Chương 5: Sao cậu lại ở đây?

Hành lý của Lận Tầm sáng sớm đã được dọn sẵn ở nhà cũ Lận gia, được người hầu chuyển thẳng đến phòng ngủ của Cố Hoài Diệp.

Lận Tầm bước từ trên xe xuống, nhìn biệt thự to lớn trước mặt, có một lão già đầu bạc phơ mặc áo măng tô màu đen đứng trước cửa.

Đối phương hơi gầy, nhưng không có suy nhược, dáng người ngay thẳng đĩnh bạc, hơi hơi cúi người.

“Lận Tầm thiếu gia, hoan nghênh ngài tới Cố gia, tôi là quản gia Cố gia, cậu có thể gọi tôi Lưu thúc.”

“Cháu chào Lưu thúc.”

Thiếu niên dưới ánh nắng cười ngọt ngào, ngoan ngoãn đáng yêu, có giống chút nào với lời đồn đại âm u ảm đạm chứ.

Đây rõ ràng là một người thoải mái, tinh thần sáng lạn khiến người ta yêu thích.

Ít nhất trong lần đầu gặp mặt, làm lão quản gia rất vừa lòng.

Vui cười hớn hở đưa người vào nhà, một mặt gọi các người hầu tới giới thiệu cậu một lần, sau đó mới nói.

“Lão gia đang nói chuyện với bác sĩ chữa trị riêng của thiếu gia, thiếu gia hôm nay có công tác, buổi tối ngài ấy mới về, cậu có thể lên phòng nghỉ ngơi trước, cơm trưa một lát nữa mới chuẩn bị xong.”

Lê thúc chu đáo lễ nghĩa đưa anh tới của phòng, trong phòng sớm đã được chuẩn bị hồng trà và bánh ngọt.

Có lẽ là sợ cậu không kịp thích ứng với nơi ở xa lạ, nên rất ân cần, không có ở lại quá lâu.

Lận Tầm nhìn cửa phòng đóng lại, Lận Tầm có chút kinh ngạc trước thái độ của Cố gia với mình.

Trước khi tới đây, cậu đã chuẩn bị tinh thần bị đối xử lạnh nhạt, kết quả hoàn toàn ngược lại, Cố gia quả thật là danh gia vọng tộc, cách chiêu đãi người ngoài này thực sự khiến người ta khó lòng chê trách.

Cậu cầm lấy một cái bánh quy trên bàn.

Lận Tầm đi về phía ô cửa sổ, khung cảnh trang viên to lớn này rất đẹp, cậu đẩy cửa sổ ra, làm hơi lạnh lùa vào, Lận Tầm cắn một miếng bánh trên tay, vị hạt tùng, mang theo hương sữa đậm đà.

“Bác sĩ Tư, anh không cần ngại, cứ nói thẳng.”

Đột nhiên một cỗ âm thanh truyền đến, Lận Tầm thoáng giật mình.

Sau đó một giọng nói trẻ tuổi vang lên, có hơi do dự.

“Cố lão gia, lần này bệnh viện đã gửi đến báo cáo cho tôi xem, theo tình trạng của Hoài Diệp, đối với phương diện kia có lẽ đã có vấn đề...”

Tay Lận Tầm run run, bánh quy rơi xuống đất.

Lận Tầm: “...”

Lận Tầm thật sự không ngờ mình sẽ nghe được cuộc trò chuyện như vậy, không khỏi có chút thương xót Cố Hoài Diệp.

Nghĩ nghĩ Cố Hoài Diệp muốn gia thế có gia thế, muốn tiền có tiền, nhưng phương-diện-kia-lại có vấn đề, càng đừng nói tới cái bệnh này, còn không biết anh ta có thể chịu đựng được bao lâu nữa.

Lận Tầm nhặt bánh quy trên mặt đất thổi thổi, cậu có chút mong chờ được gặp Cố Hoài Diệp.

Cố Đình tiễn bác sĩ rời đi rồi, nhìn thấy lão quản gia từ trên lầu đi xuống.

“Sao rồi? Cậu ta tới rồi sao?”

“Tới rồi, xem ra là một đứa trẻ ngoan ngoãn.”

Lão quản gia trên mặt tươi cười, từ lúc ông mười mấy tuổi đã vào Cố gia làm việc, tù tì liền sáu mươi năm, đối với Cố Đình cũng giống như người thân.

“Không giống lời đồn chút nào.”

Cố Đình vốn có ác cảm khi nghe Lận gia đưa tới Omega nhà họ, trong ngoài đều nói đứa trẻ này âm u ngang ngược, si mê Alpha Dịch gia tới điên cuồng, truyền ra nhiều lời đồn nhảm nhí.

Nếu không phải sức khỏe của Cố Hoài Diệp càng ngày giảm sút, ông căn bản không chấp nhận cái chuyện buồn cười như vậy.

Dùng con trai gán nợ, trên đời này chắc có mỗi hào môn nửa mùa như Lận gia mới làm ra được.

Chuyện cũng đã tới nước này rồi, ông chỉ có thể tự an ủi bản thân. Tiểu Omega này còn nhỏ, có thể dạy dỗ cậu ấy một chút quy cũ thì sẽ ổn thôi.

“Như vậy thì tốt, Hoài Diệp khi nào mới về?”

“Thiếu gia không có nói, ngài muốn gọi điện thoại hỏi chút không?”

“Gọi giục nó đi, không thôi đi công tác xong thì quên mất lúc trước đã nói qua chuyện gì.”

Đến giờ ăn trưa, Lưu thúc tự mình đưa cơm đến tận phòng cho cậu, Lận Tầm nhìn món chay món mặn đặt trên bàn, dinh dưỡng cân bằng, mới cười nói lời cảm ơn.

“Tiểu thiếu gia đừng khách sáo, đây là chuyện nên làm, cậu còn có yêu cầu gì, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Lảo quản gia tươi cười rời khỏi phòng, sau đó đóng cửa lại, nhìn sang Cố Đình đứng ở cửa.

“Cậu ta có nói cái gì không?”

“Không có, sao ngài không vào gặp cậu ấy?”

Lão quản gia biết trong lòng Cố Đình khó xử, một mặt lại thấy Omega này không xứng với Cố Hoài Diệp, mặt khác ông lại lo lắng cho thân thể của Cố Hoài Diệp, cho nên miễn cưỡng chấp nhận đứa trẻ này.

Nhưng tận mắt nhìn thấy, ánh mắt đứa nhỏ này thanh tú sáng ngời, trông có vẻ cũng không hư hỏng đến đâu được.

Cố Đình vừa nghe lời này, ông lắc đầu.

“Không vội, ông trước hết quan sát một hồi đi rồi nói.”

Lận Tầm không hề biết sau cánh cửa lại đang có chuyện xoay quanh về cậu, đầu bếp Cố gia quả nhiên rất chuyên nghiệp, rõ ràng món rau xào đơn giản cũng ăn rất ngon.

Ăn no nê xong, Lận Tầm mở máy tính lên, lúc nãy cậu nhận được bài tập được gửi trong nhóm lớp trên điện thoại di động. Những sinh viên không nộp bài tập về lịch sử điện ảnh trước khi hết kỳ nghỉ, sẽ bị trừ hết điểm tích lũy của môn học trong kỳ thi cuối cùng của học kỳ.

Lận Tầm: “…”

Lúc trước, Lận Tầm từng theo học chuyên ngành Hội họa Trung Quốc, nhưng giờ đây cậu đã cảm nhận được sự hiểm độc của việc học điện ảnh.

Đặc biệt là năm nay cậu mới học năm hai, nhưng lại mặc kệ để mọi thứ trôi qua. Sợ là sẽ bị rớt môn, Lận Tầm cảm thấy bằng cấp đại học bất luận thế nào cũng nhất định phải có.

Cậu tải xuống và lưu trữ một số bộ phim cần phải phân tích, chuẩn bị dành hai ngày tới để học tập chăm chỉ.

Tổng cộng có mười bộ phim, mỗi bộ phim dài 90 phút, xem cả một hồi lâu. Lận Tầm tự mình rót một cốc lớn hồng trà, đêm nay phải thức đến mức kiệt sức mới thôi.

Xem đến bộ phim thứ ba, Lận Tầm đã rất mệt mỏi. Cậu đêm qua ngủ rất muộn, cho dù uống cả một ấm hồng trà, cũng không có ích.

Nhưng chặng đường hoàn thành nhiệm vụ còn rất xa, Lận Tầm đứng dậy vận động cơ thể.

Kết quả mới vừa đứng dậy, Lận Tầm nghe thấy một tiếng "cách" nhỏ, cánh cửa phòng đang đóng chặt bị ai đó từ bên ngoài đẩy vào. Người đàn ông đứng ngoài cửa dáng cao thẳng tấp, ngoại hình điển trai, vẻ ngoài thanh lịch. Trong đôi mắt vàng kim hiện vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Lận Tầm, nhưng sau đó nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

"Sao cậu lại ở đây?"

-----------------------------------------------------

[Chuyện bên lề]

Lận Tầm: "Yeah! Cố Hoài Diệp không được!!!"

Cố Hoài Diệp: “Tôi không có, tôi không hề, đừng có suy đoán bậy bạ...”