Chương 22

"Cậu không thích chuyện này?"

"Không, thật ra tôi cũng không có ý kiến gì, dù sao thiết lập nhân vật của bọn họ đều như vậy. Nếu cốt truyện đi theo con đường như này thì tôi cũng không có

gì để phản đối."

"Sau đó thì sao?"

“Sau này không biết tại sao, thái độ của anh ấy lại thay đổi, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ. Không còn nhốt tôi hay yêu cầu tôi làm việc gì nữa, thậm chí còn để tôi trở về làm cho sếp, anh ấy cho rằng tôi thích sếp tôi. Thực tế, tôi không có hứng thú gì với ông sếp của tôi cả. Anh ấy đối xử với tôi ngày càng cẩn thận còn làm tôi phiền hơn. Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại như vậy, rõ ràng là tôi không để ý mấy việc này mà..."

“Vậy tại sao cậu lại muốn tự sát?”

"Bởi vì ngay từ đầu tất cả đã không có ý nghĩa gì rồi, mọi thứ diễn ra dựa trên những con chữ ít ỏi trong văn bản, tất cả đều đã được số mệnh an bài. Sếp của tôi và vợ tương lai của anh ta, có lẽ cả tôi và anh ấy... Thậm chí cả bác sĩ đây..."

"Thật ra cũng chưa xảy ra chuyện gì... Với lại đây không được tính là tự sát, tôi chỉ là muốn quay về hiện thực thôi..."

"Nhưng đây là thật." Bác sĩ Thư nghiêm túc nhìn tôi "Cậu, sếp của cậu và anh Hạ đều là thật."

"Cũng có thể." Tôi tự lẩm bẩm với chính mình mà không bác bỏ.

Đối với tôi, họ đều chỉ là những nhân vật trong tiểu thuyết, kể cả chính tôi.

Mọi thứ đều đã được sắp xếp.

"Cậu vì cái gì lại nghĩ mọi thứ đều là giả?" Bác sĩ Thư hỏi tôi.

Tôi lắc đầu, không có ý định nói sự thật với ông ấy.

Tôi nhìn thoáng qua huân hương đang cháy ở bàn bên cạnh rồi nói: “Cứ coi như là tôi chỉ tùy tiện nói, bác sĩ chỉ là tùy tiện nghe.”

"Tôi không tính coi những lời cậu đã nói là tùy tiện." Bác sĩ Thư vẻ mặt nghiêm túc.

“Sao cũng được.” Tôi trả lời, đứng dậy rời đi, cuối cùng nói thêm một câu: “Hương thơm lắm.”

Bác sĩ Thư hiển nhiên biết tôi đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Bình An, có thấy khó chịu ở đâu không?" Anh ấy thấy tôi vừa ra liền chạy lại hỏi.

Tôi nghi ngờ anh ấy là đang đợi tôi ra.

“Không sao.” Tôi nhìn anh ấy chằm chằm, có chút xuất thần.

"Anh đang lo lắng cho em à?" Tôi hỏi.

Anh ấy sửng sốt một lúc, sau đó đưa tay sờ vào sau tai tôi, thật ngứa, rồi nhẹ nhàng nói: “Anh rất lo, lo đến mức nếu em không ở trước mặt anh chỉ một giây thôi, anh đều suy nghĩ về những nơi em sẽ đến, những gì em làm......"