái kia cái kia, vậy tôi tôi..."

"Suy nghĩ một chút?" Kỷ Uấn Chi lộ ra một nụ cười đầy tự tin.

"Tôi không ký."

"???" Kỷ Uấn Chi còn tưởng chính mình nghe lầm, điều kiện cô đặt ra phong phú như thế, tính thế nào nàng cũng đều không thiệt thòi a, sao lại không ký thế này?

"Tôi lại, lại không quen biết, cô. Không biết, tên, không biết, tuổi, làm vị hôn thê, vị hôn thê của cô, cô có...bình thường không?"

"Cô, cô đó... đúng là...không không không biết xấu hổ, cô còn... Hơn nữa còn..."

...! Cái gì mà không biết xấu hổ! Nếu không phải vì gương mặt xinh đẹp này của cô thì tôi cần gì phải hạ mình nài nỉ thương lượng với cô đến mức đánh rơi cả liêm sĩ đây này!!

Hừ, xem ra chuyện này không thể thương lượng được, cái con nhóc vừa chết não vừa kiêu ngạo này!!

"Tôi, phải về... Về nhà." Giản Y biểu hiện ra mặt không muốn lại cùng với cô hao tổn lời nói nữa.

Kỷ Uấn Chi đau đầu, bất quá cũng chỉ là dưa hái xanh không ngọt*, coi như là cưỡng ép nàng đồng ý, nhưng người ta lại không cố gắng phối hợp, ngược lại sẽ chữa lợn lành thành lợn què mất, việc này còn cần đến biện pháp khác, phải làm cho nàng cam tâm tình nguyện, sẵn lòng mà phục tùng, thậm chí còn phải van cầu mình ~

(*) Dưa hái xanh không ngọt: Chỉ việc chưa đạt đủ điều kiện thuận lợi mà đi làm, hoặc là cố cưỡng ép mà làm, sẽ không đạt được kết quả như mong muốn

"Được thôi." Kỷ Uấn Chi cầm bút viết xuống phương thức liên lạc của chính mình, "Việc xảy ra ngày hôm nay coi như là tôi nợ cô một ân tình, sau này có việc gì có thể tới tìm tôi."

"Đinh Linh, đưa cô ấy về nhà."

"Đi từ cửa sau đi, tránh phóng viên."

"Vâng bà chủ."

Nghe được lời của Kỷ Uấn Chi, Giản Y có chút kinh nhạc, nàng còn tưởng rằng cái tên này sẽ dây dưa cùng nàng đến cùng đó chứ!

Vừa nghĩ tới có thể thoát thân, liền vui cười hớn hở mà đi theo Đinh Linh, nàng cũng không muốn gặp lại cái con xà tinh có bệnh này.

Kỷ Uấn Chi tiễn hai người tới cửa liền quay lại văn phòng, đứng trước bàn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trong đầu vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để khiến Giản Y phục tùng, đợi đến lúc nàng khóc lóc van xin muốn đóng giả vị hôn thê của mình, chính mình cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng mà thỏa hiệp, như thế nào cũng phải phớt lờ nhóc con đó mới được!

————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Kỷ tổng = Không biết xấu hổ

Kỷ nào đó: (╥╯^╰╥)