Chương 2.2: Lạc Già, tôi đã đồng ý là sẽ lấy Hạ Đường

Nhiễm Thiệu mặc kệ anh, lại đè anh xuống một lần nữa: "Đừng có mà giả bộ trước mặt tôi, anh quên trước kia anh cũng làm việc này để sinh tồn sao."

Cơ thể Lạc Già cứng lại, sau đó quỳ xuống vểnh mông lên, hướng phía về phía Nhiễm Thiệu cười một cái khiến hắn muốn điên lên, rõ ràng ngay thời điểm hỗn loạn như thế, anh vẫn có thể nghiêng nghiêng mặt mà nhìn Nhiễm Thiệu cười, cự vật ở bên trong lại cứng lên.

Lạc Già thật sự rất mệt mỏi, cả ngày cũng không thể bước chân xuống giường được, anh cuộn thành một đoàn, liền ngủ thϊếp đi, anh không có dị năng, mỗi lần như vậy đều rất chật vật.

Nửa đêm tỉnh lại, anh có thể cảm nhận được Nhiễm Thiệu đang nằm ở sau lưng, anh nhẹ nhàng lật người rồi nhớ ánh trăng mà sờ sườn mặt của hắn, ngây ngốc mà nhìn hắn, ai ngờ đột nhiên Nhiễm Thiệu lại mở mắt, nhìn anh chằm chằm, cầm tay của anh: "Anh làm gì?"

Lạc Già lúng ta lúng túng không biết nên nói cái gì, không khí xung quanh đột nhiên trở nên đình trệ, đột nhiên Nhiễm Thiệu mở miệng nói: "Tuần sau Hạ Đường sẽ đến đây."

Lạc Già rũ mắt: "... Vậy anh sẽ dọn đi."

Lạc Già cho rằng bộ dáng yếu ớt này của mình, khi Nhiễm Thiệu nhìn thấy có thể sẽ mềm lòng mà cho anh ở lại.

Nhưng Nhiễm Thiệu lại nói: "Tôi sẽ cho người đi tìm một căn nhà cho anh, sau đó lại cho anh mấy vạn điểm tích lũy"

Mắt Lạc Già đỏ lên, anh ôm lấy Nhiễm Thiệu, đem mặt chôn ở trong ngực của hắn, giọng nói đứt quãng: "Nhiễm Thiệu, em không cần anh nữa sao? Anh có thể dọn đến ở đâu đó, sẽ không quấy rầy em, chỉ cần lâu lâu em đến thăm anh là được rồi, anh không thể sống nếu không có em."

Giọng nói của Nhiễm Thiệu rất lạnh lùng: "... Lạc Già, tôi đã đồng ý là sẽ lấy Hạ Đường, anh cùng với cô ấy không giống nhau."

Trong lòng của Lạc Già chợt cảm thấy lạnh lẽo, mang theo giọng nói nghẹn ngào mà cầu xin: "Anh biết, anh biết, anh biết anh không sạch sẽ, Nhiễm Thiệu, anh thích em, em có thể để anh ở bên cạnh em không? Anh sẽ không quấy rầy bọn em, anh chỉ cần lâu lâu lén lút nhìn thấy em là được rồi."

Lạc Già không nhìn thấy cảm xúc của Nhiễm Thiệu, một lúc sau Nhiễm Thiệu đẩy anh ra, Lạc Già ôm lấy eo của hắn: "... Nhiễm Thiệu, cầu xin em..."

Nhiễm Thiệu đẩy tay của anh ra, đưa lưng về phía anh, lạnh giọng: "Lạc Già, anh biết tôi sẽ không ở cùng một chỗ với anh, tôi đã từng nói qua tôi không tiếc khi đưa anh thứ gì đó, nhưng khi anh chọc giận tôi anh có biết hậu quả là gì không?."

Mặt Lạc Già tái xuống, anh nhớ tới trước kia Nhiễm Thiệu đã từng gϊếŧ người, run nhè nhẹ, không dám nói cái gì nữa, anh sợ Nhiễm Thiệu sẽ bóp chết anh mất, anh có chút hoảng sợ mà ngồi dậy, cái chăn rơi xuống, làn da đầy vết thương hiện ra.

Lạc Già rơi nước mắt, mặc xong quần áo, đứng lên, lắp bắp mà nhìn Nhiễm Thiệu nói: "... Anh biết, vậy anh đi ra ngoài ngủ."

Thời điểm đóng của lại Lạc Già có đưa mắt nhìn Nhiễm Thiệu, sau đó liền nhanh chóng rũ mắt xuống.

Anh nằm trên ghế sa lon, người rúc vào một chỗ, cảm thấy thật là lạnh, đúng là trước khi gặp được Thiệu Nhiễm anh đã hoang da^ʍ vô độ, thế nhưng là vì sự sống còn của anh.

Anh nhìn thấy vầng trăng ảm đảm ở bên ngoài mà ngơ người.

Đúng vậy, người như hắn, đáng lẽ Thiệu Nhiễm phải gặp được người tốt hơn, cho tới bây giờ hắn chỉ xem anh là một món đồ chơi mà thôi, hiện tại người trong lòng hắn cũng đã trở về, đương nhiên hắn sẽ muốn anh rời đi.

Lạc già không có nhiều đồ cần đem theo, Nhiễm Thiệu lạnh lùng dựa vào cửa nhìn anh sắp xếp quần áo mang theo, lúc đầu động tác của Lạc Già rất chậm, nhưng ánh mắt của Nhiễm Thiệu làm động tác của anh nhanh hơn.

Sau đó Lạc Già cầm cái thẻ có điểm tích lũy trong đó mà lần trước Nhiễm Thiệu đã tùy tiện ném cho anh: "... Cái này không còn bao nhiêu, trả lại cho cậu.”

Nhiễm Thiệu cũng không có cầm, nhíu mày: "Giả bộ thanh cao? Lại chuẩn bị đưa mông lên cho người khác chơi sao?”

Biểu tình trên mặt Lạc Già rất khó coi, vành mắt có chút đỏ: "Tôi không có, cậu không phải sẽ cho tôi năm vạn sao?"