Chương 18: Cố tiên sinh, anh rất lợi hại

Buổi chiều hôm nay Lận Tầm chỉ có một tiết học, sau khi học xong, cậu ra khỏi trường, ngay lập tức nhìn thấy tài xế đã đưa cậu đến lớp hồi sáng đang đứng đợi.

Cậu hơi ngạc nhiên khi thấy anh ta đến đón, cười đi qua.

"Xin lỗi, anh đợi lâu chưa?"

"Tiểu thiếu gia đừng khách khí, chúng tôi cũng mới đến."

Lận Tầm chú ý lời anh nói, vô thức nhìn vào trong xe, nhưng cửa kính xe là loại chống nhìn trộm.

Tài xế mở cửa ra, cậu mới thấy Cố Hoài Diệp ngồi bất động trong xe: "..."

Không phải nói hạng mục ở Tân Thành đang khởi công sao, không cần đi thị sát sao?

Tại sao Cố Hoài Diệp còn đến đón cậu tan học?

Lận Tầm trong lòng lo lắng, khom người ngồi vào xe.

"Cố tiên sinh, hôm nay anh tan làm sớm nhỉ."

Cố Hoài Diệp nhìn cậu một cái, nhận ra sự e dè trong ánh mắt của Tiểu Omega.

"Việc bên Lận gia có cần trợ giúp không?"

Lận Tầm bị câu hỏi này làm cho ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, cậu nghĩ rằng có lẽ tài xế đã báo chuyện này cho anh ta biết.

Đối diện với vấn đề thế này, có chút thụ sủng nhược kinh.

Nếu Cố Hoài Diệp nguyện ý giúp đỡ, cáo mượn oai hùm nhất định sẽ hiệu quả hơn tự mình cố gắng rồi.

Chỉ có kẻ ngốc mới từ chối.

"Dĩ nhiên rồi, nếu anh sẵn lòng giúp đỡ, thật sự tốt quá, nhưng không cần anh ra tay trực tiếp, chỉ cần cho em mượn trợ lý của anh là được rồi."

Tiểu Omega vui vẻ nhìn anh, Cố Hoài Diệp cảm thấy tin tức tố bình ổn suốt buổi sáng lại bắt đầu bất ổn.

Anh kiềm chế mở miệng.

"Cậu suy nghĩ kỹ càng chưa?"

Lận Tầm cười cười.

"Thực ra ban đầu em cũng muốn mượn chút uy danh của anh, nếu không với sức lực của mình em, ba và mẹ kế sẽ không dễ dàng đồng ý đâu, Cố tiên sinh, anh rất lợi hại!"

Đôi mắt của thiếu niên trong trẻo, giọng nói sáng sủa không giả dối.

Khi nói đến từ "lợi hại", Cố Hoài Diệp lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.

"Tôi sẽ cho trợ lý liên lạc với cậu, cậu cần anh ta làm gì thì nói trực tiếp với anh ta."

"Cảm ơn anh, Cố tiên sinh, anh thật tốt bụng, ừm, anh có WeChat của em không?"

Vừa nói xong câu đó, Lận Tầm đã mở sẵn mã QR.

Cố Hoài Diệp nhìn thấy sự mong đợi trong mắt thiếu niên, không thể mở lời từ chối, bị sắc đẹp thao túng lấy ra điện thoại, thực hiện quét mã QR kết bạn.

Nhìn ảnh đại diện mặc định của Cố Hoài Diệp, không cần ghi chú cũng biết, vì nickname WeChat của Cố Hoài Diệp chính là tên thật của anh.

Lận Tầm có hơi khó chịu, cậu cảm thấy hình đại diện của hệ thống là một trong những thứ không nên tồn tại trên thế giới này.

"Cố tiên sinh, sao anh không đổi hình đại diện?"

Cố Hoài Diệp chưa từng quan tâm đến vấn đề này, ánh mắt vàng kim dao dộng một chút.

"Không có hình phù hợp."

"Vậy em cho anh một tấm, sau khi về nhà, em sẽ tự tay vẽ một cái phù hợp với phong cách của anh!"

Trọng điểm của Cố Hoài Diệp tập trung vào từ "tự tay", tâm tình vi diệu nỗi lên một chút gợn sóng.

"Được."

Được Cố Hoài Diệp hỗ trợ, chuyện sẽ thuận lợi hơn nhiều, cậu tính toán đưa trợ lý của Cố Hoài Diệp về Lận gia vào cuối tuần này.

Chỉ là không ngờ vào đêm nay, Lận Trung Hải đã gọi điện tới.

Lận Tầm mới vừa tắm xong, mở máy tính chuẩn bị vẽ tranh.

Lận Trung Hải không cho cậu cơ hội phản ứng, trực tiếp nói.

"Lận Tầm, em trai con còn nhỏ, không hiểu chuyện, con ở trường học cũng đừng so đo với nó, phải hòa thuận, mắc công để người ngoài cười chê."

Lận Tầm nghe là biết chắc Lận Ngạn về nhà cáo trạng, thái độ của Lận Trung Hải làm cậu bật cười, nhưng hiện tại cậu chưa muốn tranh cãi với ông ta về những vấn đề này, cậu giảm âm lượng đi một chút.

"Con hiểu rồi, ba."

Giọng của Tiểu Omega khàn khàn, trông không có tinh thần lắm, nhưng vẫn toát lên cảm giác kiên nhẫn nghe lời, làm Lận Trung Hải rất hài lòng.

Trong lòng ông không khỏi nghĩ, nếu biết Lận Tầm ngoan ngoãn nghe lời như thế này, ông cũng nên đối xử tốt hơn với cậu.

Ngữ điệu Lận Trung Hải ôn hòa hơn.

"Ba không có ý trách móc con, chỉ là hôm nay em trai tìm con cũng vì muốn tốt cho gia đình chúng ta, cậu luật sư kia của con không được, ba sẽ tìm một người khác cho con, con ở Cố gia thế nào, nghe nói hôm nay tài xế của Cố tiên sinh đến trường đưa cơm cho con?"

"Cố gia đối xử với con khá tốt, nhưng con vẫn muốn về nhà."

Lận Tầm không để lộ cảm xúc trên khuôn mặt, chỉ có giọng điệu rất tủi thân, nếu cẩn thận lắng nghe cũng có thể nghe thấy chút nức nở.

"Ba, về vấn đề luật sư, có thể đợi đến cuối tuần này con về nhà rồi chúng ta cùng thảo luận được không? Dù sao chú Lý cũng là luật sư mà mẹ để lại cho con."

Lận Trung Hải nghĩ đến Cố gia, hơn nữa Lận Tầm còn nài nỉ đáng thương.

"Vậy được, chúng ta sẽ đợi cuối tuần này con về nhà rồi cùng thảo luận."

"Cảm ơn ba, ba thật tốt, giờ cũng đã muộn rồi, ba nên nghỉ ngơi sớm đi!"

Kết thúc cuộc gọi, Lận Tầm đặt điện thoại sang một bên, bình tĩnh vẽ hình đại diện cho Cố Hoài Diệp.

Cuộc gọi từ Lận Trung Hải cũng không mang lại cho cậu cái gì.