Chương 6

Nhưng sếp của tôi luôn cảm thấy trợ lý của ổng là một người lên trời xuống đất không có gì là không biết, không có gì là không làm được, là một thiên tài.

Không, rõ ràng là tôi không phải.

Tôi thở dài, ủ rũ cụp đuôi mà xách theo bánh bao và sữa đậu nành bước ra khỏi phòng sếp.

Lão Triệu đem một cái ghế đẩu ngồi ở cửa văn phòng, cầm tờ báo nhàn nhã đọc, thấy tôi ra, chú mở miệng hỏi: “Ông chủ đang làm khó cậu à?”

“Là do tôi làm chưa đủ tốt.” Tôi cúi đầu, cau mày.

"..."Lão Triệu liếc nhìn tôi một cái, tay cầm báo run run, rồi lật sang đọc trang tiếp theo.

“Chú Triệu, chú rảnh lắm à?” Tôi chợt nhận ra làm tài xế, lão Triệu dường như chỉ cần lái xe và ngồi ở công ty đợi sếp tan làm thôi.

"Cậu mới biết sao?" Lão Triệu liếc mắt nhìn tôi một cái.

"..."Tôi cảm thấy mình còn không bằng một người lái xe.

"Ông chủ trả chú bao nhiêu 1 tháng?" Tôi với tấm lòng không ngay thẳng hỏi.

"Không nhiều, 1 vạn 8." Lão Triệu bình tĩnh nói, rồi ngồi xuống tiếp tục chăm chú đọc báo, làm tôi hoài nghi chú đang đọc gì đó không tiện nói.

"Tôi chỉ có 1 vạn 2!" Tôi tức giận rồi, tôi muốn đi làm tài xế, khi không có việc gì làm thì đọc báo, trò chuyện.

Các tài xế của tổng tài trong Mary Sue đều có lương 1 vạn 8 một tháng, mà tôi là trợ lý chỉ được 1 vạn 2?

Tôi cảm thấy không được.

4

Dù muốn được tăng lương nhưng nghĩ đến việc vừa bị sếp đuổi ra ngoài. Tôi cảm thấy, chắc là không có hi vọng rồi.

Sau khi cắn một miếng bánh bao nhân thịt còn nóng, tôi suy nghĩ thật lâu, vẫn là nên làm xong nhiệm vụ sếp giao trước.

Vì vậy, tôi bắt taxi đến phố Tương Khẩu, xuống xe trước cửa nhà của nữ chính Lê Ưu.

Từ đầu hẻm nhìn thấy con phố này có chút cũ nát, nhìn cứ như một ngôi làng đang nằm trong thành phố vậy, mấy ngôi nhà xung quanh đều xập xệ. Nhìn tổng thể trong có vẻ rất nguy hiểm, không biết tại sao tới giờ vẫn chưa được quy hoạch.

Tuy đang đứng trước cửa nhà của nữ chính Mary Sue nhưng tâm trí tôi lại đang lo lắng về việc quy hoạch nhà cửa ở nơi đây. Tôi tự cảm thấy cái chết đột ngột của tôi ở kiếp trước chắc là định mệnh.

Không có việc gì phải lo lắng cả, lo lắng nhiều sẽ chết người.

"Anh có chuyện gì cần làm ở đây sao?"

Tôi nhìn qua và thấy một cậu bé khoảng mười bảy, mười tám tuổi, đứng phía sau khung cửa sổ hé mở, đang nhìn chằm chằm vào tôi, ánh nắng và bóng tối chiếu vào khuôn mặt vô cảm của cậu.