Chương 4

Tôi khẽ giật mình, định giả vờ đến cùng nhưng cảm thấy làm vậy hơi ngu ngốc, Trần Lịch Xuyên đã hỏi thế nghĩa là nãy giờ tôi không qua mặt được anh ta, chẳng qua là lười vạch trần tôi mà thôi.

Mặt tôi nóng ran, hơi xấu hổ nói: “Chắc lạ giường nên không ngủ được. Nhưng chắc là tôi sẽ ngủ ngay bây giờ thôi”.

Anh ta cười nhạt: “Sợ tôi?”.

Tôi suy nghĩ một lát rồi cũng thừa nhận: “Ở chung phòng với người muốn hại cả gia đình mình, nói không sợ thì là nói dối”.

“Vậy tại sao em vẫn đồng ý làm vợ tôi?”. Anh ta quay đầu lại, khoanh tay tựa vào khung cửa nhìn tôi: “Biết rõ có lấy tôi thì tôi vẫn không tha cho gia đình em, biết đi theo tôi sẽ không tốt đẹp gì, sao vẫn đồng ý?”. Ngừng lại vài giây, anh ta lại nói: “Em có rất nhiều cơ hội để chạy trốn”.

Đúng là một người rất biết đi thẳng vào vấn đề, chỉ vài câu là đã chạm đến được tim đen của tôi.

Những điều anh ta nói tôi biết hết, tôi hiểu rõ anh ta chỉ cho bố tôi dự án xây dựng tòa nhà A, không hề hứa sẽ tha cho công ty của bố tôi. Nhưng có dự án thì cũng đồng nghĩa với việc bố tôi sẽ có thêm thời gian để tìm cách xoay sở, đặc biệt là tin tôi làm vợ hai của tổng giám đốc Vạn Thịnh truyền ra, ít nhiều gì cũng sẽ có ngân hàng chịu chấp nhận cho bố tôi vay vốn.

Cho nên dù biết lấy anh ta thì chỉ có thiệt chứ không có lãi, tôi vẫn chấp nhận. Tất cả những điều tôi làm chỉ vì một mục đích: Có thêm thời gian. Tôi hy vọng bố tôi bán tất cả tài sản đi thì vẫn đủ để đền bù cho người ta, như vậy, dù có tay trắng thì ông cũng không phải ngồi tù.

Nhưng tôi lại không thể nói ra điều ấy trước mặt Xuyên, cho nên tôi chỉ đáp: “Có những chuyện, không nhất thiết cứ phải chọn con đường dễ đi nhất. Tôi cũng như anh, không ngại phiền phức chọn đường khó đi”.

“Từng hối hận không?”.

Tất nhiên là có, có rất nhiều!

Nhưng tôi lại lựa chọn không đáp!

Mà Xuyên cũng chẳng chờ đợi câu trả lời của tôi, có lẽ khi tôi thoáng chần chừ thì anh ta đã hiểu rồi, nụ cười trên môi càng nhạt hơn: “Cho nên tôi khác em, ít nhất, tôi làm việc gì cũng không hối hận”.

Tôi hiểu rằng anh ta trả thù sẽ không hối hận, lại nói: “Ngày trước là gia đình tôi đối xử không tốt với anh”.

“Ừ”. Lưng anh ta tựa vào khung cửa sổ, ngược sáng, tôi không thấy được ánh mắt của anh ta, nhưng tôi có thể cảm nhận được ánh mắt ấy rét lạnh, giống như cơn mưa vào hai mươi năm trước: “Cho nên bố và anh trai em không xứng đáng được tha thứ”.

“Còn cách nào không?”. Tôi nhìn anh ta: “Có cách nào để chuộc lại lỗi lầm của gia đình tôi không?”.

Anh ta không cần nghĩ đã lạnh lùng đáp: “Không”.

Xuyên nói: “Trên đời này có những lỗi lầm sửa được, cũng có những sai lầm không sửa được. Nếu tìm ra cách để tha thứ, có lẽ tôi đã làm từ lâu rồi”.

Thực ra chính bản thân tôi cũng hiểu rất rõ, không có cách nào hay khoản tiền bù đắp nào có thể vơi đi nỗi đau mất cha mẹ của một người. Anh ta không tha thứ cho gia đình tôi là đúng, nhưng tôi lại chẳng thể cao thượng đến mức không oán giận người làm tổn thương gia đình mình.

Mối quan hệ hận thù – thù hận này, vốn định sẵn là một vòng luẩn quẩn, có đi dài lâu đến đâu rồi cũng trở về ngõ cụt, như con ngõ mà chúng tôi đang sinh sống này mà thôi.

Cuối cùng, tôi lặng lẽ nhắm mắt, thở dài một tiếng: “Tôi hiểu rồi”.

Không gian trong phòng nhanh chóng trở về vẻ yên tĩnh như cũ, người đàn ông kia không nói nữa, chỉ im lặng đứng ở đó nhìn tôi, rất lâu sau mới nghe được tiếng bước chân anh ta đi lại giường. Vẫn chậm rãi, nhẹ nhàng, nhưng lại mang dáng vẻ bình đạm như nước, có cảm giác sâu không dò được.

Dù đã nói cố gắng gì gì đó, nhưng khi anh ta đến gần tôi vẫn run bắn cả lên, muốn lùi lại, nhưng người đã nằm sát mép giường, chỉ cần nhích thêm vài centi nữa thôi thì tôi sẽ rơi thẳng xuống. Lúc ấy trốn chạy không được, nghênh đón cũng không xong, tôi không có cách nào, đành nằm im re như cá c.hế.t.

Không bao lâu sau thì đệm bên cạnh tôi hơi lún xuống, một mùi xà phòng sạch sẽ lan đến cánh mũi tôi, thơm thơm dìu dịu, nhưng tôi không có tâm tình nào để ngửi, chỉ thấy l*иg ngực mình như bị ai khua chiêng đánh trống, tim đập to đến mức người đàn ông kia cũng nghe được.

Tôi không biết anh ta có buồn cười hay không, nhưng vài giây sau lại nghe được giọng nói trầm trầm kia vọng đến: “Em đang bị thương, tôi sẽ không làm gì em”. Anh ta đắp chăn lên, tiện tay đắp cả cho tôi: “Ngủ đi”.

Tôi nghĩ, mình ngủ được mới lạ đấy.

Tôi rất kinh ngạc, muốn quay lại nhìn xem gương mặt anh ta đang có biểu cảm gì, là nói chơi, là cười tôi, hay là lạnh lùng. Nhưng ban đêm căn phòng quá tối, tôi biết không thể nhìn rõ được nét mặt của người ấy nên đành thôi, cứ nằm im re như vậy với tâm trạng không dám tin.

Kết quả là anh ta đã làm đúng như lời mình nói, cả đêm ấy không đυ.ng vào tôi. Chúng tôi mỗi người một góc giường, trải qua một đêm tân hôn kỳ lạ như thế.

Sáng ngày hôm sau tôi dậy rất sớm, nhưng Xuyên còn dậy sớm hơn. Anh ta đi dạo ở vườn hoa trong sân, cầm kéo cắt tỉa mấy cành gai chìa ra, còn tôi và thím Vân thì loay hoay nấu đồ ăn ở trong bếp.

Thím Vân thỉnh thoảng cứ liếc nhìn tôi rồi tủm ta tủm tỉm: “Tối qua thế nào? Hai đứa ngủ ngon chứ hả?”.

Tôi đỏ mặt đáp: “Vâng, ngủ ngon ạ”.

“Vợ chồng son, sáng nay dậy muộn một tý cũng được. Mới hơn 6 giờ mà đứa nào cũng dậy rồi”.

“Dậy sớm tốt cho sức khỏe mà”.

“Nhanh nhanh, kiếm lấy một thằng cu mới tốt”.

Tôi lại đỏ mặt lần hai, kỳ thực, đến giờ phút này tôi vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện sinh đẻ gì, đặc biệt là sinh con cho Xuyên. Mối quan hệ của chúng tôi có lẽ chỉ là hành hạ, giày vò và trả thù, còn sinh con, tôi nghĩ anh ta cũng sẽ không muốn đâu.

Hơn nữa anh ta có vợ rồi, có khi cũng đã có cả con rồi. Thím Vân có lẽ là người mới được thuê, còn Xuyên thì lâu nay vẫn ở miền nam, thím ấy không rõ nội tình cũng là chuyện dễ hiểu.

Tôi gượng cười lảng sang chuyện khác: “A, nước sôi rồi, cháu bỏ trứng vào nhé?”

“Ấy đừng, Xuyên nó chỉ thích ăn mình canh cà chua thôi, không bỏ trứng, đợi đấy thím múc ra một tô riêng rồi đập trứng vào cho cháu”.

“Thôi, cháu ăn mình cà chua với anh ấy cũng được, thím không cần phải đập trứng vào nữa đâu”.

“Như thế cháu có ăn được không?”.

“Cháu dễ nuôi mà”.

Bữa ăn sáng, ba người chúng tôi ngồi ăn cùng trên chiếc bàn gỗ cũ, thức ăn của tôi là bánh mì nướng, thịt hun khói và sữa, thức ăn của Xuyên chỉ là một tô canh cà chua.

Tôi nhìn anh ta yên lặng ăn, nghĩ mãi, nghĩ mãi mới chợt nhớ ra một câu chuyện của nhiều năm trước. Khi đó mỗi buổi sáng, trong nhà tôi sẽ thơm nức mùi thức ăn bay lên từ bếp, trên bàn ngập đồ ăn, nhiều đến mức tôi ăn đến phát ngán.

Mẹ tôi bắt tôi ăn một tô bún, nhưng tôi lười nên chỉ cầm một chiếc bánh bao rồi nhảy xuống ghế, chạy trốn xuống dãy nhà phía dưới. Lúc đi ngang qua gian chứa đồ thấy Xuyên đang ngồi xếp bằng ở dưới đất, trước mặt anh ta là một tấm gỗ được cắt ra từ mảnh thân cây không dùng nữa, kê lại thành bàn. Trên bàn có một quyển sách cũ nát chẳng biết xin của ai, bên cạnh còn có một tô canh cà chua loãng thếch để anh ta ăn sáng.

Tôi tò mò ló đầu vào hỏi: “Anh ăn gì thế?”.

Xuyên ngước lên nhìn tôi, nghĩ ngợi vài giây rồi lại cụp mắt, không nói.

Tôi chìa chiếc bánh bao ra, trao đổi với anh ta: “Em đổi bánh bao lấy canh của anh được không?”.

Anh ta lắc đầu: “Không”

“Sao thế?”

Anh ta lại không đáp. Tôi thì cứ bám riết ở trên khung cửa gỗ, léo nha léo nhéo năn nỉ: “Nhưng em thèm”.

Cuối cùng, có lẽ vì tôi lải nhải nhiều điếc tai nên anh ta đành phải cho tôi tô canh cà chua đó, cũng không lấy bánh bao của tôi, chỉ ôm bụng đói đi làm việc. Tôi ngồi ở trong gian chứa đồ, học theo anh ta ngồi xếp bằng đọc sách, ăn canh cà chua, dù không biết chữ nhưng tôi ra vẻ nghiêm túc học như thật, thậm chí canh cà chua kia nhạt thếch không có mùi vị gì, nhưng tôi vẫn giả vờ cảm thấy ngon. Sau đó tôi còn lén lút để bánh bao dưới quyển sách. Không phải vì tôi tốt với anh ta, mà vì tôi sợ mẹ thấy bánh bao chưa ăn sẽ mắng tôi.

Mãi đến bây giờ nghĩ lại mới hiểu, bữa sáng mà tôi vứt đi còn tốt hơn đồ ăn của anh ta gấp trăm lần, vậy mà đến cả bát canh cà chua chẳng có nổi một miếng trứng đó của Xuyên tôi cũng cướp mất. Tôi đúng là có Gen của cường hào ác bá mà!

Có người thấy tôi cứ nhìn mãi tô canh cà chua kia mới lên tiếng: “Muốn ăn không?”.

Tôi giật mình, vội vàng lắc đầu: “Tôi ăn bánh mì được rồi”.

“Ăn xong nhớ uống thuốc”.

“À…”. Anh ta không nhắc thì tôi cũng quên béng mất việc phải uống thuốc, đành gật đầu, nói “Vâng” một tiếng. Xuyên cũng không nói nữa, im lặng ăn canh cà chua.

Bữa sáng đầu tiên ‘ở nhà chồng’ cũng không đến nỗi nhạt nhẽo như tôi nghĩ, may mà có thím Vân thỉnh thoảng hay hỏi han chúng tôi mấy câu linh tinh nên không khí cũng đỡ ngượng ngùng. Nhưng tôi vẫn mang tâm trạng đề phòng nên thường không nhắc nhiều về bản thân, ai nói gì cũng chỉ ậm ừ thế thôi.

Lúc Xuyên chuẩn bị đi làm mới bảo tôi: “Thím Vân không biết chuyện giữa tôi và gia đình em, em cũng không cần đề phòng thím ấy. Ở nhà cần gì thì cứ nói với thím ấy một tiếng, thím ấy sẽ làm giúp em”.

“Tôi biết rồi”. Tôi cúi đầu, nghịch mấy cánh hoa hồng trong bình rồi đột nhiên hỏi: “Có quy định gì không? Chuyện từ nay tôi sẽ phải sống ra sao ấy?”.

Xuyên đang mặc áo vest, nghe thế thì động tác mới khựng lại. Anh ta quay lại nhìn tôi: “Em hy vọng tôi có quy định gì?”.

“Từ hôm qua đến giờ tôi không thấy anh nhắc gì đến việc gì nên làm, việc gì không. Anh cưới tôi về làm vợ hai, chắc là cũng không đến nỗi để tôi muốn làm gì cũng được chứ?”.

“Vậy em định làm gì?”

“Tôi muốn ra ngoài”.

Anh ta cười hỏi: “Về nhà?”.

Tôi mím môi, định nói “Phải”, nhưng thấy vẻ lạnh lùng trong nụ cười của anh ta, rút cuộc lại không mở miệng nữa.

Xuyên nói: “Bây giờ em là vợ tôi. Có thời gian thì ở nhà chăm sóc nhà cửa, bớt về nhà bố mẹ mình thì hơn”.

Trong lòng tôi thầm rủa, đúng là người đàn ông gia trưởng, nhưng nghĩ lại, anh ta có gia trưởng thì cũng là quyền của anh ta, tôi không được phép chống đối. Nhưng tôi vẫn cố chấp hỏi: “Thế tôi chỗ khác thì sao? Có được đi không?”.

Anh ta mặc xong áo vest, nhắc lại câu vừa nãy: “Ở nhà chăm sóc nhà cửa. Tôi muốn khi về nhà thấy em ở đây”.

“Đây là giam lỏng phải không?”. Tôi cười nhạt, vò nát cánh hoa hồng trên tay: “Bất cứ khi nào cũng phải có mặt ở nhà để anh thấy? Giống như động vật anh nuôi?”

“Em nghĩ sao cũng được”. Xuyên cầm chìa khóa xe, bước ra cửa, lúc vừa chạm đến tay nắm hình như anh ta nhớ ra chuyện gì mới quay đầu bảo tôi: “Ở nhà em muốn làm gì thì tùy, tôi không quản em. Nhưng tay đang bị thương, nên bớt hoạt động lại”.

Tôi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến anh ta nữa, Xuyên cũng chẳng thèm chấp kẻ không biết điều như tôi, sửa soạn xong thì đi ra ngoài. Khi anh ta ra đến phòng khách, tôi có nghe loáng thoáng tiếng Xuyên dặn thím Vân để ý đến tôi, không có chuyện gì thì không cần ra khỏi nhà.

Thực ra với tường này, ngôi nhà này, tôi bỏ trốn lúc nào cũng được, nhưng có lẽ cả anh ta và tôi đều hiểu, người thì có thể chạy đấy, nhưng công ty của bố tôi còn đó, anh ta bóp c.hế.t lúc nào cũng được. Thế thì tôi còn trốn thế nào đây?

Không, cửa rộng mở nhưng tôi không trốn được, chỉ có thể bị nhốt ở đây mà thôi.

Nghĩ đến việc từ giờ không còn tự do nữa, tâm trạng của tôi rất không tốt. Tôi không ra ngoài mà chỉ ngồi lì trong phòng, bực bội ngắt hết đám hoa hồng đáng thương trong bình, khi ngắt đến cánh cuối cùng thì điện thoại rung lên, là mẹ tôi gọi điện thoại đến.

Mẹ tôi nói sáng sớm nay bố đã ra ngoài để đi xử lý hợp đồng dự án tòa nhà A, chẳng biết nhận được dự án này thì ngân hàng có giải ngân vốn cho hay không, nhưng bà mong kết quả sẽ tốt. Sau đó mẹ hỏi tôi đêm qua thế nào, tôi cũng nói vẫn tốt.

Mẹ tôi ngập ngừng hồi lâu mới nói: “Hôm qua mẹ có bỏ một vỉ thuốc vào đáy va ly con, con tìm thấy không?”

Chắc mẹ tôi giấu kỹ nên tôi không thấy, tôi lắc đầu: “Hôm qua con dọn thì không thấy, mẹ bỏ thuốc gì mà không nói trước với con thế?”.

“Thuốc… tránh thai”. Giọng bà ở đầu dây bên kia mang dáng vẻ bất đắc dĩ, khẽ thở dài: “Khuê, bây giờ ở bên đó con đừng để mang bầu, biết không?”.

Chỉ có không có thai mới đỡ rắc rối về sau, mẹ vẫn muốn tôi rời bỏ người đàn ông kia, tôi hiểu.

Tôi gật đầu: “Vâng, con biết rồi”.

“Số con tôi khổ”. Mẹ tôi lại sụt sùi: “Thằng Xuyên nó cưới con nhưng cũng chẳng đăng ký gì, có con cái rồi khai sinh thế nào? Rồi nó đối xử với gia đình mình như thế, nhận nó là con rể sao được, nhận cháu sao được? Thôi, tạm thời con cứ cố gắng ở đó, sau này thời thế thay đổi rồi thì bỏ quách nó đi, tìm người khác tử tế hơn”.

Tôi mỉm cười, chẳng biết đáp ra sao nên chỉ cười thôi, còn mẹ tôi thì khóc mãi, hết khóc rồi lại nhắc đến chuyện tôi rời khỏi Xuyên, tôi cũng lười nghe nên lát sau cũng đành tìm cách cúp máy.

Nhưng không nói chuyện với gia đình, cả ngày chỉ quanh quẩn trong căn nhà xa lạ ấy tôi rất buồn, ra vườn ngắm hoa mãi cũng chán, tôi không biết làm gì cả, giống như một con chim trong l*иg, ngày ngày nhìn thấy bầu trời bên ngoài nhưng lại không thể bay đi vậy.

Thím Vân thấy tôi buồn mới khuyên nhủ tôi: “Chắc là Xuyên nó đang giận gì đó nên mới không cho cháu ra khỏi nhà thôi. Đừng buồn. Vợ đẹp mà, đàn ông phải giữ chứ”.

Tôi nghĩ thím Vân không hiểu được chuyện của bọn tôi nên không giải thích, chỉ bảo: “Hay là thím dạy cháu nấu cơm đi. Cháu không biết nấu cơm, học vài món g.iế.t thời gian cũng được”.

“Nhưng tay cháu như thế thì nấu sao được? Thôi cứ đứng trong bếp nói chuyện với thím, tiện nhìn thím làm luôn. Được không?”

Tôi gật đầu: “Được ạ”.

“À mà đúng rồi, sáng giờ cháu đã uống thuốc chưa?”.

“Cháu định ăn cơm trưa xong mới uống ạ”.

“Nhớ uống đúng giờ đấy nhé, trời nóng dễ nhiễm trùng, phải uống thuốc đầy đủ vào đấy”.

“Vâng ạ”.

Túi thuốc Xuyên mua cho tôi rất to, bên trong cũng có rất nhiều loại, tôi lười nên chỉ tìm mấy vỉ thuốc kê trong đơn rồi bóc vỏ bỏ vào miệng uống. Thím Vân thì cứ chốc chốc lại nhắc tôi nhớ uống đúng loại, đến cả nước mắm cũng không cho tôi ăn.

Tôi hỏi tại sao, thím ấy cười bảo: “Người ta bảo ăn nước mắm sẽ lồi sẹo, hôm qua Xuyên nhắc thím đừng mua rau muống với đồ nếp, tự nhiên thím mới nhớ ra phải kiêng cả nước mắm nữa”.

Tôi ỉu xìu đáp: “Vâng, thế thì để cháu chấm tương ớt vậy”.

Ở nhà nên thời gian trôi qua rất chậm, mãi mới đến được buổi tối, nhưng tôi lại không hy vọng màn đêm xuống, bởi vì thím Vân nói buổi tối Xuyên sẽ về nhà.

Đúng 7 giờ có tiếng cửa cổng mở, anh ta lững thững đi bộ vào nhà, lúc ăn cơm cũng chẳng nói mấy lời với tôi.

Đêm thứ hai trôi qua yên bình, chúng tôi vẫn nằm chung giường nhưng không ai nói câu nào, mỗi người nằm riêng một phần giường, cứ thế thϊếp đi.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống của mình tẻ nhạt như thế.

Tôi nghĩ anh ta chờ đến khi vết thương trên tay tôi lành hẳn mới bắt đầu làm mấy chuyện ‘hành hạ trên giường’ gì gì đó, cho nên sau mấy hôm thấp thỏm, không thấy Xuyên có hành động gì nên tinh thần tôi cũng dần dần thả lỏng. Đêm thứ tư ở ngôi nhà xa lạ tôi đã ngủ ngon, thậm chí còn mơ đẹp đến mức nói sảng.

Tôi ấm ức gọi: “Anh bảo anh từ Pháp về vì em, sao gặp rồi lại không ôm em?”

“…”

“Quân, ôm em một cái”.

Chờ mãi, chờ mãi vẫn không được ôm, tôi lại co người lại như con tôm rồi ấm ức ngủ thϊếp đi, ngày hôm sau tỉnh dậy đã thấy mình lăn ra giữa giường, người bên cạnh thì không thấy đâu.

Trong nhà chỉ có mình thím Vân đang loay hoay bày biện đồ ăn sáng, thấy tôi bước ra mới nói: “Mau lại ăn sáng nào, thím nấu xong cả rồi”.

Tôi nhìn quanh nhà, vẫn không thấy bóng dáng của người kia. Thím Vân biết tôi tìm ai nên bảo: “Sáng sớm nay Xuyên ra khỏi nhà rồi. Nó bảo vào miền nam. Chắc mấy hôm nữa mới về”.

Tôi “À” một tiếng, cũng không hỏi, chỉ có cảm giác gánh tạ trong lòng bất giác vơi đi một nửa.

Thím Vân nói Xuyên vào miền nam để giải quyết công việc, tôi cũng biết trụ sở tập đoàn của anh ta trong Sài Gòn, và quan trọng nhất là vợ cả của anh ta đang ở trong đó, anh ta ra Bắc cưới tôi rồi ở ngoài này tận một tuần, bây giờ phải về nhà chính là đúng rồi. Tôi còn hy vọng anh ta ở hẳn trong đó rồi sinh con đàn cháu đống với vợ cả nữa kia.

Nhưng liệu có ngày nào đó tôi bị đánh ghen không nhỉ?

Chỉ vì suy nghĩ bị đánh ghen này mà tôi thơ thẩn mãi cả ngày, đến tận chiều mới chợt nhớ ra mình có một người bạn cấp ba cũng ở trong miền nam. Trước thấy nó post ảnh chụp trước trụ sở tập đoàn Vạn Vạn gì đó, không rõ có phải là Vạn Thịnh hay không.

Tôi lần mò mở Facebook ra, vào nick nó tìm lại bức ảnh đó, thấy đúng là tập đoàn Vạn Thịnh. Mà người bạn kia dường như cũng có linh tính, ngay lúc đó cũng nhắn tin cho tôi:

“Hello người đẹp Nguyệt Khuê, khỏe chứ hả?”.

“Khỏe”. Tôi chat bằng một tay, hơi khó khăn rep: “Sao tự nhiên hôm nay rồng lại nhắn tin cho tôm thế?”.

“Thấy nick mày online nên tiện nhắn tin rủ đi cafe đây. Tao vừa mới về Hà Nội, nghe nói mày cũng về rồi, gặp nhau không?”.

Tôi không thể ra khỏi nhà, kỳ thực cũng thèm đi chơi với bạn bè, nhưng không đi được nên lòng cũng buồn bực: “Tao không đi được. Sao mày không phải đi làm à mà về giữa tuần thế này?”.

“Về cưới thằng em trai tao, mai đi luôn nên tranh thủ rủ bạn bè đi chơi đấy chứ. Gặp được mày khó thế”.

“Đợi lúc nào rảnh thì hẹn hò sau, giờ hẹn hò online cũng được mà”.

Nhung gửi một icon mặt cười: “Tiên sư, dạo này yêu đương thế nào?”

“Vẫn tốt, chưa có mảnh tình vắt vai”. Tôi cũng gửi icon mặt cười: “Mày thì sao?”.

“Mặc dù đã niềng răng để bớt hô nhưng vẫn chưa có con cá ngão nào dám tán. Tao mà đẹp như mày thì tao đã lấy chồng lâu rồi, sao còn ế đến bây giờ”.

“Ở trong đó không có ai đẹp trai hả? Mắt mù hết rồi hay sao mà không nhìn ra bạn Nhung của tao là bảo vật quý thế?”.

“Xùy”. Nhung gửi icon vẫy vẫy tay: “Trai đẹp thì có, nhưng mà có vợ hết rồi, làm gì ngó ngàng đến tao”.

“Anh nào đẹp trai nhất?”.

“Tổng giám đốc công ty tao”.

“Hơ hơ. Thế nào? Đẹp trai kiểu gì?”.

“Không có ảnh đâu. Chẳng mấy khi chụp. À hình như có một tấm chụp cùng lãnh đạo các phòng ban, để tao tìm xem”.

20 năm trôi qua, những gì tôi biết về Xuyên của hiện tại rất ít, cũng không muốn tìm hiểu về anh ta, nhưng mọi chuyện cứ như được sắp đặt đưa đến trước mặt tôi vậy.

Nhung tìm một lúc mới gửi cho tôi một bức ảnh, chắc lưu từ Facebook về nên hơi nhòe. Ở đó Xuyên đứng ở giữa, cao nổi bật, cũng đẹp trai nổi bật, bên cạnh anh ta có một người phụ nữ, trông cũng rất sắc sảo và rất xinh.

Bạn tôi nói: “Đứng ở giữa, thấy không? Đẹp trai không? Mẫu hình lý tưởng của con gái bọn tao đấy”.

“Ừ, cũng tạm”.

“Mà đen cái là có vợ rồi. Vợ lão đứng cạnh lão luôn đấy”.

Tôi khen một cách thật lòng: “Có phong thái của người phụ nữ tài giỏi”.

“Ừ, bố bà ấy là giáo sư thì chẳng giỏi. Bà ấy cũng là thạc sĩ kinh tế đấy. Đúng là đẹp với giỏi cả đôi có khác. Mẹ, nhưng tao nghĩ vẫn tiếc”.

“Tiếc gì?”.

“Tiếc đời trai của ông sếp, ngon như ông ấy lẽ ra phải cưới 10 vợ mới đúng. Tao tình nguyện ứng tuyển làm vợ thứ 10”.

Tôi bật cười, thực ra không những tôi mà bất cứ người phụ nữ nào cũng hiểu rất rõ, thời đại này không ai chấp nhận được người đàn ông của mình năm thê bảy thϊếp cả, hai người ở bên nhau, điều kiện tiên quyết là phải yêu thương và chung thủy. Cả hai điều này, chúng tôi đều không có.

Nhưng vợ cả của Xuyên thì khác. Một người vừa giỏi giang vừa sắc sảo như chị ấy, tại sao lại chấp nhận chuyện chồng mình có vợ hai? Là chị ấy nhẫn nhịn vì yêu đến mức không từ bỏ được, hay là vì có nguyên nhân nào khác nữa mà người ngoài như tôi không thể nào biết?

Thôi, cứ đến đâu hay đến đó đi. Lúc nào bị đánh ghen hẵng hay!

***

Lời tác giả: Tớ không mở nhóm đọc trước, chỉ mở nhóm bán ngoại truyện khi gần kết truyện. Xin cảm ơn!