Chương 17

Trái tim tôi có cảm giác như bị ngón tay của ai đó cọ vào, ngưa ngứa buồn buồn, lại cảm thấy có chút vui mừng lén lút. Không muốn cười mà khóe miệng cứ cong lên.

Tôi đưa một bàn tay lên miệng, khẽ hắng giọng một tiếng rồi nhét lại điện thoại vào trong túi, không trả lời lại anh ta. Tôi còn cố ý uống xong ly cafe kia mới lững thững đi lại chỗ Trần Lịch Xuyên, giả vờ hỏi:

“Sếp uống thêm gì nữa không? Tôi gọi nước hoa quả cho anh nhé?”.

Anh ta phóng ánh mắt sắc như d.a.o đến, lạnh lùng đáp: “Đưa tôi đi sưởi nắng”.

“Ở đây sưởi được rồi mà. Với cả còn có chị Nhu ở đây, hay là chị Nhu đưa sếp đi sưởi nắng nhé?”.

Chị Nhu định nói “Được”, nhưng thấy nét mặt Trần Lịch Xuyên càng lúc càng u ám hơn nên lại thôi.

Anh ta nhìn tôi nói: “Em đưa tôi đi sưởi nắng, nhanh lên”.

Không còn cách nào, tôi đành chào tạm biệt chị Nhu rồi đẩy xe lăn cho anh ta đi loanh quanh đoạn đường gần đó. Lúc đến đầu dốc, tôi mới hỏi: “Vừa rồi chị ấy nói gì với anh thế?”.

“Không nói cho em biết”.

Tôi bĩu môi: “Chị ấy là người yêu của anh cả tôi, anh biết chứ?”.

Trần Lịch Xuyên im lặng một lát rồi mới đáp: “Biết”.

“Sao anh vẫn nhận chị ấy vào làm việc?”. Tôi nửa đùa nửa thật hỏi: “Anh cố ý làm vậy để chọc tức anh cả tôi à?”.

“Em cảm thấy tôi phải làm mấy trò hèn hạ đó à?”.

Tôi lắc đầu, cảm thấy con người Trần Lịch Xuyên không bỉ ổi như vậy: “Không, chỉ là tôi không hiểu nên mới hỏi anh. Nếu tôi nghĩ anh hèn hạ, sẽ không hỏi anh đâu”.

Anh ta ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời vàng rộm đã bắt đầu chiếu lên khắp thung lũng trước mặt, bên sườn núi đối diện, từng đám mây trắng lững lờ trôi, đẹp như một bức tranh. Trần Lịch Xuyên trầm mặc một lúc lâu mới nói với tôi: “Việc nhân sự tôi không quản, lúc đầu cũng không biết cô ta là bạn gái của anh cả em. Mãi đến khi anh em đến công ty gây sự mới biết”.

“Biết rồi sao vẫn để chị ấy ở lại làm việc?”.

“Người không có lỗi gì, không có lý do để đuổi việc”.

Tôi cười: “Cũng phải”. Trước mặt đã là một con dốc cao, đường ở đây khúc khuỷu, cứ một quãng ngắt lại có một con dốc. Hiếm khi người đàn ông kia rơi vào cảnh không có sức chống đỡ, tôi muốn tranh thủ dọa một trận.

Tôi đẩy anh ta đến đỉnh dốc, hỏi: “Có tin tôi đẩy anh xuống không?”.

Anh ta liếc tôi: “Em thử xem”.

“Tôi thả thật thì làm ma đừng về đòi mạng tôi đấy”.

“Tôi quấn lấy em cả đời, ám em cả đời”.

Tôi phì cười: “Này ông chú gia trưởng, anh nghiện tôi à?”.

Trần Lịch Xuyên nhìn tôi không nói, chẳng rõ có phải vì ánh nắng mặt trời chiếu vào mắt anh ta hay không mà tôi phát hiện ra lúc này đôi đồng tử lạnh nhạt của anh ta lại in vẻ ấm áp, in cả mây trời và cả hình bóng tôi.

Tôi giật mình: “Nói đùa thôi”.

“Tôi chưa nói gì, em giật mình làm gì?”.

“Anh nhìn tôi như muốn ăn luôn tôi vậy”.

Trần Lịch Xuyên cười: “Người muốn được tôi ăn nhiều lắm, tôi chưa đói khát đến nỗi đứng ở giữa đường ăn em đâu”.

“Ai muốn được anh ăn?”. Tôi hất hàm chỉ về phía chị Nhu: “Chị ấy à?”.

“Không nói cho em biết”.

“Đồ hai vợ rồi vẫn trăng hoa”.

“Em nói gì nói lại xem”.

“Đồ hai vợ rồi mà vẫn trăng hoa”.

Anh ta bị tôi chọc tức hết lần này đến lần khác nhưng không làm được gì, chỉ có thể nghiến răng: “Giỏi lắm”.

Tôi cười hì hì, lấy mũi chân móc vào xe lăn của anh ta rồi bắc hai tay làm loa, hướng về phía thung lũng bên dưới hét to: “Trần Lịch Xuyên là đồ thần kinh”.

“…”

“Tôi ghét anh ta nhất trên đời. Đồ có bệnh”.

“…”

“Mai này tôi có đủ gan rồi, tôi sẽ đá đít anh ta xuống vực”.

“…”

“Cứ đợi đấy”.

Vẻ mặt Trần Lịch Xuyên lúc này: “…”. Chỉ có một chữ ba chấm!

Sưởi nắng xong, chúng tôi về lại nhà nghỉ. Vừa mới đóng cửa phòng đã thấy điện thoại anh ta reo liên tục, mặc dù đang là kỳ nghỉ lễ, lại không ở công ty nhưng công việc của anh ta vẫn chất chồng như núi. Có hôm còn ôm ipad ký ký duyệt duyệt gì đó đến tận nửa đêm mới đi ngủ.

Mấy ngày này, tôi để ý thấy điện thoại của anh ta chỉ liên quan đến công việc, ngoài ra, cũng chưa thấy Trần Lịch Xuyên đi chỗ khác nghe điện thoại cá nhân bao giờ, mà quan trọng nhất là vợ cả và con trai của anh ta ở trong nam, ít ra đi mấy ngày như thế cũng nên gọi một cuộc để hỏi thăm chứ.

Tại sao anh ta không gọi, mà chị ấy cũng không gọi?

Tôi thắc mắc là thế nhưng cũng không hỏi, bởi vì bây giờ tôi mang tiếng là vợ hai của anh ta nhưng lại chẳng giống lắm. Giữa tôi và Xuyên chỉ có ngủ chung, không có đυ.ng chạm, không có thân mật hay hôn môi và làm mấy chuyện abc xyz gì đó, cứ như bạn cùng giường vậy thôi. Cho nên hỏi anh ta về gia đình chính ở trong nam cũng kỳ quái lắm!

Nhưng ngẫm lại thì thấy so với tất cả, mối quan hệ của anh ta và tôi mới đúng là quái gở hơn!

Chị Nhu ở cùng nhà nghỉ với chúng tôi, thỉnh thoảng ra cửa hoặc ăn cơm cũng đυ.ng mặt chị ấy. Chị Nhu có vẻ rất quan tâm Trần Lịch Xuyên, lần thì lấy nước, lần thì tốt bụng bưng cơm đến, có lần còn đến tận cửa phòng gõ cửa để đưa cho anh ta một ít thuốc lá, nói là thuốc mua của mấy người dân tộc.

Mà nói đến hoàn cảnh chị ta tới thì cũng hơi ngượng ngùng, vì hôm ấy tôi với Trần Lịch Xuyên đang ở trong phòng, tự nhiên tôi nổi hứng trêu anh ta nên mới lấy mấy quả mơ chua từ hôm trước, ngồi xếp bằng trên giường ăn.

Trần Lịch Xuyên không ăn được đồ chua nên khẽ rùng mình, da gà da vịt khắp người dựng cả lên: “Em ra ngoài ăn đi”.

“Sao thế? Bây giờ ăn ở trong phòng mà anh cũng cấm à?”. Tôi lại chấm một miếng muối, bỏ quả mơ chua lè chua lét vào miệng. Trần Lịch Xuyên hết chịu nổi, tự tay đẩy xe lăn muốn ra ngoài.

Tôi giơ chân giữ lấy bánh xe của anh ta: “Anh đi đâu thế?”.

“Em không ra ngoài thì tôi ra”.

“Anh ngồi đây nhìn tôi ăn. Mơ ngon lắm. Một mình tôi ăn không có đủ vị giác”.

Anh ta bóp cổ chân tôi: “Em muốn vị giác gì?”.

“Vị sung sướиɠ khi có người không ăn được”. Tôi cười hì hì: “Như anh đấy”.

Trần Lịch Xuyên không để ý đến tôi: “Bỏ chân ra”.

“Không bỏ”

“Đếm đến ba, em có bỏ không?”

“Không bỏ”.

“Một…”

Tôi vênh mặt lên, bỏ quả mơ thứ hai vào miệng. Yết hầu anh ta trượt lên trượt xuống, quay đầu đi nói: “Hai”.

Tôi nói: “Ba đi. Anh có đếm đến 30 tôi cũng không…”.

Chữ “Sợ” còn chưa nói ra thì Trần Lịch Xuyên đã túm chân tôi đứng dậy, sau đó nhào lên giường đè tôi xuống. Tôi đang nhai dở quả mơ bị giật mình, không kịp phản kháng mở to mắt nhìn anh ta, muốn hét lên nhưng miệng đang mắc quả mơ, nhất thời không nói được nên lời.

Trần Lịch Xuyên cúi đầu nhìn tôi: “Không gì?”.

“A…”. Mặt tôi bất giác đỏ bừng, luống cuống đẩy anh ta ra nhưng không được: “Buông tôi ra”.

“Không sợ phải không?”.

“Sợ, sợ, buông tôi ra”.

“Còn dám ăn mơ nữa không?”.

“Không dám nữa”.

Anh ta cười cười, đột nhiên cúi thấp đầu xuống, gần đến nỗi hơi thở nóng hổi phảng phất quanh chóp mũi tôi. Ánh mắt Trần Lịch Xuyên dán chặt ở môi tôi, chậm rãi nói từng chữ: “Mấy ngày rồi trêu tôi vui lắm phải không?”.

Tôi xấu hổ liếc mắt nhìn đi chỗ khác: “Làm gì có?”.

“Muốn vị giác của người không ăn được à?”. Tay anh ta bắt đầu mân mê môi tôi, thực lòng, tôi chưa bao giờ trải qua gần gũi với người khác giới như thế này, càng không muốn thân mật với Trần Lịch Xuyên. Nhưng thân thể tôi cứ mềm nhũn cả ra, không phản kháng nổi.

“Nói xem”. Tay anh ta nâng cằm tôi lên: “Ban nãy mạnh miệng lắm cơ mà. Muốn đủ vị giác phải không?”.

Tôi đỏ mặt, muốn nói một chữ “Không”, nhưng cùng lúc này anh ta lại cúi xuống, dùng môi mình lấy quả mơ trong miệng tôi, tiếp theo còn xuống sâu thêm nữa, tôi sợ nên nhắm tịt mắt lại, cứ nghĩ lần này tôi xong rồi, trộm gà không được còn mất nắm gạo. Nhưng đúng lúc này môi anh ta sắp chạm đến môi tôi bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.

Tôi giật mình, cuống cuồng đẩy Trần Lịch Xuyên ra rồi đứng dậy. Anh ta cũng khẽ nhíu mày, chỉnh trang quần áo rồi đứng lên, nói: “Ai thế?”.

“Sếp, em đây ạ”. Giọng chị Nhu khẽ khàng, mềm mại như nước: “Em mang đến cho sếp ít đồ”.

Trần Lịch Xuyên liếc tôi một cái, tôi lúc này mặt vẫn nóng ran ngồi co ro trên giường nhìn trời nhìn đất, anh ta chẳng có cách nào, đành chậm rãi lê từng bước đi ra mở cửa.

Thì ra qua ba ngày, chân của anh ta đã dần dần lấy lại cảm giác. Thế mà ban nãy tôi còn to gan trêu anh ta. Đúng là gan tôi to bằng trời rồi mà!

Lúc mở cửa ra thì chị Nhu đang cầm một túi thuốc, thấy tôi cũng ở trong phòng, chị ấy nhoẻn miệng cười một cái rồi đưa túi thuốc cho Trần Lịch Xuyên: “Hôm nay em ra chợ phiên thấy người ta bảo đắp lá này lên thì sẽ nhanh lành vết thương nên mua về. Sếp thử đắp xem ạ”.

Anh ta là người lịch sự, cũng không muốn từ chối thẳng thừng nên đáp: “Cảm ơn”.

“Ơ, chân sếp đi lại được rồi ạ?”.

“Ừ, không đến nỗi què hẳn”.

Chị Nhu hơi xấu hổ: “Em không có ý đó, tại sáng nay vẫn thấy sếp ngồi xe lăn mà tối đã thấy sếp đi được rồi nên hơi ngạc nhiên ạ”.

“Vợ tôi chăm sóc tốt”. Trần Lịch Xuyên quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt như có như không chất chứa một nụ cười.

Chị Nhu thấy thế cũng tự biết ý không làm phiền nữa, nói thêm vài câu rồi đi luôn. Xuyên đóng cửa lại xong, lại ném thẳng túi thuốc đó lên bàn tivi rồi đi về phía tôi.

Tôi lập tức nhảy dựng lên: “Anh làm gì thế?”.

“Em nói xem tôi định làm gì?”.

Vẻ mặt của anh ta vẫn lạnh lùng, nhưng lời nói lại mang theo vẻ mờ ám. Tôi nghĩ ở cạnh nhau lâu như vậy mà anh ta không đυ.ng vào tôi, lần này có lẽ cũng chỉ muốn dạy tôi một bài học thôi, cho nên tôi nhanh chóng thức thời, vội vàng nói: “Sếp, tôi không ăn mơ trong phòng nữa đâu. Từ giờ không ăn nữa. Ngày mai tôi đi muối làm ô mai”.

“Gì nữa”.

“Tôi không bắt anh uống sữa nữa”.

“Tốt. Còn gì nữa”.

“Tôi không dọa đá đít anh xuống vực, không mắng anh là đồ thần kinh nữa”.

Bước chân của Trần Lịch Xuyên hơi chậm lại, anh ta liếc tôi, thấy sắc mặt tôi nghiêm túc như vậy cũng bật cười: “Mau đi tắm đi”.

Tôi nhảy vọt qua giường, cầm đồ chạy vào phòng tắm, chốt cửa!

Một đêm ấy trôi qua yên bình, túi thuốc lá của chị Nhu mang đến anh ta không đυ.ng, mà trên giường cũng không đυ.ng tôi.

Sáng hôm sau cũng là ngày cuối của kỳ nghỉ lễ, tôi nghĩ bây giờ chân Xuyên đi lại được rồi, có lẽ ở nốt ngày hôm nay rồi mai sẽ về Hà Nội, nên tranh thủ dậy thật sớm để đi ngắm bình minh.

Ai ngờ anh ta lại hỏi tôi: “Muốn đi săn mây không?”.

“Hả?”.

“Hôm trước bảo thưởng cho em một ngày lương của tôi để đi săn mây. Hôm nay chân tôi đi được rồi, em có muốn đi không?”.

Tất nhiên là tôi muốn đi, nhưng sợ chân của anh ta vẫn chưa lành hẳn, đi đường đèo cũng hơi đáng ngại. Nhưng Trần Lịch Xuyên nói không sao, tôi lái xe là được, thích đến chỗ nào săn mây thì đi.

Tôi sung sướиɠ hỏi: “Thật à?”.

Anh ta gật đầu chắc nịch: “Thật, nhưng đừng đá đít tôi xuống vực là được”.

Tôi xấu hổ gượng gạo cười: “Làm gì có, tôi chỉ say xe thôi, lái xe hơi bị tốt đấy”.

“Đi thôi. Không thì bỏ lỡ bình minh mất”.

Chúng tôi lên chiếc xe hôm trước lái tới đây, nổ máy, men theo dọc con dốc đi săn mây. Cũng chẳng biết là chỗ nào đẹp nhất, chỉ biết cứ đi đến chỗ có cảnh đẹp thì dừng xuống ngắm là được.

Sáu giờ sáng, ánh mặt trời từ trên cao dần dần chiếu xuống dãy núi, cây cỏ ngủ vùi trong đêm tối như được đánh thức, đồng loạt rũ sương đứng thẳng dậy đón ánh bình minh. Không khí yên tĩnh và mát mẻ, thoải mái đến mức tinh thần như được gột rửa.

Mấy chữ tinh thần như được gột rửa này khiến tôi giật mình, tôi ngoảnh đầu liếc qua Trần Lịch Xuyên đang ngồi bên ghế phụ, thấy bình minh lúc này cũng chiếu khắp gương mặt của anh ta. Đẹp trai sáng sủa, hàng mi dài cong cong như phiến lá, sống mũi cao, in bóng xuống một bên gò má sạch sẽ trong veo.

Sống suốt 27 năm nay, tôi chưa từng nhìn thấy một người đàn ông nào đẹp trai đến vậy. Đẹp đến mức chỉ cần nhìn một lần cũng muốn sa chân c.hế.t chìm vào trong đó. Nhưng tôi nghĩ, có lẽ tôi sa chân như vậy đã quá đủ, ngày mai rời khỏi nơi này rồi tôi sẽ buộc phải trở về làm chính tôi, sống bên cạnh kẻ thù với trái tim đầy dè chừng và toan tính.

Thời gian qua ở Hà Nội quanh quẩn với hận thù rất mệt mỏi, nhưng từ lúc lên đây, xa gia đình, xa những bộn bề nơi phố thị phồn hoa, tự nhiên tôi lại thấy tinh thần mình như được gột rửa.

Tôi đã tạm gác xuống việc anh ta là ai, tôi là ai, đứng ở giữa đất trời Hà Giang này hò hét trêu chọc anh ta, mắng anh ta là đồ thần kinh, đòi đá đít anh ta xuống vực, còn ngồi xếp bằng giữa dường ăn mơ trêu Trần Lịch Xuyên. Anh ta thì ngược lại, im lặng nghe tôi mắng, uống hết cốc sữa tươi tôi gọi, còn suýt nữa bỏ mạng trong thang máy vì tôi.

Tôi nghĩ giữa hai người chúng tôi, nếu không có hận thù thì tốt biết mấy. Trần Lịch Xuyên, nhiều năm trước anh không đến nhà tôi ở thì tốt biết mấy.

Có như vậy, chúng tôi sẽ không phải chịu nhiều giày vò đau khổ như bây giờ, anh ta cũng không phải lấy tôi làm vợ hai…

Nhưng cuộc đời nếu bằng phẳng dễ đi như thế thì ai cũng đều có thể dễ dàng mà sống, làm gì có thằng nhóc nào quỳ dưới mưa để xin người ta bố thí cho chút tiền làm công hai mươi năm, sau đó lại một mình cõng cha mẹ trên vai đi dọc sông tìm hố chôn, có phải không?

“Đừng nhìn tôi như thế?”.

Nghe giọng anh ta, tôi mới khẽ giật mình, ngoảnh đầu nhìn về con đường trước mặt: “Anh không nhìn tôi, sao biết tôi nhìn anh?”.

“Cảm nhận”. Trần Lịch Xuyên cười: “Mắt em nóng”.

“Mắt anh nóng thì có”.

Phía trước có một đoàn xe đang lên dốc, đầu xe dán một tấm băng rôn: Xe chở học sinh đi du lịch, ở bên đường đối diện còn có mấy người phụ nữ dân tộc đang địu con trên lưng, hình như là mới đi chợ về.

Tôi hỏi: “Học sinh cũng lên đây đi du lịch à nhỉ?”.

“Chắc là vùng ngay bên dưới, tranh thủ ngày nghỉ lên đây chơi”.

“Ừ”.

“Em đi chậm lại, chờ xe khách đi qua mấy người phụ nữ bên đường rồi hãy lách lên”.

“Tôi biết rồi”.

Nói là nói thế nhưng tôi đạp phanh đột nhiên không được, dẫm mấy lần cũng không ăn. Sống lưng tôi bất chợt lạnh toát.

Tôi không dám nói với Trần Lịch Xuyên, sợ anh ta lo lắng nên cứ đ.iên cuồng đạp phanh, còn định kéo phanh tay nhưng xe đang xuống dốc, có kéo phanh tay cũng vô dụng.

Lúc này, có lẽ anh ta cũng phát hiện ra tôi có vấn đề nên ngay lập tức nhổm dậy: “Xảy ra chuyện gì?”.

Tôi vẫn loay hoay đạp phanh, không được mới hét một tiếng: “Anh mở cửa nhảy ra khỏi xe, nhanh”.

Trần Lịch Xuyên gầm lên: “Gì?”.

Xe lại đang xuống dốc, không hãm được tốc độ thì một là sẽ đ.âm qua thanh chắn bên vực rồi lao xuống, hai là đ.âm vào đoàn xe chở học sinh kia, dừng lại được nhưng chắc chắn sẽ phải hy sinh mạng của ai đó.

Còn đ.âm sang bên vách núi ư? Mấy người phụ nữ địu con đi chợ sẽ bị ng.hiền nát dưới bánh xe tôi. Chuyện g.iế.t người này tôi không làm được!

Tôi đỏ mắt, cũng gào lên với Trần Lịch Xuyên: “Tôi bảo anh nhảy xuống”.

Anh ta không nói, chỉ chồm lên nhìn xuống chân tôi, thấy tôi vẫn đi.ên cuồng ghì chân phanh thì hiểu ra mọi chuyện: “Em nhảy xuống”.

“Tôi không nhảy”. Tôi đỏ mắt hét, lúc trước anh ta cứu tôi một mạng ở thang máy tôi vẫn còn nhớ rất rõ, lần này cứ để tôi trả nợ đó cho anh ta đi: “Anh nhảy đi”.

“Tôi lái, em nhảy”.

“Tôi không nhảy”.

“Không nghe lời tôi ném em xuống”.

“Anh dám?”.

Xe trôi càng lúc càng nhanh, đoàn xe kia cũng tiến đến rất gần. Trần Lịch Xuyên lao sang giằng tay lái của tôi, muốn ném tôi ra bên ngoài nhưng chân anh ta mới bị thương, chưa lành được nên không khỏe bằng tôi. Tôi vằng ra: “Tôi c.hế.t là được chứ gì? Chỉ là c.hế.t thôi, có gì to tát. Anh mau nhảy xuống”.

“Buông tay ra”.

“Không buông”

“Không buông thì cùng c.hế.t”.

Dứt lời, anh ta xoay bánh lái của tôi thẳng về hướng vực, tay còn lại vẫn cố chấp đẩy tôi. Nhưng tôi lì như trâu, vẫn bám trụ lại đến cùng, sau đó chỉ nghe “Rầm” một tiếng rất mạnh. Chiếc xe của chúng tôi bay qua taluy đường, rơi thẳng xuống vực sâu.

Trong tiếng gió vi vυ"t bên tai, tôi nghe Trần Lịch Xuyên khẽ mắng: “Đồ thần kinh”.

***

Lời tác giả: Chà, cả một tuần lao động vất vả rồi nhỉ? Cật lực viết thế này thì chị em phải tương tác thật nhiều vào cho tôi vui đấy nhé.