Chương 8

Chương 8

Nhân khoảng cách này, Chu Sùng Liệt vươn tay đẩy hắn ra, xuống khỏi giường bệnh mặc quần vào, đi về hướng ngoài phòng bệnh,

Mỗi một bước đi, giữa chân anh đều có thứ gì đó tồi tệ đang chảy xuống.

Cho dù Chu Sùng Liệt đã cố gắng kẹt chặt huyệt non nhưng huyệt của anh thực sự bị bắn quá đầy huyệt thịt cũng sưng lên rồi, lúc đi lại, thứ kia sẽ luôn tìm được khe hở để chảy ra.

Cũng may bây giờ là cuối thu, anh mặc có thể coi như dày, cũng sẽ không khiến quần ướt đẫm nhanh như vậy.

Lúc này mới khiến anh thuận lợi chạy tới bãi đỗ xe, lập tức lái ô tô về nhà của mình, sau đó vội vã tiến vào phòng tắm.

Chu Sùng Liệt quỳ trong bồn tắm, vươn tay tác huyệt non ra, gian nan tẩy rửa huyệt nộn sưng đau.

“Chết tiệt! Đồ khốn Phương Tư Vũ này! Sớm muộn gì mình ha a….sớm muộn cũng, tìm hắn tính sổ!”

Huyệt non quá mức mẫn cảm khiến cho anh đến một câu hoang chỉnh cũng không mắng được, chỉ là dùng ngón tay hơi đau một chút, thì đã làm cho anh sướиɠ không nhịn được kêu da^ʍ.

Không ngờ bản thân không chỉ mọc hoa huyệt, lại còn là cái huyệt da^ʍ chưa từng bị chơi.

Nhớ lại kɧoáı ©ảʍ lúc bị Phương Tư Vũ làm đến mức mất khống chế, loại trải nghiệm đó khác hoàn so với chơi huyệt, giống như in dấu, tạo thành một dấu ấn khó phai khắc sâu giữa trí nhớ của Chu Sùng Liệt.

Chỉ là ngẫu nhiên nhớ tới một chút, thì đã khiến huyệt thịt của anh bỗng nhiên nổi lên một đợt ngứa ran.

Chẳng lẽ sau này mình sẽ không thể tránh khỏi loại cuộc sống này, chỉ biết lúc nào cũng muốn người khác chơi huyệt ư?

Loại cảm giác bị du͙© vọиɠ thao túng này khiến Chu Sùng Liệt có chút sợ hãi.

Không đúng, mình không thể cứ quen như vậy được!

Mọc hoa huyệt thì làm sao? Chỉ cần che giấu tốt không bị người khác phát hiện, mình vẫn là Chu Sùng Liệt trải qua vạn bụi hoa khi xưa!

Nghĩ như vậy, anh bỗng dâng lên niềm hy vọng đối với tương lai.

Nhưng dường như anh chàng đã quên mất một chuyện quan trọng, đó chính là khi anh không bị chơi huyệt, đến tinh cũng chẳng bắn ra được.

"Anh Luật, buổi gặp mặt tối nay phải lùi lại sao? Tiền thuê sân bãi đã không thể trả lại rồi."

Trước đèn đỏ, trợ lý nhỏ đạp phanh lại, cau mày nhìn Hạ Tri Luật ở một bên, vẻ mặt thoạt nhìn có chút buồn rầu.

Hạ Tri Luật không trả lời ngay, cậu lười biếng nằm ở ghế phụ của xe bảo mẫu, lấy di động ra ấn hai cái, sau đó như khoe khoang đưa tới trước mắt trợ lý nhỏ, nói:

"Chút tiền thuê ấy tính là gì? Đây mới là việc lớn của tôi!"

Trên màn hình điện thoại hiển thị một dòng tin nhắn với nội dung "tám giờ tối nay tới chỗ tôi." Người gửi tin rõ ràng là Chu Sùng Liệt.

Là một thần tượng nhỏ trong làng giải trí, việc có một kim chủ không phải là chuyện đáng sợ gì cả.

hưng Hạ Tri Luật rõ ràng rất may mắn, cậu gặp được vị kim chủ này, không chỉ cho phép cậu chỉ dùng miệng để phục vụ cho anh, hơn nữa bối cảnh thân phận cũng rất hùng hậu.

Chỉ cần nói cho người khác biết mình là người của Chu Sùng Liệt, thì sẽ không có tên nào không có mắt dám động tới cậu.

Chính là bởi vậy, Hạ Tri Luật khó tránh được việc bị quy tắc ngầm hãm hại, có thể một lòng vì sự nghiệp, đây mới là lý do cậu có được sự nổi tiếng hàng đầu như bây giờ.

Thấy tên người gửi tin nhắn tới, trợ lý nhỏ bấy giờ mới giãn mày ra.

"Hoá ra là ngài Chu, tôi biết rồi, buổi gặp mặt kia tôi sẽ sắp xếp tốt, anh Luật cứ yên tâm đi!"