Chương 11: Hỏi thăm

Hương Lan cầm khung thêu ngồi ngẩn người trên giường, trong lòng vô cùng uất ức, thấy bốn bề vắng lặng thì lặng lẽ lau nước mắt. Nàng ở trong phủ không nơi nương tựa, nàng lại không thể khúm núm nịnh bợ giống như Hủy Nhi và Hoài Nhụy. Vốn trông cậy vào nỗ lực làm việc để có chỗ đứng, nơi chốn làm điều tốt giúp mọi người, nhẫn nhục không tranh giành, nhưng không biết vì sao lại nơi chốn bị người ức hϊếp đoạt công, càng thêm không có nơi dừng chân.

Đang lúc dùng tay áo lau nước mắt, chợt nghe có người nói ngoài cửa sổ: “Hương Lan, ra giúp bà lão này một việc.”

Hương Lan cuống quít quay đầu lại, thấy già Lưu đứng bên ngoài, vẫy tay ngoài cửa sổ với nàng, Hương Lan vội ngừng khóc, từ trong phòng đi ra, gượng cười nói: “Già Lưu có chuyện gì thế?”

Già Lưu nói: “Đến phòng trà giúp ta dọn dẹp.”

Hai người vào phòng sau của phòng trà, già Lưu nhìn chằm chằm mặt Hương Lan một lát, thở dài nói: “Đứa nhỏ này cũng quá trung thực, bị khinh bỉ đều lén người trộm khóc, khó trách bị các nàng bắt nạt.”

Hương Lan miễn cưỡng cười nói: “Không khóc ạ, vừa có tro bay vào mắt, nên mới dụi dụi…” Thấy vẻ mặt già Lưu khôn khéo hiểu rõ, ngượng ngùng dừng lời, cúi đầu.

Già Lưu kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống, lại vỗ vỗ chiếc ghế không bên cạnh nói: “Con gái, ngồi nơi này.” Hương Lan ngồi gần già Lưu, Già Lưu thở dài một hơi nói: “Con mới đến, ta cũng không tiện nói gì, chỉ mắt lạnh nhìn con là người tốt, không khinh cuồng như đám nha đầu kia. Lại chỉ một mực ngốc làm, rất nhiều lần có tâm khuyên con nhưng chưa có cơ hội. Hôm nay nhìn mấy đứa kia chèn ép con, bà già này thật sự không nhìn được nữa, mỗi ngày con làm trâu làm ngựa, hao ba ngày làm được một đôi giày, ta đều biết, cũng đã nhìn thấy.”

Hương Lan thấy an ủi trong lòng, oan ức vơi một nửa.

Già Lưu nói: “ Đứa trẻ này, tính tình con quá mềm yếu, bị người ức hϊếp chết, còn bị mắng là kẻ bất lực! Cô nàng kia không phải thứ tốt! Bà ngoại nàng ta chẳng qua chỉ là một thứ muội của lão thái gia chúng ta, vài thập niên trước gây ra việc xấu xa, nên không qua lại bao giờ, hiện giờ nàng ta vội vàng từ Dự Châu chạy tới tống tiền, vốn dĩ lão thái gia và lão phu nhân cũng nghĩ cha mẹ nàng ta đều đã mất, thực sự không dễ dàng, dù bà ngoại nàng ta có chút không tốt không ổn, nhưng cháu gái không có gì sai, nàng lại có cái miệng dẻo làm người ta thích, bèn giữ nàng ta ở lại. Vì nhân phẩm bà ngoại nàng ta không tốt, lão phu nhân có chút không yên tâm, mệnh Nhị phu nhân khắp nơi hỏi thăm một chút, con đoán thế nào?”

Hương Lan hỏi: “Thế nào ạ?”

“Thì ra Hoàn cô nương này ở trong nhà hoành ăn ác đánh, cha mẹ nàng vừa chết, nàng và anh nàng liên thủ đoạt của hồi môn của hai thứ tỷ muội và gia sản của một thứ đệ, còn ra chủ ý gả thứ tỷ làm vợ kế cho lão muối thương vừa già vừa béo, gả thứ muội làm thϊếp cho một vị quan tép riu thất phẩm râu trắng phớ. Vì hai người này đều không cần của hồi môn, còn có thể cho nhà nàng một số bạc lớn!”

“A?” Hương Lan tức khắc sợ ngây người.

“Nhị phu nhân là người trong mắt không chứa được hạt cát, lập tức bẩm báo việc này cho lão phu nhân. Thoạt đầu, lão phu nhân còn bị cô nương này lừa gạt, cho nàng ta và Lăng tỷ nhi ở cùng một chỗ, được hai ngày hai người đã cãi nhau, còn đánh Lăng tỷ nhi, lão phu nhân làm cô Tào dọn ra La Tuyết Ổ xa nhất hẻo lánh nhất, còn đưa Hoài Nhụy không được ưa thích nhất trong phòng mình cho nàng.”

“A?” Hương Lan trợn mắt há hốc mồm, thì ra Hoài Nhụy là nha hoàn không được ưa thích nhất trong phòng lão phu nhân!

“Cha Hoài Nhụy là quản sự có thể diện trước mặt lão thái gia, nhất định phải đưa con gái vào phủ, kỳ thật là tính toán làm di nương đấy, nhưng con gái ông ta…chậc chậc, diện mạo mồm miệng năng lực nào có cái gì? Lại ham ăn biếng làm, hay thích dùng mánh lới, lão phu nhân nể mặt mũi của lão thái gia mới chịu đựng, đưa nàng cho cô Tào, không nghĩ tới bọn họ thật ra hợp nhau.” Già Lưu cười lạnh lùng, “Ta từng thấy Hoài Nhụy trộm đưa cho Hoàn cô nương một thỏi bạc, hai thớt vải, Hoàn cô nương nhận lấy không chút biến sắc. Ai dà, đúng là chuyện cười lớn, thời buổi này, từ xưa đến nay chỉ có tiểu thư khen thưởng người hầu, bây giờ còn có nha đầu tặng lễ cho tiểu thư!”

Hương Lan hơi mỉm cười: “Chả trách cô ấy không phái việc cho nàng, hóa ra là công lao của thỏi bạc và hai thớt vải kia.”

Già Lưu thở dài nói: “Vấn đề là Hoàn cô nương đã vào phủ, lại không dễ dàng đi ra ngoài, hiện giờ đành phải chờ nàng hết tang thì xuất giá. Hoàn cô nương vì nhiều vớt chút bạc, để trong phủ thêm nhiều chút của hồi môn cho nàng, mỗi ngày nịnh bợ lão phu nhân, lão phu nhân lạnh nhạt với nàng, nàng ta vẫn không chịu hết hy vọng, nhưng lão thái gia còn nhớ vài phần tình cũ, hay bảo lão phu nhân đối xử tử tế với nàng, mợ Lâu có quan hệ tốt với nàng, hai người này không biết đã cùng nhau mưu tính bao nhiêu bạc của Lâm gia.”

Hương Lan không biết nên nói gì, chỉ yên lặng rót một ly trà cho già Lưu.

Già Lưu hừ một tiếng nói: “Mắt thấy cụ bà sắp mất, đến lúc đó Đại phòng sẽ từ kinh thành trở về chịu tang, Đại phu nhân mà về, yêu ma quỷ quái gì cũng sẽ bị đánh về nguyên hình!”

Hương Lan nói: “Phu nhân Đại phòng lợi hại vậy sao?”

Già Lưu cười nói: “Nếu là hai mươi năm trước, Đại phu nhân còn ở đây, trong phủ nơi nào là quang cảnh như thế này, sau này Đại lão gia thăng chức, Đại phòng đi kinh thành, chỉ để Lâu Đại gia nuôi dưỡng bên người lão thái gia. Nhị phu nhân thì tính tình bộc trực, không phải người quản được việc nhà, quản mấy năm, có chút không ra gì. Sau khi Lâu Đại gia cưới vợ, thì để mợ Lâu quản gia, càng thêm chẳng ra sao. Mợ Lâu kia chỉ thích nghe nịnh hót, ai vỗ mông ngựa đến vang, ai hiếu kính nhiều, thì đề bạt mấy kẻ đó, trong phủ chẳng có vài người đứng đắn làm việc, một lòng một dạ lười biếng dùng mánh lới, vớt tiền vào túi. Còn Lâu đại gia, không người không khen, người vừa tuấn tú lại có bản lĩnh, không chỉ khảo tú tài, còn khảo Trạng Nguyên Võ, giúp đỡ trong nhà làm mua bán lớn, kiếm bạc mấy đời cũng xài không hết. Cũng thật đúng với câu nói ‘hảo hán vô hảo thê’, cưới loại này về, đã năm năm còn không đẻ nổi một quả trứng, còn trông chừng không để Đại gia cưới vợ bé.”

Hương Lan nghĩ thầm: “Triệu Nguyệt Thiền cũng là một bà Dạ Xoa, quan hệ tốt với Tào Lệ Hoàn cũng coi như vật họp theo loài.”

Già Lưu có vẻ nghẹn khuất đã lâu, thao thao bất tuyệt: “Năm đó Đại phu nhân còn ở đây, từng đề bạt ta đến phòng thu chi tính sổ, cũng từng phong cảnh một trận, mỗi khoản tiền qua tay chưa sai bao giờ. Về sau Nhị phu nhân quản nhà, ta tuy không gặp may, nhưng cũng còn được dùng. Đến thời mợ Lâu, sợ có người biết chuyện thiếu hụt bạc, nên tống cổ ta đến nơi này, thành bà hầu chuyên làm việc nặng…” Nói đến chỗ này rất buồn bã.

Hương Lan an ủi nói: “Mụ mụ đừng nhụt chí, chờ phụ nhân Đại phòng trở lại, niệm tình cũ, cũng sẽ an bài việc khác cho ngài.”

Già Lưu cười cười nói: “Với tuổi này của ta, hai năm nữa nên về nhà dưỡng lão, còn cầu sai sự gì nữa? Con lại khác, xinh xắn như vậy, tính tình cũng hiền hậu, không nên đi theo tiện nhân hư đến trong xương cốt kia…Ai, kỳ thật cô nương kia cũng là đứa đáng thương, từ nhỏ cha mẹ trở mặt thành thù, cha nàng có đến năm cô tiểu thϊếp, còn từng giày xéo vô số nha đầu, chỉ cần xinh xắn chút là túm vào phòng, đuổi mẹ nàng đến ở thôn trang, nàng đây cũng là người đáng thương tất có chỗ đáng giận.”

Hương Lan cũng than một tiếng: “Ban đầu nàng hoa ngôn xảo ngữ dỗ con một lòng bán mạng làm việc cho nàng, lại bảo sẽ nói tốt về con với mợ Cả, rồi lại nói không có nàng thì con không được giữ lại trong phủ, nhất định bị mợ Cả đuổi ra phủ rồi bán đi…”

Đôi mắt của già Lưu trừng lớn, “Nàng nói cái gì? Không có nàng con sẽ bị mợ Cả đuổi ra phủ?”

Hương Lan gật đầu.

Già Lưu cười nhạo nói: “Nàng nghĩ mình là ai chứ? Là phu nhân vẫn là lão phu nhân? Dám nói mạnh miệng như vậy, cũng không sợ đau lưỡi! Nàng và mợ Lâu không có giao tình sâu như vậy, con có thể yên tâm ngốc ở Lâm gia, quản nàng là thứ gì!” Lại thở dài xoa đầu Hương Lan, “Con cần nhớ rõ, người càng có khả năng thì càng nhiều việc, người khác mừng rỡ thanh nhàn sẽ đẩy toàn bộ việc cho con. Con thói quen làm như vậy, về sau không làm sẽ không được, ngược lại bị người khác khua môi múa mép nói con lười biếng. Đứa nhỏ này thật thà quá, về sau lúc nên láu cá thì cứ láu cá, phải quan sát để ý nhiều vào!”

Hương Lan cười nói: “Thật thà cũng là chuyện tốt, nếu con không thật thà, già Lưu cũng sẽ không cảm thấy con là người tốt, chuyên môn nhắc nhở chỉ điểm con.”

Già Lưu định nói thêm hai câu, nhưng thấy Hương Lan cười ngây thơ đáng yêu, trong lòng mềm nhũn, lại ngậm miệng.

Trên mặt Hương Lan cười khờ khạo, trong lòng lại so đo, nghĩ thầm: “Ấn tượng ‘thật thà’, ‘ngu si’ đã định hình, cũng không phải chuyện xấu. Dù sao ta cũng không phải hạng người giỏi tính kế, sẽ thỏa đáng hơn nếu nhìn ta thô kệch vụng về trái ngược với những kẻ liều mạng thể hiện thông minh linh hoạt, nhưng về sau không thể để người tùy ý đắn đo, cũng phải nghĩ biện pháp rời khỏi cô Tào.” Cẩn thận suy nghĩ một hồi, lại hỏi thăm Già Lưu về ít tình huống trong phủ Lâm, tạm thời không đề cập tới.