Chương 15

"Có hứng thú à?"

"Không có hứng thú."

"Còn cậu?"

"21 tuổi, chưa kết hôn."

"Ừm."

"Gạt anh đó."

"Cậu kết hôn rồi à?"

"38 tuổi."

Anh ta rõ ràng là không tin.

"Được rồi, 21." Tôi buông tay, kiếp trước quả thật tôi đã ba mươi tám tuổi, nếu anh ta không tin thì thôi quên đi.

"A Thành cho cậu ích lợi gì mà cậu khăng khăng một mực đi theo nó?"

A Thành chính là sếp của tôi, tên đầy đủ của ổng là Tang Dữ Thành.

"?" Tôi bối rối, tôi khăng khăng một mực khi nào? Cách dùng từ này rất có vấn đề.

Còn tại vì sao?

Đương nhiên là vì ổng là tổng tài trong truyện Mary Sue.

Tận thế ổng cũng tồn tại được, gặp khủng hoảng tài chính ổng vẫn sẽ giàu, không cần làm việc vẫn duy trì được vị trí nam chính này.

Tôi làm trợ lý của ổng không lẽ không được kiêu ngạo à? Tuy rằng tôi thường xuyên nghi ngờ đầu óc ổng có bệnh, nhưng việc này vẫn không ảnh hưởng tới chuyện tôi ôm đùi ổng.

Tôi suy nghĩ một lúc rồi cẩn thận nói: “Không có lợi ích gì, chỉ là tôi sẵn lòng thôi.”

Tôi thấy sắc mặt anh ta đột nhiên trở nên hơi khó coi.

Tôi có nói gì sai sao?

"Bình An, cậu..." Giọng nói của sếp yếu ớt vang lên từ phía sau tôi.

Tôi quay đầu lại, phát hiện sắc mặt sếp cũng không ổn lắm.

Sao lại thế này? Chẳng lẽ tôi thật sự nói sai gì rồi sao?

Tôi cần thận suy nghĩ lại từng từ mà tôi vừa nói, nháy mắt phản ứng lại:"không, không phải, sếp nghe tôi giải thích."

“Không có gì phải giải thích.” Sắc mặt ổng tối sầm lại, “Tôi hiểu hết rồi.”

Không, anh không hề hiểu, anh phải nghe tôi nói.

"Tôi không có..." Tôi vô lực mà trả lời.

"Cậu không cần phải vất vả vậy đâu, cậu và tôi..." Ánh mắt sếp phức tạp, "Không có khả năng."

Nói xong ổng lập tức quay người rời đi.

"???" Mẹ ơi, đây là cốt truyện gì vậy?

Sếp, anh đừng đi, anh phải nghe tôi giải thích.

“Thằng bé cũng đã từ chối cậu rồi, cậu vẫn chưa từ bỏ ý định à?”

“Hả?” Cậu cháu hai người đang diễn kịch bản nào đó mà tôi không biết phải không?

“Đừng giả ngu nữa.” Ánh mắt anh ta lộ ra một tia sắc bén, “Cậu tiếp cận A Thành với mục đích không trong sạch ngay từ đầu rồi phải không?”

"?" Đây là cái gì? Một vở kịch gián điệp sao?

"Khó trách cậu không có chút tự giác nào của trợ lý."

"??" Tôi làm việc chăm chỉ mà không hề phàn nàn, tại sao giờ thành ra tôi không có chút tự giác nào của trợ lý?

"Nếu không, tôi với cậu thì sao?" Anh ta tự ý quyết định: "Nói đến, tôi cũng là ông chủ của công ty này, so với A Thành cũng không kém bao nhiêu."