Chương 8: Tiểu Omega này thật là quyết đoán

Lận Tầm đi theo Cố Hoài Diệp lên xe, mỗi người một bên, Lận Tầm thức thời không mở miệng, thậm chí còn gắng giảm bớt sự tồn tại của mình trong xe.

Tuy nhiên, sự tồn tại của Cố Hoài Diệp thì cực kỳ lớn, cậu không muốn chú ý cũng không được.

Thậm chí, không khí trong xe cũng rất áp lực, khiến cậu cảm thấy bất an trong lòng.

Hương thơm quen thuộc lại xuất hiện lần nữa, Cố Hoài Diệp nhăn mày, vô thức vỗ trán, thái dương phồng lên đau đớn, tin tức tố bắt đầu xao động, bị thuốc ức chế đặc trị đè nén mạnh mẽ, cố bình ổn trở lại.

Lận Tầm vẫn luôn nhìn ra cửa xe, ban đầu vẫn thấy bình thường, cho đến khi cảm giác bất an trở nên mãnh liệt hơn, cậu đột nhiên lo sợ.

Cậu quay đầu nhìn Cố Hoài Diệp, muốn hỏi anh ta có phát hiện ra điều gì khác lạ không, kết quả thấy Cố Hoài Diệp vỗ trán, khuôn mặt trắng bệch, đau đớn khủng khϊếp.

Lận Tầm giật mình, hốt hoảng nói.

"Anh làm sao vậy, không khỏe sao?"

Khi tiểu Omega lại gần, hương thơm nhẹ nhàng đó càng nhiều thêm.

Trước đây, Cố Hoài Diệp luôn bài xích tin tức tố Omega, đây là lần đầu tiên anh khao khát nó nhiều đến như vậy.

Lận Tầm không biết Cố Hoài Diệp bị bệnh gì, nhưng biểu tình anh ta quá kinh khủng, mặc kệ có bị muộn học hay không, Lận Tầm yêu cầu tài xế quay đầu, còn gọi điện thoại đến nhà cũ Cố gia, bảo họ liên lạc với bác sĩ tốt nhất.

Trước khi cậu kịp giải thích, eo đột nhiên bị giữ lại từ phía sau, phút chốc bị ôm vào trong vòng tay ấm áp rộng lớn.

Lận Tầm theo bản năng giãy giụa, kết quả Cố Hoài Diệp ôm càng chặt hơn.

"Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một chút."

Giống như đang cố gắng kiềm chế cái gì đó, giọng của Cố Hoài Diệp khàn khàn.

Cố Hoài Diệp rất muốn ngửi mùi tuyến thể của đối phương, anh rõ ràng biết chỉ cần cắn phá nơi đó, liền có thể đạt được những gì mình muốn.

Chỉ có điều tâm trí còn sót lại không cho phép anh làm như vậy.

Nhưng ác quỷ trong lòng Cố Hoài Diệp lại lần lượt kêu gào, muốn anh cắn xuống, đánh dấu Lận Tầm, để tiểu Omega trong vòng tay hoàn toàn thuộc về anh.

Hơi thở của Lận Tầm tràn vào hương vị ánh nắng mặt trời, khô ráo nóng nực, làm cậu không ngừng liên tưởng đến ánh nắng mùa hè, sáng chói, rực rỡ, lại ấm áp mềm mại.

Nhịn không được ngửi nhiều một chút, không ngờ Cố Hoài Diệp thích dùng nước hoa đặc biệt như vậy.

Nhưng người anh ta quá nóng!

Cố Hoài Diệp đang phát sốt sao, ý thức khả năng này có thể xảy ra, Lận Tầm đưa tay chạm vào trán của đối phương, quả thật, nóng như lửa đốt, có thể lên đến 40 độ, người này chịu đựng giỏi thật, không hề biểu hiện ra bất kỳ dấu hiệu nào.

Trên đường về, tài xế chọn đường ưu tiên, tránh giờ cao điểm, một đường về đến nhà.

Nhận được tin tức, Cố Đình và bác sĩ đã sớm chờ ở nhà, thấy xe dừng lại, lập tức chạy tới mở cửa xe.

Vừa cửa mở ra, một tiếng gầm đầy cảnh cáo vang lên, dọa Cố Đình nhảy dựng, may mắn được Lưu thúc bên cạnh giữ lấy.

Là một Beta, lão quản gia không cảm nhận được tin tức tố, chỉ cảm thấy tim đập nhanh một trận, Lưu thúc đỡ Cố Đình đứng vững, ngước mắt nhìn vào trong xe.

Bị bao bọc trong vòng tay của Alpha cao lớn, tiểu Omega càng thêm nhỏ gầy. Đồng tử đen láy mang đầy lo lắng và hoảng loạn nhìn về phía bọn họ.

Không biết có phải sự hiện diện của các Alpha ở đây làm cho Cố Hoài Diệp cảm thấy không vui không, tin tức tố lan tỏa càng thêm đậm đặc, thậm chí còn mang ý cảnh cáo.

Vừa mới tiêm hai mũi chất ức chế Alpha cho chính mình, Tư Huyền đi tới, là bác sĩ riêng của Cố Hoài Diệp, những năm qua, anh không ít lần bị tin tức tố của Cố Hoài Diệp làm bị thương.

Đối phó với kỳ nhạy cảm bộc phát như này rất có kinh nghiệm.

Chỉ có điều, trước kia, khi Cố Hoài Diệp sắp tiến vào kỳ mẫn cảm, anh sẽ tự cách ly bản thân.

Nhưng bây giờ... ánh mắt của Tư Huyền rơi vào Omega bị Cố Hoài Diệp ôm chặt trong vòng tay, Omega có lẽ bị tác động từ tin tức tố của Cố Hoài Diệp, gò má ửng hồng, làm nổi bật đôi mắt đen láy trong veo, rạng rỡ.

Tiểu Omega nhìn đám đông đứng bên cửa cảm thấy bối rối.

"Này...”

Mấy người đừng có đứng sờ ra đó nhìn thôi được không, mau nhanh phụ một tay đi, anh ta sắp bị nóng chết rồi.

Alpha trong kỳ nhạy cảm có xu hướng chiếm hữu đối với Omega của họ, Alpha càng mạnh càng giống như thú hoang.

Không chấp nhận bất kỳ Alpha nào đến gần.

Bất chấp can thiệp chỉ khiến Cố Hoài Diệp xem như một lời thách thức.

Bị Alpha 5S công kích, không phải chuyện đùa đâu.

Lúc này, có lẽ Cố Hoài Diệp vẫn còn lý trí, nhưng nếu chờ thêm một lát nữa, cả anh ta và Omega trong ngực đều gặp nguy hiểm.

Điều làm Tư Huyền ngạc nhiên là, Cố Hoài Diệp, luôn luôn bài xích tin tức tố Omega, thế mà đặc biệt chiếm hữu đối với Omega này.

"Lưu thúc, ông là Beta, sau khi chúng tôi rút đi, phiền ông đỡ Cố Hoài Diệp về phòng được không?"

Viễn cảnh này cũng không phải lần đầu tiên đối với Lưu thúc, trước đây, khi Cố Hoài Diệp tiến vào kỳ nhạy cảm, cũng đều là ông chăm sóc.

Mặc dù lo lắng nhưng Cố Đình vẫn lui về một bên.

Alpha trong xe không cảm nhận được uy hϊếp, thả lỏng cảnh giác.

Cánh tay siết lấy Lận Tầm buông lỏng một ít, Lận Tầm thử thoát khỏi vòng tay anh, kết quả giây tiếp theo bị ôm chặt hơn

"Cố Hoài Diệp, em biết bây giờ anh rất khó chịu, nhưng ôm không có giải quyết được vấn đề, anh phải được bác sĩ khám ngay, anh bị sốt rồi, chúng ta xuống xe được không?

Lận Tầm nhẹ nhàng dỗ dành, cảm thấy Cố Hoài Diệp hiện tại đúng là khó ở.

Quả nhiên lời cậu vừa dứt, Cố Hoài Diệp đột nhiên chôn đầu vào lòng ngực cậu, giọng điệu khàn khàn.

"Khó chịu... Đừng đi!"

Rõ ràng là một Alpha mạnh mẽ, lúc này lại bộc lộ ra yếu ớt mềm mại.

Khiến Lận Tầm vô thức run rẩy, quay đầu nhìn Lưu thúc ở cửa xe.

"Có thể đánh anh ấy bất tỉnh được không?"

Lưu thúc đang do dự nên khuyên bảo như thế nào, bất ngờ ngơ ngác.

"... Hả?"

Lận Tầm cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này, hai người chắc dính lẹo trên xe tới mai quá.

Trước khi Lưu thúc kịp phản ứng, Lận Tầm giơ tay giáng một đòn vào sau gáy của Cố Hoài Diệp.

Kiếp trước, vì sức khỏe không tốt, cậu đã học một chút kỹ năng tự vệ từ ông ngoại, mặc dù chỉ học cho có, nhưng cậu biết đánh chỗ nào thì có thể khiến người khác hôn mê.

Sức của cậu yếu, một đòn này đánh xuống, tối đa cũng chỉ có thể làm cho Cố Hoài Diệp hôn mê một lúc.

Cảm giác cánh tay buông thả giam cầm, Lận Tầm vội vội vàng vàng, tay chân luống cuống bò ra khỏi xe, khẩn trương thúc giục vệ sĩ đứng im bên cạnh.

"Nhanh lên, mau đưa anh ấy vào nhà đi!"

Hoàn toàn không nhận ra, người người đều nhìn cậu vừa kính vừa sợ.

Tiểu Omega này thật là quyết đoán!

-----------------------------------------------------------------------------

[Tiểu kịch trường]

Lận Tầm: "Tôi đã bại lộ thân phận rồi sao?"

Mọi người: "..."