Chương 32

Con rắn chết vẫn vô thức vặn vẹo, Nhạc Đồng Quang không có lập tức buông ra, vẫn giữ nguyên tư thế, máu rắn rơi xuống quần và trên mặt, vẻ mặt cô hung ác nhìn chằm chằm con mồi trước mặt.

Cho đến khi bên cạnh vang lên tiếng động làm gián đoạn động tác của cô.

Nhạc Đồng Quang quay đầu cảnh giác nhìn, lúc này, đồng tử lúc biến thành người đã trở lại đồng tử thẳng đứng của động vật, đôi mắt màu vàng như thủy tinh dưới ánh sáng chuyển sang màu vàng kim, có cảm giác lạnh lẽo vô cảm. Đôi môi mím chặt khiến cô thêm phần quyết liệt.

Con sư tử đang đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm vào cô rồi dần dần bước sang một bên, càng ngày càng rời xa Nhạc Đồng Quang.

Nhạc Đồng Quang vô thức mở miệng, hình như mình đã dọa sợ con sư tử.

Cô cúi đầu nhìn xuống mới nhận ra cơ thể mình đầy máu, vừa tanh lại vừa hôi.

Bình thường lúc này dã thú sẽ ngửi thấy mùi máu tanh trên người cô và săn lùng mới đúng, phản ứng của con sư tử này khá bất thường. Nhưng động vật được con người nuôi dưỡng có thể sẽ không hung dữ như vậy, điều này có vẻ dễ hiểu.

Một chiếc xe tham quan khác cách đó không xa đi qua, Nhạc Đồng Quang nhanh chóng chuyển móng vuốt về tay người, cũng không rảnh quan tâm con rắn, vội vàng chạy về phía nhà gỗ.

Con rắn vẫn ở đó, hy vọng sư tử không ngại nó bị cô cắn một miếng, rắn độc như vậy mùi vị khá ngon.

Sau khi Nhạc Đồng Quang rời đi, con sư tử đã đi lang thang lại quay trở lại, nó dùng chân kéo xác con rắn lăn trên mặt đất nhiều lần mà không hề có ý định ăn thịt.

Mùi máu rắn nhanh chóng thu hút một số kẻ săn mồi, rất nhiều âm thanh xào xạc xuất hiện trên đồng cỏ tưởng chừng như yên bình. Con sư tử rút lui, nhảy lên một tảng đá và đứng yên, ngay sau đó một con vật màu trắng xuất hiện từ bãi cỏ. Là một đôi tai thỏ đáng yêu nhô lên từ phía dưới, con thỏ cảnh giác quan sát xung quanh rồi nhanh chóng quay lại, nó có nét mặt giống con người, trông cực kỳ quái dị.

Sau khi phát hiện không còn kẻ thù nào khác, con thỏ nhanh chóng lao tới xác con rắn bắt đầu gặm thịt.

Con thỏ vừa mới ra ngoài không bao lâu, xung quanh nó cũng xuất hiện những động vật khác, từ khu rừng bên cạnh truyền đến một số âm thanh, xa xa, một con chim màu nâu to lớn có hai sừng nhanh chóng sà xuống và tham gia cùng con thỏ, sau khi chộp lấy thức ăn, con thỏ thận trọng lùi lại, nhưng con chim cũng đưa nó vào phạm vi tấn công.

Bang bang, một trận chiến thầm lặng khác diễn ra trong phút chốc, kết quả đã được định đoạt ngay lập tức.

Cái mỏ khổng lồ, móng vuốt sắc nhọn và tốc độ di chuyển cực nhanh của con chim màu nâu khiến con thỏ không thể tự vệ hay trốn tránh, thậm chí nó còn không có cơ hội cầu xin sự thương xót.

Con chim nâu rõ ràng thích con thỏ hơn con rắn nên há miệng ngậm lấy muốn bỏ đi, nhưng con sư tử vốn đang nằm trên tảng đá bình tĩnh quan sát lúc này lại vồ lấy nó.

Con sư tử di chuyển nhanh đến mức gần như không rõ bằng cách nào nó rời khỏi hòn đá và xuất hiện trước mặt con chim nâu, nhưng giây tiếp theo nó dùng một chân tát con thỏ ra khỏi miệng con chim nâu.

Con chim màu nâu không cam lòng kêu lên, thậm chí còn mở miệng phun ra tiếng người.

“Cậu không ăn thịt động vật sống, vậy tại sao phải cướp chúng?”

Sư tử không kiên nhẫn hừ lạnh, giọng nói còn có chút quen thuộc: “Nó chết rồi.”

Móng vuốt lại lần nữa chụp lấy, con chim màu nâu nhanh chóng bay lên trời, con mồi bị tóm đi, con chim màu nâu không cam lòng bay vòng quanh vài vòng, cuối cùng nhìn thấy cơ hội bắt đi con rắn chưa bị ăn thịt trước khi biến mất hoàn toàn.

Sau khi rắn và chim biến mất, âm thanh trong núi rừng không hề dịu xuống mà ngày càng to hơn, như thể chúng đã ở rất gần nơi này.

Sư tử như không nghe thấy, dùng chân kéo con thỏ không còn hơi thở, nhanh chóng xé da con thỏ cúi đầu gặm nhai.

Nhạc Đồng Quang ở trong phòng lau sạch vết máu trên người, biến lại hình dạng ban đầu liếʍ lông, lông còn chưa liếʍ sạch thì không thể ra ngoài được.

Tiếng la hét bên ngoài lớn đến mức không biết có phải con hổ Đông Bắc nhà bên chạy tới hay không.

Cô quay lại nơi gặp con rắn nhìn xem, con sư tử đang nhai thứ gì đó, chiếc bờm quá dài hơn nữa hai móng vuốt dài của nó che mất cũng không thể thấy rõ, nhưng trên mặt đất không thấy dấu vết của con rắn, cô đoán chắc là nó đang ăn con rắn rồi.

Chắc chắn là nó thích ăn đồ tươi sống, may mắn là nó đã ăn được, nếu không vườn thú Tam Hải sẽ bị coi là kẻ ngược đãi động vật.

Nhạc Đồng Quang nhìn về phía phát ra âm thanh, hình như hổ Đông Bắc đã xảy ra chuyện gì đó, vừa có một chiếc xe du lịch đi ngang qua, hy vọng không đυ.ng phải.

Cô không đi tới nhìn xem, bài học ngày hôm qua dạy cô không nên tùy tiện xem vì tò mò, cô không cường tráng mạnh mẽ như Mộc Giác, không thể kiềm chế được hổ Đông Bắc.

Con sư tử nhai xong thức ăn, ngẫu nhiên dùng chân đào một cái lỗ, ném phần còn lại vào, lại lấp đất đến khi không thấy gì nữa. Nó liếʍ liếʍ móng vuốt, ghét bỏ cọ cọ trên lá cây.

Không biết tiếng gầm rú lúc nào đã dừng lại, đồng cỏ lại trở về yên tĩnh, đoán chừng Mộc Giác đã giải quyết được vấn đề.