Chương 4

Tuyên Thê bế ta lên xe ngựa, nói: "Đừng giả bộ, trông em không giống người dễ bị dọa sợ đâu."

Ta bịt tai không nghe, tiếp tục giả bộ bất tỉnh.

Cô ấy nhướn mày, đưa tay nhéo mũi ta, cuối cùng ta phải mở mắt ra.

Bốn mắt chúng ta nhìn nhau, để hóa giải lúng túng, ta đứng dậy ôm lấy Tuyên Thê, vùi mình vào ngực cô ấy giả vờ khóc: "Hu hu phu nhân, vừa rồi thật đáng sợ. Nhược Nhược thiếu chút nữa thì không được nhìn thấy phu nhân nữa rồi."

Cô ấy có chút không được tự nhiên đẩy ta ra, ta lại nhào vào tiếp.

Tuyên Thê: "..."

"Phu nhân, ngươi không an ủi Nhược Nhược, Nhược Nhược trong lòng thật khổ sở nha."

Cô ấy tùy ý đáp lại, mang tai dần dần hồng lên.

Ta ôm lấy cô ấy, cảm thấy có điểm không đúng, l*иg ngực Tuyên Thê có chút rộng, tuy chắc chắn nhưng rất to, ta vùi mặt vào đó, đột nhiên cảm thấy mũi mình nóng bừng, một khắc sau ta liền bị chảy máu mũi. .

Ta yên lặng lấy chiếc khăn tay bịt lỗ mũi, sau đó rời khỏi ngực cô ấy.

Tuyên Thê nhận ra được khác thường, lại gần hỏi ta: "Em sao vậy? Bịt

mũi làm gì?"

Hơi thở của cô ấy rất gần ta, làm ta chảy máu càng nhiều hơn vì sung sướиɠ.

Ta hoảng sợ lùi về sau một chút, trước ánh mắt ngạc nhiên của cô ấy liền nhảy xuống xe.

Xem ra nhiệm vụ này không thể làm tiếp được nữa, vậy mà ta đối với nữ nhân lại chảy máu mũi.

Không phải ta yêu nữ nhân đấy chứ? Trước kia khi còn ở trong tổ chức sát thủ, cũng có rất nhiều sát thủ đã yêu nữ nhân khi làm nhiệm vụ, kết cục bi thảm không có ngoại lệ.

Đang lúc ta đang suy nghĩ lung tung thì có một bàn tay nắm lấy cổ tay ta, ta theo bản năng thả ra ám khí giấu trong tay áo, xoay người lại thì thấy mặt Tuyên Thê, ta xoay cổ tay, độc châm lặng yên không một tiếng động sượt qua eo cô ấy.

Tuyên Thê cau mày nói: "Trước ngực ta dính vết máu, em bị thương sao?"

Ta cúi đầu, mím môi không nói.

"Em bình thường không phải nói nhiều lắm à? Sao bây giờ lại biến thành chim cút thế?" Vẻ mặt cô ấy rất nghiêm túc, ánh mắt chăm chú dán chặt vào ta. "Em bị thương ở đâu? Ta nhớ lúc bế em lên xe ngựa, em vẫn còn hoàn hảo không tổn thương gì."

Tay Tuyên Thê vẫn còn đang nắm lấy cổ tay ta, nhiệt độ trong lòng bàn tay nóng lên, giống như có ngọn lửa thiêu đốt trong lòng ta.

Mũi ta lại bắt đầu nóng bừng.

Trong đầu không tự chủ được phóng đại chi tiết về cái ôm vừa rồi, ngực lớn, eo thon, chiếc cổ trắng nõn và hơi thở nóng bỏng...

Ta thở dài một hơi, ồm ồm nói: "Người đừng quyến rũ ta."

Người có trái tim đen tối thì nhìn cái gì cũng đen tối - ngay cả bản thân mình.

Tuyên Thê: "?"

Cô ấy sờ trán ta, nói: "Cũng không lên cơn sốt. Em đang nói linh tinh gì vậy?"

Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô ấy, vừa định nói thì thấy cô ấy "phì" một tiếng, nhìn khuôn mặt to tướng của ta không biết làm sao lắc đầu: "Em thật là yếu ớt, em chỉ là đang nóng trong người thôi."

Ta: ......

Đấy là nóng trong người hả? Đó rõ ràng là háo sắc mà.

Háo sắc là điều cấm kỵ lớn của sát thủ, đây chính là vấn đề sinh tử.

"Đi thôi, đi tìm đại phu nhìn một chút."

Ta đứng tại chỗ bất động, trong lòng bất an, ta cũng sẽ đi lên con đường giống với người xưa sao?

"Chảy chút máu mũi mà ngay cả đường cũng không đi nổi à?" Tuyên Thê bất đắc dĩ thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt ta, "Lên đi, ta cõng em đi."

Ta: ......

Ta uể oải nhảy lên lưng cô ấy, nhớ tới chủ nhân trước khi chết từng cảnh báo ta, nam nhân là có độc, để cho ta đối với bọn họ không nảy sinh một chút tình cảm nào.

Không ngờ tới, ta lại nảy sinh tình cảm với nữ nhân.