Chương 033: Mém tí Cố Nghiên Thu đã bóp nát chuỗi Phật châu trong tay

Editor: Captaindl

Hắn chịu sự ảnh hưởng của bạn gái, nên cũng theo nàng đọc không ít Fanfic.

Trong lòng Lâm Chí sóng to gió lớn, trong đầu hiện ra hình ảnh tổng tài bá đạo x nữ minh tinh. Vì sao không được là tổng tài bá đạo? Đùa cái gì vậy, Cố Nghiên Thu chỉ là một giám đốc nho nhỏ, nói bá đạo cũng không đúng a.

Mặc kệ thế nào, đều phải có một người bá đạo, nếu không thì không phải tiểu thuyết nữa rồi.

Mặt Cố Nghiên Thu bình lặng như nước, nói chuyện cùng Giang Tùng Bích: "Chủ yếu cuối tuần tôi rảnh rỗi không có việc gì, thư ký đề nghị đi xem chung kết thả lỏng tâm tình."

Tâm tình thả lỏng hay căng thẳng hơn thì không biết, chỉ biết đầu ngón chân đang căng đến mức tê dại rồi.

Lâm Chí: "...."

Sao lại kéo hắn vào rồi?

Giang Tùng Bích nghe lời Cố Nghiên Thu nói nhìn về phía Lâm Chí, Lâm Chí hơi hơi mỉm cười, nhẹ nhàng đối ứng, tiếp tục diễn kịch nói: "Đúng vậy, tôi là fan trung thành của Lâm Duyệt Vi."

Giang Tùng Bích nheo mắt, vẫn là tiểu soái ca mắt sáng mày sắc, lập tức giơ tay nắm cằm đối phương: "Cố Tiểu thư, thư ký của chị thật đẹp mắt a."

Cố Nghiên Thu nhàn nhạt nói: "Hắn có bạn gái."

Biểu tình của Giang Tùng Bích tức khắc liền thay đổi, bàn tay đυ.ng đến cằm Lâm Chí nhanh chóng rụt trở về, ghét bỏ mà nhìn hắn.

Lâm Chí: "...."

Hắn đã làm sai cái gì, một cái chớp mắt liền biến từ trái cây ngon miệng thành cục phân xấu xí rồi.

Giang Tùng Bích lật mặt rất nhanh, không sờ Lâm Chí nữa, ngược lại đưa tay hướng về phía Cố Nghiên Thu. Bề ngoài cô vẫn là người theo đuổi Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu độc thân, tạm thời không có quan hệ gì với Lâm Duyệt Vi--- ngoại trừ một tờ giấy chứng nhận kết hôn, có thể thừa dịp không có chủ sờ sờ một chút cũng được.

Cô nhanh, Cố Nghiên Thu còn nhanh hơn cô, nếu không phải phía sau có người, Cố Nghiên Thu đã lui về sau hai ba bước.

Giang Tùng Bích sờ đến khoảng không.

"Giang tiểu thư." Cố Nghiên Thu kéo ra khoảng cách an toàn với cô, ngữ khí hơi trầm xuống.

Giang Tùng Bích ngượng ngùng thu tay lại, phủi phủi tay, mạnh mẻ nói: "Trên cằm chị có dính cái gì kìa."

"Cô có thể trực tiếp nói với tôi."

"Em không có ý gì...." Giang Tùng Bích cười một tiếng, "Đó là nhất thời sốt ruột, nhất thời sốt ruột."

"Lần tới đừng nóng nảy như vậy, dễ dàng khiến người khác hiểu lầm."

"Nhất định nhất định."

Cố Nghiên Thu liền nhẹ nhàng đứng xa cô một chút, nhìn về phía khác, sườn mặt cô hiện lên đường cong nhu hòa từ trên xuống dưới hiện ra cần cổ tinh tế tuyết trắng.

Trong mắt Giang Tùng Bích hiện lên một đoàn hắc hỏa, rồi bỗng chốc liền biến mất vô tung.

Nói thật, nếu không phải trước đó Lâm Duyệt Vi có ý với Cố Nghiên Thu, cô khẳng định sẽ xuống tay. Mang cảm giác cấm dục đoan trang như vậy, mỹ nhân lạnh lùng lãnh diễm, nếu bỏ lỡ suốt đời khó kiếm được người thứ hai.

Giang Tùng Bích tức giận cái tên đầu gỗ kia, từ trong căm giận lấy điện thoại di động ra, nhắn cho nàng một cái tin thật dài, đem hết chuỗi cảm xúc phát tiết vào trong tin nhắn, xong rồi lại từng bước từng bước yếu ớt xóa đi.

Lâm Duyệt Vi chắc chắn là khẩn trương dưới cánh gà chuẩn bị cho trận chung kết, lỡ như vì một hồi lung tung rối loạn của cô mà ảnh hưởng đến cảm xúc--- tuy rằng Giang Tùng Bích rất ít khi có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của Lâm Duyệt Vi, đại đa số thời điểm đều bị đối phương tỏ vẻ thông minh nghiền áp, nhưng dù là khả năng cực kỳ nhỏ bé, Giang Tùng Bích cũng đem tin nhắn nuốt trở vào.

Để đó tính sổ sao, thời gian còn dài mà.

Giang Tùng Bích lấy kẹo ra ăn, thuận tay đưa cho Cố Nghiên Thu một viên, Cố Nghiên Thu lắc đầu, "Cảm ơn, không cần."

Giang Tùng Bích nhìn chằm chằm cô hai giây, rồi dời ánh mắt đi, cô quả thật là một người lãnh đạm, lãnh đạm đến mức phòng bị quá sâu, một khi mở lòng ra, xem như là nhặt được bảo bối, chỉ là giờ vẫn không thể nhìn thấu được.

Trong lòng Giang Tùng Bích hít hà một tiếng.

Sau ót Cố Nghiên Thu dựng lên một tầng lông tơ, qua một hồi lâu mới xẹp xuống.

Vì tránh cho tâm mình sinh ra ý nghĩ xấu xa, Giang Tùng Bích lại ngoi đầu về phía fan hâm mộ, duy trì khoảng cách không xa không gần với Cố Nghiên Thu, ngẫu nhiên cũng sẽ nhìn về phía cô trông chừng một chút, giúp Lâm Duyệt Vi giám sát vợ tương lai của mình, không đúng, là vợ hiện tại nhưng không ở bên nhau.

..... Quá khó đọc.

Được một lát thì Cố Nghiên Thu bình tĩnh trở lại, cô lấy quạt giao cho Lâm Chí lúc nãy về xem, trên quạt in hình Lâm Duyệt Vi còn có dòng chữ slogan mỗi lần hoạt động: "Lửa rừng thêu bất tận, gió xuân thổi hồi sinh." Đây là khẩu hiệu tiếp ứng lúc nàng bị anti vùi dập tơi tả nhất.

Đêm chung kết nên thứ tự bảng xếp hạng thay đổi liên tục, lúc Cố Nghiên Thu nộp điện thoại di động thì thấy Lâm Duyệt Vi xếp thứ ba, mấy ngày này nàng đều đứng thứ ba, cơ bản chuyện debut là ván đã đóng thuyền.

Lý trí là lý trí, nhưng đương nhiên Cố Nghiên Thu vào khán đài phát sóng trực tiếp, thấy biển người giơ light stick, khẩu hiệu, cuồng nhiệt đến như vậy, cố hết sức cổ vũ thần tượng của mình, màn ảnh chỉ cần thoáng qua một cái đều làm thành sóng dữ.

"Lâm Duyệt Vi! Lâm Duyệt Vi!"

"Thiệu Nhã Tư! Thiệu Nhã Tư!"

Tổng cộng có 20 thí sinh, nhưng cơ bản lỗ tai Cố Nghiên Thu chỉ nghe được hai cái tên trên, lúc này cô mới phản ứng được, thì ra là cô đang đứng ở trung tâm hai fandom.

Cô có nghiên cứu vấn đề này nên biết rõ, chuyện hai fandom đánh nhau đến đầu rơi máu chảy là bình thường, có cô thì không có tôi, có tôi thì không có cô, ai cũng không ưa ai, sao lại cùng nhau đến nơi này rồi?

Giang Tùng Bích thấy fan cuồng đánh mắng lẫn nhau đều là có bệnh hết, lúc đầu cô nhìn thấy cảnh ấy còn muốn lại khuyên can, nhưng cô đang là trưởng fan Lâm Duyệt Vi, không thể khuyên nhủ, chỉ có thể yên lặng mà đứng xem.

Giang Tùng Bích lặng lẽ đứng bên cạnh giải thích cho Cố Nghiên Thu: "Vốn dĩ hai fandom ở cách xa nhau, nhưng nam nữ đứng ở hai phía rồi, fan nam ở hướng bên kia, fan nữ ở hướng bên này. Tổ biên kịch cũng đã chuẩn bị rất kỹ càng, mỗi fandom đều có khu vực riêng, vị trí cũng đã sớm quyết định, chỉ là thấy CP Lâm Thiệu còn rất nóng, nên cố ý xếp cùng với nhau."

Giang Tùng Bích chú ý đến lúc cô nhắc đến CP Lâm Thiệu, trong mắt Cố Nghiên Thu chợt lóe qua tia không vui, âm thầm câu môi dưới, châm ngồi thổi gió nói, "Còn có một số người, là fan cuồng CP Lâm Thiệu."

Cố Nghiên Thu ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Giang Tùng Bích: "Nhưng fan cuồng CP lại không dám lộ mặt, những người này không dám mang hình hai người, cố tình ẩn trong đám fan, chị cẩn thận quan sát một chút, những người một lúc kêu Lâm Duyệt Vi, một lúc lại kêu Thiệu Nhã Tư là fan cuồng CP đó, hẳn là sẽ đứng cùng một đoàn."

Giang Tùng Bích híp mắt, quay đầu nhìn về bên phải mình, chỉ chỉ nói, "Những người đó có thể là vậy."

Cố Nghiên Thu nhìn theo phương hướng cô chỉ, cách các nàng rất xa.

Lấy thân phận trưởng fandom của Giang Tùng Bích, cô đưa Cố Nghiên Thu và Lâm Chí đến hàng phía trước ngồi, ba người cùng ngồi song song nhau. Cố Nghiên Thu nhăn mặt, có chút đứng ngồi không yên, vị trí này có phải rất dễ nhìn thấy rồi hay không?

"Cố tiểu thư, chị sao vậy?"

"Không có gì."

"Có phải trong này nhiệt độ lạnh quá hay không?"

"Có một chút, qua một lát sẽ tốt." Cố Nghiên Thu tùy tiện tìm một cái cớ có lệ cho qua.

"Tiểu soái ca, cậu còn không đem áo khoác của cậu cho sếp cậu đi?" Giang Tùng Bích nheo mắt nhìn Lâm Chí.

Lâm Chí trì độn mà à một tiếng, "Vừa lúc tôi cũng cảm thấy có chút nóng." Lam Chí đem áo khoác trên người cởi ra, bạn gái hắn thấy hắn chưa đủ trăng, nên mùa hè không cho hắn phơi nắng, cưỡng chế hắn mặc áo tay dài, nên nữ sinh cũng không chú ý đến hắn.

Lúc này cũng hay, Lâm Chí đem áo khoác cởi xuống giao cho Cố Nghiên Thu, chuyên chú đánh giá sân khấu trước mặt.

Cố Nghiên Thu đem câu "không cần" nuốt xuống, điều hòa ở đây bật rất thấp, nhưng Cố Nghiên Thu cũng không thích mặc áo người khác, chỉ lấy áo che lên chân.

Ánh đèn khán đài khá tối, chỉ còn lại ánh sáng trên sân khấu, trong ánh sáng chớp động, 4 MC xuất hiện cùng tiếng hét chói tai bước lên sân khấu.

......//......

Tổng cộng có 20 thí sinh nam nữ, chia làm 4 tổ, có tổ có nhiều người, có tổ lại ít người, chia làm 4 đoạn diễn. Lâm Duyệt Vi và Thiệu Nhã Tư cùng lúc được chia chung một tổ, đứng bên phía bên kia sân khấu.

Tổ đầu tiên nhận được thông báo, cỗ vũ lẫn nhau lên sân khấu, tinh thần phấn chấn khẩn trương, cuối cùng cũng lên biểu diễn, đây là trận chiến cuối cùng của bọn họ, qua hôm nay, vận mệnh sẽ xoay chuyển, mỗi người đều đi một phương hướng bất đồng.

"Khẩn trương hả?" Lâm Duyệt Vi ngồi trên ghế ở một góc, cầm kịch bản trong tay , đôi mắt khẽ liếc qua lời thoại kịch bản đã sớm thuộc nằm lòng.

"Không khẩn trương." Thiệu Nhã Tư trả lời.

"Ở trước mặt mình còn nói dối làm gì." Lâm Duyệt Vi nhìn cô cười rộ lên, "Trong góc này chỉ còn lại hai chúng ta thôi."

"Thật sự không khẩn trương, coi như một màn biểu diễn bình thường thôi, có cậu ở đây mà."

Lâm Duyệt Vi sờ sờ cánh tay nổi lên da gà của mình nói: "Cậu còn như vậy mình sẽ cho rằng cậu yêu mình."

"Yêu cậu thì như thế nào?" Thiệu Nhã Tư tò mò hỏi.

Lâm Duyệt Vi thâm trầm mà liếc mắt nhìn cô một cái, tang thương nói: "Đừng yêu mình, không có kết quả."

Thiệu Nhã Tư cười ha ha.

Hiện tại đã là cửa cuối cùng, nên tập luyện đã tập luyện hết rồi, hai người các nàng ngồi trong góc cười, những diễn viên khác cũng tụ năm tụ ba ngồi cùng nhau, trước màn hình TV là tiết mục trực tiếp, mọi người đều khẩn trương mà nắm tay thành hàng.

Đây là trận cuối cùng nên tổ quảng cáo làm được đến phát rồ, trãi qua nửa tiếng không ý nghĩa xong, Cố Nghiên Thu mới thấy tổ đầu tiên lên sân khấu, MC thông báo tên diễn viên trong tổ, Cố Nghiên Thu lắng nghe, không có Lâm Duyệt Vi lại bắt đầu xìu xuống nhìn về khoảng không.

Lâm Chí đã ngủ rồi, chỉ còn kém chảy nước dãi ra thôi.

Giang Tùng Bích ngồi bên trái Cố Nghiên Thu, thấy rõ ràng Cố Nghiên Thu không hề có hứng thú, sau khi tiết mục biểu diễn xong còn đờ đẫn vỗ tay quả thật tức cười muốn chết, nói rõ ràng chính là vì xem Lâm Duyệt Vi mà tới.

Một đôi này nếu mà không thành, Giang Tùng Bích liền viết ngược tên cô lại.

Tổ thứ hai biểu diễn, Cố Nghiên Thu làm vật lý trị liệu cho đôi mắt mình.

Tổ thứ ba biểu diễn, Cố Nghiên Thu lại xem rất nghiêm túc, là vì muốn xem họ khi nào thì kết thúc.

MC: "Kế tiếp, chúng ta hoan nghênh tổ cuối cùng, Lâm Duyệt Vi, Thiệu Nhã Tư, ..... mang đến tiết mục "Tác giả không nghĩ ra tên."

Giang Tùng Bích dùng đôi tay bắt trước miệng thành loa, hét một tiếng chói tai, Cố Nghiên Thu sợ tới mức giật mình một cái. Giang Tùng Bích còn chưa đợi cô thu hồi biểu tình sợ hãi mà cười nói, "Fan là phải như vậy đó, chị có muốn làm như vậy một chút không?"

Cố Nghiên Thu vội vàng lắc đầu.

Giang Tùng Bích kéo kéo tay áo Cố Nghiên Thu nói: "Đến rồi đến rồi."

Cố Nghiên Thu: "Giang tiểu thư tự trọng."

"Chạm vào tai áo cũng tự trọng" Giang Tùng Bích lẩm bẩm nói, "Đợi xem có cơ hội tôi kêu Lâm Duyệt Vi ôm chị trong lòng coi chị còn kêu tự trọng không."

Âm thanh cô quá nhỏ, Cố Nghiên Thu không nghe rõ, cũng không có tinh lực cãi cọ với cô, bởi vì Lâm Duyệt Vi đã lên sân khấu.

Tổ của Lâm Duyệt Vi có ba nam, hai nữ, hai nữ là nàng và Thiệu Nhã Tư, hai người nắm tay nhau đi lên, fan cuồng CP phía sau hưng phấn đến mức bộc phát ra năng lực cường đại.

"Lâm Duyệt Vi!"

"Thiệu Nhã Tư!"

"A a a a a a a a!"

Cố Nghiên Thu: "......"

Giang Tùng Bích: "......"

Giang Tùng Bích xoa xoa huyệt thái dương, đau đầu nói: "Đừng để ý đến các nàng, Lâm Thiệu là giả."

Cố Nghiên Thu nghiêm mặt, khó có khi đứng cùng trận tuyến với cô, "Tôi biết."

Lâm Duyệt Vi nắm tay Thiệu Nhã Tư, hai người đứng cùng trên sân khấu, vừa lúc lại mặc đồ đỏ giống nhau, vừa thấy giống như là tân hôn đại cát.

Fan CP điên rồi, một số ít dù không phải fan CP cũng nóng điên rồi, ai lại không thích xem hai tỷ tỷ xinh đẹp đứng cùng một chỗ vui vẻ đâu?

Toàn khán đài ồn ào hét đến chói tai.

Trái tim Lâm Duyệt Vi không tránh né mà đập nhanh hơn, đã vất vả đến bốn tháng, tương lai lừng lẫy cũng là vì hôm nay. MC đưa micro qua, để bọn họ nói một chút cảm tưởng khi đi được đến đây.

Bắt đầu từ nam sinh trước, rồi micro đưa đến từ từ đến tay Lâm Duyệt Vi.

Lâm Duyệt Vi dừng một chút, chỉ nói một câu: "Cảm ơn Vĩ Thảo, tôi của hiện tại là do các bạn tạo nên, dù có trãi qua thế nào, tương lai ra sao, tôi vẫn là Lâm Duyệt Vi của các bạn."

Cố Nghiên Thu không nghe ra được lời nói này có cái gì, nhưng các fan bên người cô đã lâm vào điên cuồng, tiếng gầm so với lúc nãy còn lớn hơn, cơ hồ muốn phá luôn cả giọng.

Giang Tùng Bích tượng trưng mà "A" một tiếng, quay đầu khẽ nói với Cố Nghiên Thu: "Fan chính là như vậy, chỉ cần idol tùy tiện nói một câu, là có thể xem như thánh chỉ."

"Thánh chỉ."

"Nói tiếp cũng khó hiểu, kiểu giống như là lâm vào điên cuồng vậy đó."

Cố Nghiên Thu gật đầu, xác thực là rất điên cuồng.

Kỳ thật cô cũng muốn điên theo một chút, Cố Nghiên Thu nheo đôi mắt, khóe miệng ẩn ẩn kêu lên.

Đương nhiên, Cố Nghiên Thu thực sự sẽ không điên, trong lòng cô sóng to gió lớn thế nào, ngoài mặt cũng vĩnh viễn bất động như núi, không ai nhìn được tâm tư của cô.

Chờ mọi người dừng la lại, Giang Tùng Bích đột nhiên lại hô to một tiếng "Lâm Duyệt Vi", âm thanh của cô lẫn trong đám người không rõ ràng, nhưng đột ngột hô lên như vậy, Lâm Duyệt Vi lập tức đưa đầu hướng về phía âm thanh.

Nàng và Giang Tùng Bích là quan hệ gì, từ hồi ở chuồng tắm mưa cơ mà, lúc trước nghe Giang Tùng Bích muốn tới, nàng còn chê ở trong đám người quá đông, đèn quá mờ, hình cổ vũ quá nhiều, lẫn lộn tầm mắt, nàng không tìm được.

Lâm Duyệt Vi nhìn về phía Giang Tùng Bích, lại thấy một đôi mắt u tĩnh từ người nàng không ngờ tới được.

Lâm Duyệt Vi: "...."

Cố Nghiên Thu hướng nàng gật gật đầu, tay cầm Phật châu, Lâm Duyệt Vi tự động lẩm bẩm "A di đà phật" thay cô, nàng chỉ còn kém nước chấp tay trước ngực mà đáp lễ với cô thôi.

Tiết mục bên này chuẩn bị bắt đầu, Thiệu Nhã Tư nhẹ nhàng kéo tay áo Lâm Duyệt Vi một cái, đem thần hồn của nàng mà kéo lại, nhỏ giọng hỏi: "Sao lại thất thần?"

"Không có, nhìn thấy người quen thôi."

Đoạn kịch tổ Lâm Duyệt Vi diễn là bi kịch, một đôi tỷ muội bị gả vào hào môn làm tiểu thϊếp, không biết sao trong gia đình hào môn này nam nhân ba đời đều không bình thường, cuối cùng vô tội chết thảm.

Nguyên bản chỗ Cố Nghiên Thu chỉ là tùy tiện được Lâm Duyệt Vi nhìn đến, nhưng hiệu quả lại phát ra ngoài dự kiến của cô, toàn bộ tổ biên kịch đều chú tâm vào chỗ đó, có thể là do kịch bản ảnh hưởng, cũng có thể là do diễn viên phát huy quá tốt, tóm lại bốn vị giám khảo đều rất tán thưởng, hiện trường trực tiếp cực kỳ hài hòa.

Biểu diễn xong mọi người đều đi thay quần áo, MC tiếp tục khua môi múa mép, thỉnh thoảng báo cáo tình hình bầu chọn. Không nói tên người, chỉ nói vị trí tăng giảm, phiếu bầu chọn trực tiếp để trước khán đài đã niêm phong từ lâu, chỉ còn fan bầu chọn qua mạng điên cuồng gửi tin, mong muốn thần tượng của mình có thể giữ chân trong BXH, vì tương lai debut, không ai dám ngừng lại.

Trãi qua 20 phút vô nghĩa của chủ trì lần nữa xong, các fan lại nghênh đón thần tượng của họ, mọi người đều mặc trang phục cá nhân của mình, hoặc là hoa lệ, hoặc là đơn giản, xếp thành hai hàng, chia ra đứng bên phải và bên trái sân khấu.

Đôi tay các thí sinh rủ ở bên người, nín thở ngưng thần, các fan cũng an tĩnh xưa nay chưa từng có.

Chờ kết quả cuối cùng.

Tổ biên kịch vì chén cơm manh áo nên kéo dài thời gian, đọc tên khá ngẫu nhiên, có khi thứ tư có khi thứ năm, có khi lại là những thứ tự không được debut. Những người được debut khóc lóc thảm thiết, không được debut lại suy sụp ngồi xuống lệ rơi đầy mặt.

Cố Nghiên Thu có điểm không rõ, một tiết mục cư nhiên lại có thể đạt được hiệu quả như vậy sao, tương phản như một bên là địa ngục, một bên là thiên đường, cô không biết Lâm Duyệt Vi vì cái gì có thể chống chịu được áp lực lớn như vậy, nghĩa vô phản cố, không xem anti ra gì và đi vào, nhưng là lần này, cô không ngại cùng nàng tiến nhập vào loại không khí áp lực này.

Thiệu Nhã Tư thứ năm, sẽ được debut.

Cố Nghiên Thu vì Lâm Duyệt Vi mà không thích cô, nhưng là cô có thể debut, Cố Nghiên Thu cũng thực sự chúc mừng cô, tiết mục biểu diễn vừa rồi Thiệu Nhã Tư là người đầu tiên xuất hiện, cô và Lâm Duyệt Vi trang điểm giống nhau, lúc biểu diễn cũng hỗ trợ cho Lâm Duyệt Vi rất nhiều.

Chỉ là, chúc phúc của Cố Nghiên Thu chỉ giằng co hai giây.

Bởi vì khi Thiệu Nhã Tư nghe mình được debut xong, việc đầu tiên là bổ nhào vào lòng Lâm Duyệt Vi, cảm nghĩ gì đó đều ném hết qua một bên rồi. Lâm Duyệt Vi ở trước mặt bao người mà lau nước mắt trên mặt cô, nắm tay cô, đưa cô đến trước micro.

Cố Nghiên Thu: "...."

Trước khi trong ký túc xá huấn luyện như hình với bóng, vốn dĩ cho rằng khi debut sẽ hoàn toàn giảm bớt tiếp xúc, kết quả hiện tại lại thế này..... Sau này có phải còn 'keo sơn gắn bó' hay không đây?

Cố Nghiên Thu ngẫm lại, trước mắt liền biến thành một màu đen.

"Đứng vị trí thứ ba là......" Khách mời cầm trong tay kết quả, biểu tình kích động nói, "Nàng chính là....."

Dưới đài kêu tên Lâm Duyệt Vi.

Khách mời: "Đồng Trì Dao!"

Cố Nghiên Thu cùng Giang Tùng Bích nhìn nhau, Giang Tùng Bích hít một tiếng, "Không phải là đứng thứ hai luôn đi?"

Cố Nghiên Thu nhíu mày.

Kết quả công bố ra đến, Lâm Duyệt Vi quả nhiên đứng vị trí thứ hai.

Cùng lúc đó, chuyện Lâm Duyệt Vi đứng vị trí thứ hai lấy vận tốc ánh sáng đứng đầu bảng Hot seach trên Weibo, lấy mắt thường có thể xem như kiểu, từ vị trí thứ 14 leo lên vị trí thứ hai là kinh khủng đến cỡ nào. Chương trình Diễn viên luyện tập sinh cũng đứng vị trí thứ ba trong Hot seach, tiết mục cô biểu diễn cùng những diễn viên diễn chung cũng rãi rác trong top 10 bảng xếp hạng tìm kiếm.

Mà nói chung muốn anti thế nào thì cũng có thể tìm được lý do để bôi đen, đưa ra một đoạn video diễn xuất của vị trí thứ năm Thiệu Nhã Tư, và vị trí thứ hai Lâm Duyệt Vi, số phiếu đêm đó từ vị trí hai lại được lên vị trí thứ ba, mấy chục trang muốn bôi đen đều share liên tục, khiến toàn thể anti sôi trào.

Lâm Duyệt Vi biết trên mạng có khả năng còn tiếp tục bôi đen mình, nhưng không sao cả, nàng đã được debut, về sau muốn làm cũng phải xem lại fan của nàng thế nào, không phải fan cuồng đều là con nít.

Lâm Duyệt Vi hào phóng khéo léo nói ra cảm nghĩ của mình, nhẹ nhàng bước đến vị trí của mình đạt được ngồi xuống, nhìn Thiệu Nhã Tư một cái, hai người liếc nhau mỉm cười.

Lâm Duyệt Vi nhìn về hướng Giang Tùng Bích vẫy vẫy tay, Giang Tùng Bích đứng trong fandom, fan tự nhiên cho rằng Lâm Duyệt Vi vẫy tay với bọn họ, cả một đám đều vung tay lên.

Tầm mắt Lâm Duyệt Vi không chịu khống chế lần nữa rơi xuống Cố Nghiên Thu đang ngồi kế bên Giang Tùng Bích, so với các fan cuồng nhiệt khác, cô bình đạm như nước, đứng ở đó thoạt nhìn cũng không hợp nhau.

Cố Nghiên Thu đem áo khoác để ở đùi trả lại cho Lâm Chí.

"Cảm ơn."

"Chị không lạnh hả?" Lâm Chí hỏi.

"Chắc cũng sắp xong rồi, cậu mặc vào đi." Cố Nghiên Thu nói.

"Vâng."

Lúc này Lâm Duyệt Vi mới chú ý đến bên người cô cư nhiên còn có một nam nhân, còn nói chuyện thân mật với đối phương như vậy, nam nhân kia đầu tiên là nghiêng về hướng khác, lúc sau mới xoay lại phía nàng.

Vai rộng eo hẹp, mày dày mi rậm, cười đến thấy ánh mặt trời.

Lâm Duyệt Vi: "!!"

Người này nàng đã gặp qua! Còn không chỉ là gặp qua một lần.

Ngay từ lúc đầu hoạt động ở sân ga, sau là đài truyền hình trung tâm, đúng rồi, Lâm Duyệt Vi nhớ đến ngày đó Cố Nghiên Thu cũng ở đài truyền hình.

Hai người kia là quan hệ gì?

Lâm Duyệt Vi chưa bao giờ biết trí nhớ mình lại tốt như vậy, trong lúc nhất thời hồi ức ở cùng Cố Nghiên Thu đều ùa ra tới, ngày đó ở Cố trạch, Cố Nghiên Thu cũng có biểu tình như bây giờ, nói chuyện điện thoại với người kia.

Chẳng lẽ chính là hắn?

Đây không phải là bạn trai của chị ấy đi?

Ánh mắt có chút kém a. Trong lòng Lâm Duyệt Vi có chút khắc nghiệt mà bình luận, bên ngoài không tính là xấu, dáng người tỉ lệ cũng trên 5 điểm, nhìn thấy nàng cũng không nói được một câu hoàn chỉnh, sao Cố Nghiên Thu sẽ coi trọng người này?

Giang Tùng Bích đáng thương, còn chưa có ra tay đối phương đã bị người khác cướp mất. Lâm Duyệt Vi chỉ là ghen tức dùm cho bạn thân Giang Tùng Bích của mình mà thôi chứ không có ý gì cả.

......//......

Tất cả các thí sinh được debut công bố xong, những người không được debut ôm nhau khóc thành một đoàn, cảm ơn biên đạo, cảm ơn fan, các fan cũng bắt đầu theo sự sắp xếp của nhân viên mà rời khỏi khán đài.

Giang Tùng Bích vẫn đi theo Cố Nghiên Thu đến tận bãi xe, cùng cô nói tạm biệt, mới chậm rì mà ngồi vào xe của mình, đem ghế dựa ngã ra, nhắm mắt lại ngủ.

Qua hai tiếng sau, cửa sổ xe của cô bị gõ vang, Giang Tùng Bích nhập nhèm xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, mở đèn xe nhìn ra bên ngoài, vui vẻ, vội vàng mở cửa xe ra, Lâm Duyệt Vi ngồi vào, nằm xụi lơ xuống như bãi bùn nhão, âm thanh như trẻ em giận dỗi: "Thật may là kết thúc rồi, mệt chết mình, mau lái xe đi, mình phải về nhà ngủ, mấy tháng nay chưa có lần nào ngủ ngon."

Giang Tùng Bích trêu chọc nàng nói: "Mình thấy cậu trong KTX trêu chọc tiểu cô nương, không phải rất dễ chịu sao."

Lâm Duyệt Vi khép hờ mắt: "Cái gì tiểu cô nương."

Giang Tùng Bích hắc một tiếng, "Còn đóng kịch với mình, buổi tối cậu nắm tay sờ mặt người ta trên sân khấu, bây giờ quên mất rồi sao?"

"Người khác không biết không nói, mà cậu còn không biết sao? Mình với Thiệu Nhã Tư là bạn bè."

"Tình chị em xã hội chủ nghĩa sao? Ai nha, người nào đó cũng thật là, ăn trong chén còn muốn nhìn trong nồi." Giang Tùng Bích thở dài. Đêm nay Cố Nghiên Thu xém nữa đã đem chuỗi phật châu trong tay bóp nát.

"Nói chuyện kiểu gì đây? Âm dương quái khí." Lâm Duyệt Vi mở mắt liếc cô một cái: "Đừng vì tình cảm không thuận lợi của bản thân mà ném tức giận lên người mình, giận chó đánh mèo không phải là phẩm chất tốt đâu biết chưa?"

Giang Tùng Bích trừng lớn đôi mắt: "Không đúng, mình sao thế nào lại thành tình cảm không thuận lợi?"

Tự nhiên trong người tỏa ra cảm giác không hiểu được khiến Lâm Duyệt Vi lười tranh cãi với cô, nhắm mắt lại nhàn nhạt mà nói: "Tự cậu biết!"

-Hết chương 33-