Chương 3: Thạch động

Edit: Wine

Pate: Nhiên Nhiên

Lâm Kỳ hôn mê không lâu, nhân phẩm hai người khá tốt, vách đá nhô ra một mảnh đất bằng phẳng đỡ lấy họ.

Ân Vấn Thủy tỉnh sớm hơn y, thiếu niên áo xanh nhìn y mỉm cười.

"Sư huynh, huynh tỉnh rồi?"

Lúc này Lâm Kỳ mới thấy, sư đệ này trông cũng khá đẹp.

Sương trắng giữa vách núi dịu dàng ôn nhu, bóng hình phản chiếu thật nhạt, thiếu niên áo xanh ở ngay trước mặt, đôi mắt đào hoa, nốt ruồi đa tình, gương mặt vốn nên diễm lệ mang theo chút quyến rũ phong lưu nhưng cuối cùng lại bị một đôi chân mày lưỡi kiếm trấn áp đi một phần tà khí, khí chất kỳ quái được lột bỏ để lộ ra vài phần thanh quý của một công tử thế gia.

Hắn nhíu mày, tóc đen vấn gọn lại bằng một cây trâm gỗ, đáy mắt long lanh như có ánh sáng phản chiếu trên mặt nước, nhưng khi nhìn vào ai thì ánh sáng kia cũng chỉ hiện hữu phảng phất tựa như ảo giác, ánh mắt hắn luôn lạnh lùng lãnh đạm bất kể có đang cười hay không.

Lâm Kỳ quay đầu nói: "Ở đây có một hang động, có vẻ là của người đi trước để lại, chúng ta vào xem có lẽ sẽ có đường ra."

Phía trước vách đá bằng phẳng có một hang động, Lâm Kỳ lấy *giao nhân đuốc từ trong túi trữ vật ra, sau khi bật lửa y bảo Ân Vấn Thủy đi theo sau.

*Giao nhân đuốc - nến người cá (鲛人烛): Theo một truyền thuyết của Trung Quốc, đây là ngọn đuốc được làm từ mỡ của nàng tiên cá, ước chừng rất lâu hoặc là sẽ không bao giờ tắt.

Lối đi trong hang động rất hẹp, chỗ vừa mới đi ngang qua có một vài con dơi nhỏ ở trên vách, càng đi về phía trước đường càng thông thoáng, ở cuối đường họ thấy một chiếc cầu thang nhỏ.

Lâm Kỳ nói: "Cẩn thận, phía trước có bậc thang." Ân Vấn Thủy dường như rất hứng thú với mọi thứ xung quanh, hắn mỉm cười: "Dạ."

Từng bước bước xuống bậc thang, tầm nhìn càng lúc càng rộng, Lâm Kỳ sốc ngây cả người.

Nơi này có một không gian giống như bị ai đó khoét rỗng.

Xung quanh bốn phương tám hướng đều là đá, bức tường đá cong thành hình vòng cung, ở giữa ao nước đen ngòm có một bệ đá hình tròn. Trên bệ lại có thêm một cái bàn, hai cái ghế đá, và một ván cờ chưa tàn. Bọn họ bước xuống bậc thang, phía trước có đường đi dẫn thẳng đến chỗ bệ đá.

Xung quanh bệ đá toàn là nước đen kịt, cũng không rõ có sinh vật sống ở dưới hay không.

Lúc họ đi vào rồi mới phát hiện, ván cờ kia đã tàn cuộc rồi, là thế cờ hoà.

Lâm Kỳ cảm thán nói: "Cái này e là của tiền bối từ mấy ngàn năm trước để lại."

Ân Vấn Thủy lắc đầu: "Đệ không nghĩ thế, có thể là sớm hơn." Hắn đột nhiên cười nói: "Sư huynh đã từng đọc Sơn Xuyên Chí chưa?"

*Sơn Xuyên Chí (山川志): giống như một dạng sách lịch sử, ghi chép lại mọi thứ về núi sông.

Lâm Kỳ nghi hoặc liếc hắn một cái, lắc đầu: "Chưa từng."

Ân Vấn Thủy nói: "Trong sách viết Thập Bát sơn ngàn vạn năm trước từng nằm sâu dưới đáy biển, mất một khoảng thời gian rất dài mới có thể ngoi lên khỏi mặt nước, vùng trung tâm của mười tám đỉnh núi tràn ngập chướng khí kia đơn giản chỉ là một vực thẳm. Sư huynh nói xem nước này là từ vạn năm trước hay là sớm hơn?"

Lâm Kỳ không tin hắn, dù cho y xuyên thư đến cái thế giới tuyệt diệu này thì kiến thức của y vẫn ảnh hưởng từ thế giới hiện đại.

Tuy nhiên không thể giải thích được, nghe Ân Vấn Thủy nói xong y nhìn xuống dòng nước đen ngòm lập tức có cảm giác được một luồng khí lạnh xuyên qua cơ thể.

Y lập tức chuyển đề tài: "Trước hết chúng ta nghĩ cách thoát ra ngoài đã."

Ân Vấn Thủy không để bụng mỉm cười.

Lâm Kỳ tìm cả buổi không thấy cái mật thất nào, y xem xét tỉ mỉ từng khối nham thạch nhưng đều vô tác dụng. Lâm Kỳ hơi thất vọng, quay đầu lại thì thấy Ân Vấn Thủy đang ngồi trên ghế đá lần lượt nghịch từng quân cờ một. Nhưng hắn cũng chỉ cầm lên nghịch một lúc chứ không hề làm xáo trộn trình tự ban đầu.

Lâm Kỳ tìm cả buổi công cốc, hậm hực ngồi xuống đối diện hắn.

Ân Vấn Thủy đột nhiên nói: "Sư huynh, hay là chúng ta đánh tiếp ván cờ này đi?"

Lâm Kỳ nhíu mày: "Kết ván rồi, đổi thế cờ?"

Ân Vấn Thủy gật đầu, vẻ mặt ung dung: "Huynh quân trắng, đệ quân đen. Không cần chơi hay, phân thắng bại là được."

Lâm Kỳ luôn cảm thấy hắn biết cái gì đó.

Hai người tôi một nước anh một nước, cứ vậy mà qua qua lại lại.

Đến những nước cờ cuối, Ân Vấn Thủy sắp thua, Lâm Kỳ đặt quân cờ trắng cuối cùng lên, nụ cười còn chưa kịp xuất hiện thì đất núi đã rung chuyển dữ dội.

Y hoảng đến ngây người.

Chỉ nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của Ân Vấn Thủy: "Lùi lại!"

Lâm Kỳ nhanh chóng phản ứng, lập tức lui về phía sau một bước nhưng Ân Vấn Thủy lại chậm hơn một chút, bàn đá rơi xuống đập vào chân hắn.

Phong ba nhanh chóng qua đi, Lâm Kỳ đi đến nâng bàn đá kia ra, y muốn đỡ hắn lên nhưng Ân Vấn Thủy đau đến mức kêu lên.

Lâm Kỳ sờ sờ vào chân hắn, gãy xương rồi.

"Còn đứng lên được không?"

Ân Vấn Thủy mím môi, lắc đầu, điệu bộ này mang lại cảm giác vô cùng nhỏ bé đáng thương.

Lâm Kỳ cảm thấy hơi áy náy, suy cho cùng người ta cũng đã giúp y rất nhiều, y nhanh chóng đưa ra quyết định: "Thôi vậy, ta cõng ngươi."

Vừa rồi đất núi rung chuyển, chỗ vách đá xuất hiện một thông đạo, có lẽ đó là đường ra.

Chuyện này vốn còn rất nhiều nghi vấn, nhưng mà bây giờ không tiện hỏi. Lâm Kỳ cõng Ân Vấn Thủy trên lưng, phát hiện người này khá nặng. Ân Vấn Thủy vô cùng tự nhiên choàng tay qua cổ Lâm Kỳ, gác cằm lên vai y.

Lối đi bí mật rất hẹp, nhưng vừa bước vào, Lâm Kỳ lập tức cứng người, chỗ này có một chút nước, có thể là từ dòng nước đen bên ngoài, cảm giác lạnh lẽo này y chưa từng trải qua bao giờ, xương cốt run rẩy, hơn nữa nước này còn có cảm giác sền sệt, mỗi bước đi của y đều có lực cản rất lớn.

"Sư huynh, huynh ổn không?"

Hơi thở của Ân Vấn Thủy vờn quanh tai y.

Lâm Kỳ cắn răng nói: "Vẫn ổn."

Con đường này rất dài, dài đến nỗi Lâm Kỳ cảm thấy mình có thể khuỵu xuống ngay bây giờ.

Thật lạnh.

Lạnh đến mức sinh ra cảm giác đau đớn từ bên trong.

Y cảm thấy nếu thoát ra ngoài được rồi thì hai chân này cũng sẽ bị phế luôn.

Thế mà Ân Vấn Thủy lại rất hưởng thụ, không biết là có thấy được sự khó chịu của y hay không.

Hắn nghịch lọn tóc của Lâm Kỳ, lười biếng nói: "Sư huynh thật tốt."

Lâm Kỳ đã không còn sức lực để trả lời hắn.

Ân Vấn Thủy cười: "Sư huynh, với tính cách này huynh nên tu Hữu Tình Đạo, nếu theo Vô Tình Đạo thì e là đến cả Trúc Cơ cũng không vào nổi."

Bây giờ thần trí của Lâm Kỳ đã mơ mơ hồ hồ, vốn dĩ chẳng nghe được hắn đang nói gì, ánh mắt của y chỉ chăm chú nhìn về phía trước, mỗi bước đi đều phải gắng hết sức lực, trên trán thấm đầy mồ hôi.

Ân Vấn Thủy biết là y không nghe được, liền thản nhiên thả lỏng tinh thần nói, "Tóc sư huynh thật mượt."

Thần trí của Lâm Kỳ càng lúc càng mơ hồ, trước mắt xuất hiện một luồng ánh sáng trắng, cuối cùng chính y cũng không biết bản thân đến được lối ra trước hay ngất đi trước.

Trước khi ngất chỉ nghe được tiếng thở dài rất nhỏ.

Lâm Kỳ cảm thấy bản thân như đang đi trong trời băng đất tuyết, khí lạnh đi từ bàn chân, thấm vào xương tủy, lan dần ra tứ chi. Y cảm nhận được hơi ấm tựa như nắng tháng ba, không khỏi tiến lại gần hơn, nhưng dường như y gặp phải ảo giác, càng tiến gần cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo hơn.

Y run rẩy, ý thức ngày càng mơ hồ, cuối cùng ngất đi.

Ân Vấn Thủy đẩy y ra sau, biểu cảm chán ghét, ánh mắt lạnh lùng.

Nhưng không còn cách nào khác, nghiệp của mình gây ra thì phải tự mình gánh lấy.

Hắn không khỏi cười lạnh.

Thật là xui xẻo.