Chương 10: Chân em mềm rồi

Đợi hai người rời khỏi đây, Lận Tầm nhíu mày nhìn Cố Hoài Diệp nằm trên giường.

Vẫn phải nói lại, đại lão muốn gia thế có gia thế, muốn tiền có tiền, nhưng thật sự không dễ làm.

Vì quá cường, nên mới thảm như vậy a.

Lận Tầm có chút bất đắc dĩ cười, cậu quay sang ngồi xuống bên cạnh giường.

"Dù miệng anh có hơi độc, nhưng thấy anh đáng thương như vậy, tôi không tranh với anh. Tuy nhiên, vẫn hy vọng có thể cùng anh sống hòa thuận. Nếu có thể giúp anh chữa bệnh, coi như tôi đang từ thiện tích đức đi. Mai này, nếu hai ta tách ra, coi như có nợ phải trả là được."

Muốn giải quyết vấn đề bên Lận gia, còn phải dựa vào ‘ngọn núi lớn’ Cố gia này, tạm thời chiếu cố cho Cố Hoài Diệp cũng không có gì khó.

Ngồi được một lúc, Lận Tầm đứng dậy lấy một quyển sách để đọc, ngồi im không làm gì rất là chán.

Chỉ là khi cậu vừa đứng dậy, bắt gặp được cái bóng trắng, một con Bạch Hổ khổng lồ bất ngờ xuất hiện, uy phong đứng ở mép giường, đôi mắt vàng kim sáng lên nhìn cậu không chớp mắt.

Lận Tầm theo bản năng lùi một bước, cảnh giác nhìn dã thú đối diện.

Lận Tầm tự nhủ mình không được hoảng sợ, chậm rãi rời khỏi phòng, nhưng tuyệt đối không được xoay người lại...

"Grừ...u!" Bạch Hổ đứng ở mép giường đột nhiên kêu lên, âm thanh trầm thấp lấy lòng, sau đó từ giường nhảy xuống.

Trong khoảnh khắc đó, trí óc của Lận Tầm trống rỗng, cậu nhắm mắt lại theo bản năng, nhưng không chờ đợi cảnh tượng cắn xé mà cậu đã nghĩ, thay vào đó, cậu bị con hổ cọ người vào chân.

Mở mắt ra, Lận Tầm ngạc nhiên nhìn Bạch Hổ nằm bò trên sàn nhà, lăn lộn để lộ ra phần bụng mềm mại.

Lận Tầm từ nhỏ đã cuồng lông xù: "..."

Một con mèo lớn như vậy bán manh, ai mà chịu...chịu được chứ.

Lận Tầm cúi xuống thăm dò, nhìn chằm chằm đôi mắt vàng kim kỳ lạ của con hổ, cậu cẩn thận duỗi tay ra, nhẹ nhàng xoa bóp phần bụng trắng mềm mại, cảm giác mềm mại, đàn hồi, đúng như cậu tưởng tượng.

Lại xoa mạnh một chút, bóp bóp mạnh một chút, thật muốn vùi mặt vô hít hà mấy cái mà.

Không thấy con hổ phản kháng, Lận Tầm cũng lớn gan hơn.

Một tay trở thành hai tay, Lận Tầm, đang định bỏ chạy khi nãy, ngồi bệt xuống sàn nhà.

Một người một hổ, chơi rất vui vẻ.

Vuốt nhẹ đầu to, vuốt nhẹ tai to, vuốt nhẹ móng to, cuối cùng trọng tâm lại rơi vào cái bụng múp xụp mềm mại.

Lận Tầm bị cảm giác này gi.ết ch.ết rồi.

Quả thực, chỉ có cái bụng mới thỏa mãn được.

Một người một hổ hoàn toàn mải mê đắm chìm trong việc vuốt và bị vuốt, không để ý người nằm trên giường tỉnh lại.

Cố Hoài Diệp mở mắt, trạng thái có chút mơ màng, Bạch Hổ là tin tức tố của anh hóa hình thành, tâm linh tương thông với anh.

Tình cảm mà Bạch Hổ truyền đạt, trực tiếp ảnh hưởng đến anh.

Làm hai má hai tai của anh đỏ lên rồi.

"Khụ!"

Cố ý tạo ra âm thanh, làm một người và một hổ còn đang đắm chìm vui sướиɠ nhớ ra còn một người như anh đang nằm trong phòng.

Bạch Hổ đang nằm trên sàn lộ bụng ra để Lận Tầm vuốt ve cứng đờ một chút, sau đó lật người nằm sấp xuống, đuôi dài mảnh khảnh cuộn vào cổ tay của Lận Tầm, như thể sợ rằng tiểu Omega mà nó mới tìm thấy sẽ chạy đi mất.

Lận Tầm nâng mắt nhìn lên giường nói.

"Anh tỉnh rồi sao?"

Tiếng nói mang theo vui vẻ không hề giấu giếm.

Rõ ràng vuốt mèo làm cậu rất thích thú.

Không chờ Cố Hoài Diệp trả lời, Lận Tầm đứng dậy.

"Anh thấy trong người thế nào?"

Cố Hoài Diệp muốn quay đầu nhìn cậu, nhưng cổ đau như là bị ai đánh, lồm cồm nhíu mày ngồi dậy, vỗ về phía sau cổ, nhưng vẫn che giấu cảm xúc của mình, bình thản đáp.

"Không sao."

Lận Tầm chú ý tới động tác của anh, tim cậu nhảy dựng một cái, khi Cố Hoài Diệp ngồi dậy, vội vàng lấy lòng đặt một cái gối vào sau lưng anh.

Lúc Lận Tầm đến gần, Cố Hoài Diệp hơi căng thẳng.

Lận Tầm không chú ý sự khác thường trong mắt anh ta, cố gắng tìm đề tài nói chuyện.

"Anh không sao là tốt rồi. À, đúng rồi, nó là thú cưng của anh sao?"

Lận Tầm vươn tay ôm đầu lớn của Bạch Hổ, nâng lên để Cố Hoài Diệp xem.

Bốn mắt nhìn nhau, Cố Hoài Diệp nheo nheo mắt.

"Không phải, đây là tin tức thể của tôi."

Lận Tầm vừa ôm vừa vuốt vừa nghe.

"...Ò"

Đây là tin tức tố hóa hình được người người đồn đại?

Ây, có hơi xấu hổ.

Lận Tầm chầm chậm buông tay, cười hề hề.

"Ra là tin tức thể của anh à, em còn tưởng là thú cưng của anh."

Tin tức thể khi nãy không có tâm linh tương thông với Cố Hoài Diệp chứ, hồi nãy cậu vừa sờ vừa nựng nó không phải cũng...

Cố Hoài Diệp nhìn biểu hiện gượng gạo của Lận Tầm rũ mắt, mím môi.

Thấy Lận Tầm không vuốt ve mình nữa, Bạch Hổ đang nằm ở dưới sàn đứng lên, cụng cụng vào tay cậu, gọi cậu vuốt ve thêm một chút nữa.

Cố Hoài Diệp nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Bạch Hổ không hài lòng nhảy lên giường, rồi gầm một tiếng về phía anh.

Nhìn thấy cảnh này, Lận Tầm thấy mới lạ hỏi.

"Hai người muốn cãi nhau à?"

Bạch Hổ quay đầu nhìn Lận Tầm một cái, ngồi xuống tủi thân vô cùng, cả đuôi lớn cũng rũ rượi buồn rầu.

Lận Tầm cảm thấy Cố Hoài Diệp không muốn cậu chạm vào tin tức thể của anh ta.

Cố Hoài Diệp thờ ơ nhìn Bạch Hổ bán thảm, trán đau cổ đau khiến anh khó chịu, không muốn để Lận Tầm nhìn thấy mình yếu đuối.

"Cậu đi làm việc của mình đi, tôi muốn ở một mình."

Lúc Cố Hoài Diệp tỉnh lại, Lận Tầm lại ngửi được mùi nắng khô nóng kia.

Mùi hương đó nhạt hơn nhiều so với trên xe, không biết có phải ký ức cơ thể không, bây giờ, Lận Tầm cảm thấy cả cơ thể đều nóng lên.

Gò má trắng sáng bắt đầu đỏ bừng, đôi mắt đen láy nong đầy một tầng hơi nước.

Thấy Lận Tầm không nhúc nhích, Cố Hoài Diệp nhìn tiểu Omega đứng bên giường, chăm chú nhìn mình, khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt ủy khuất.

"Chân em mềm rồi."

Lận Tầm không nghĩ tin tức tố của Cố Hoài Diệp có thể ảnh hưởng đến cậu nhiều như thế.

Giọng nói cũng mềm mại hơn nhiều.

Alpha trong kỳ nhạy cảm không thể kiềm chế tin tức tố của mình như ngày thường, đối mặt với tiểu Omega mềm mại như vậy, Cố Hoài Diệp cảm thấy ý chí tự chủ mà anh tự hào trước đó đã không còn.

Không chỉ không muốn đuổi cậu ra ngoài, mà còn muốn ôm cậu vào lòng, cắn cậu, đánh dấu cậu.

Bạch Hổ nhảy xuống giường, quanh quẩn quanh Lận Tầm, dùng cơ thể nó cọ quanh chân cậu, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ.

Khi Bạch Hổ tiến gần, Lận Tầm cảm thấy mùi nắng khô nóng đó càng nồng nặc hơn.

"Ra ngoài."

Cặp mắt vàng kim phiếm lên yêu dị, lớn giọng ra lệnh, dường như Cố Hoài Diệp đang nỗ lực khắc chế, nhưng không mất đi uy nghiêm, thân thể Lận Tầm run lên, quay đầu chạy ra khỏi phòng.

Nhìn Omega biến mất ngoài cửa, Bạch Hổ bất mãn quay đầu gầm lên với Cố Hoài Diệp trên giường.

Cố Hoài Diệp không dao động, thấp giọng cảnh cáo.

"Đừng làm phiền em ấy!"

-------------------------------------------------------

Tác giả có điều muốn nói.

Lận Tầm: "Lão nam nhân khẩu thị tâm phi."