Chương 14: Tranh chấp

Tuyết Trản nắm lấy tay Tào Lệ Hoàn, hét lớn: “Đừng náo loạn nữa! Chẳng lẽ muốn ta mời lão phu nhân đến chắc!”

Tào Lệ Hoàn nghe thấy “Lão phu nhân”, trên mặt sượt qua một chút sợ hãi, ngay sau đó chẳng hề để ý nói: “Dù ngươi có mời lão thái thái đến, ta cũng không sợ, ta còn đang muốn tìm bà đấy, để bà phán xử xem có đạo lý nào như vậy không, điêu nô dám khinh chủ như thế, hay là còn muốn giữ lại bên người…”

Chưa hết câu, nghe có người nói: “Ai lớn lối như vậy, còn muốn làm phiền lão phu nhân?” Một phu nhân tầm 35-36 tuổi đi ra từ cửa viện, dáng người tầm trung, khuôn mặt tuyết trắng mỹ mạo đoan trang, danh dự cao khiết. Phía trên mặc áo ngoài màu thiên thanh xa tanh, trên áo thêu cành mai rất tinh xảo và nhã nhặn, phía dưới mặc váy dài trắng, trên đầu chải khuynh búi tóc gọn gàng bóng loáng, chỉ cài hai cây ngọc trâm, màu ngọc sáng trưng, xanh biếc trong sáng, vừa thấy đã biết không phải vật phàm.

Tuyết Trản vừa thấy người tới, kinh sợ gọi một tiếng: “Đại phu nhân.” Tào Lệ Hoàn bất giác dừng tay, đứng dậy sửa sang lại quần áo và đầu tóc. Hương Lan thấy có người ra thì lăn long lóc bò lên, lặng lẽ đứng trong một góc không xa không gần, khoanh tay đứng thẳng, nghĩ thầm: “Ăn mặc và cử chỉ như vậy, lại lạ mắt như thế, hẳn là phu nhân Tần thị của Đại phòng? Thật là phong độ. Luận tuổi, năm nay nàng cũng phải hơn 40, nhìn chỉ giống hơn ba mươi tuổi thôi.”

Phu nhân Đại phòng Tần thị lẳng lặng nhìn quét một vòng, đầu tiên thấy Lưu Bôi nằm trên đất, tóc mai tán loạn, quần áo lộn xộn, nước mắt nước mũi giàn giụa, lại nhìn sang Tào Lệ Hoàn tóc mai rời rạc, giọng nói vững vàng hỏi: “Có chuyện gì?”

Vẻ hung ác trên mặt Tào Lệ Hoàn vẫn còn, chỉ vào Lưu Bôi lớn tiếng nói: “Ta có ý tốt tới đón nhà mợ Cả, con nhãi ranh này dám chặn cửa không cho vào, cuối cùng còn dám động thủ với chủ tử, chỉ tên nói họ mắng ta!”

Tần thị thấy tình hình này, trong lòng đã biết người đứng trước mặt là ai, trên mặt vẫn ra vẻ không biết, nhìn Tào Lệ Hoàn hơi cau mày nói: “Cô là…”

Tuyết Trản nhỏ giọng nói: “Nàng chính là cô nương mà lão phu nhân vừa nhắc với ngài.”

Vẻ mặt Tần thị hiểu rõ, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tào Lệ Hoàn một cái nói: “Cháu nên gọi ta một tiếng mợ.” Tào Lệ Hoàn há mồm muốn kêu, Tần thị khoát tay nói: “Thôi, cháu đi theo ta trước.” Quay người đi hai bước, lại quay đầu nhìn Lưu Bôi nói, “Đừng để nàng nằm trên đất, đỡ về phòng đi, để lão phu nhân nhìn thấy thì ra thể thống gì.” Nói xong, đi đến bên cạnh sảnh đường.

Tào Lệ Hoàn hết cách, đành phải đi theo Tần thị. Trong lòng nàng nghẹn uất giận. Trước kia nàng từng đi nịnh hót Nhị phòng Lâm gia, Lâm Trường Mẫn là một giới vũ phu, đặt hết tâm tư trong quân, ở nhà là phủi tay chưởng quầy, vạn sự mặc kệ; Lâm Nhị phu nhân Vương thị thì trơn trượt như nước, dù nàng ta mọi cách lấy lòng, vĩnh viễn chỉ cười nhẹ nhàng mà xa cách. Lâm lão thái gia ru rú trong nhà, Lâm lão phu nhân không thích nàng, còn Triệu Nguyệt Thiền thật ra có vài phần giao tình với nàng, nhưng nàng đưa đi không ít đồ trang sức đồ trang trí, Triệu Nguyệt Thiền đáp ứng chuyện của nàng lại không thực hiện được mấy việc! Trước mắt Đại phòng trở về, nhìn tình hình thì Tần thị sẽ quản gia, nàng đã chuẩn bị tốt lại đây nịnh bợ làm thân, ngày thường nàng ở trong phủ, nha hoàn vυ" già đều tôn nàng một tiếng “Tiểu thư”, bản tính nàng vốn trương dương ương ngạnh, lại hư vinh, thời gian dài, tâm tư lo sợ bất an lúc mới vào phủ liền vứt đến một bên, coi mình trở thành tiểu thư đứng đắn của Lâm gia, cũng không còn thấy bên ngoài, lại không ngờ hôm nay xảy ra chuyện như vậy, đặc biệt những lời Lưu Bôi nói làm nàng thẹn quá thành giận. Thù mới hận cũ chung một chỗ, Tào Lệ Hoàn hung hăng đánh Lưu Bôi, hiện giờ ngập đầu lửa giận còn chưa bình ổn xuống.

Hương Lan đi sau Tào Lệ Hoàn, đến cửa vào sảnh đường, nàng ngoan ngoãn đứng trông cửa bên ngoài, thấy Tuyết Trản và một nha đầu bé dìu Lưu Bôi đến, Tuyết Trản nhỏ nhẹ chậm rãi nói: “May mà tóc em dày, bị túm một dúm cũng không thấy gì…” Lưu Bôi thút tha thút thít nức nở, vào phòng bên.

Trong sảnh, Tần thị thở dài nói: “Vừa rồi lão phu nhân còn nói với ta về cháu, nói cháu đáng thương, cha mẹ mất sớm, có một huynh trưởng lại không trông cậy vào được, dặn ta ngày thường nhiều quan tâm một vài.”

Trong lòng Tào Lệ Hoàn mắng: “Quan tâm một vài? Đánh rắm! Bà già kia chỉ hận sao ta không lập tức biến mất mới tốt.” Cười lạnh nói: “Lão phu nhân quan tâm cháu, sao lại không cho cháu vào? Ngược lại làm hai nha đầu ngăn cháu ở cửa, mở mồm là ‘lão phu nhân phân phó’, nói là cái gì ‘gia yến’, coi cháu là người ngoài đâu, lão phu nhân đều như vậy, những nha đầu mắt chó xem người thấp đó, đứa nào có thể để cháu vào mắt, kính trọng cháu như chủ tử?”

Tần thị nghe nàng nói như vậy, nhất thời sắc mặt trầm xuống, ngồi xuống ghế, không nói gì. Qua một lát, mới chậm rãi nói: “Hôm nay xác thật là gia yến riêng của Lâm gia chúng ta”, nhấn mạnh bốn chữ “Lâm gia chúng ta”. “Nam nữ tuy phân chỗ ngồi, lại không đặt bình phong, cháu rốt cuộc cũng lớn, sắp phải xuất giá, mấy ca nhi trong nhà tuổi tác cũng lớn, chỉ sợ ăn cơm cùng một chỗ không ổn, nên mới không gọi cháu. Nhưng lão phu nhân đã sai người tặng bốn món cháu thích ăn, còn có hai đĩa điểm tâm, nghĩ ngày mai cho mấy nữ hài các cháu dùng cơm trưa với bà.”

Tào Lệ Hoàn nói: “Lão phu nhân suy nghĩ thật chu đáo.” Lời nói có ý châm chọc.

Sắc mặt Tần thị càng thêm sa sầm: “Lâm gia nặng nhất phép tắc thể thống, tuy cháu không họ Lâm, nhưng tốt xấu kêu ta một tiếng ‘mợ’, ta da mặt dày lấy bậc bề trên nói cháu hai câu. Cháu cũng là tiểu thư, nên có cử chỉ hành động của một tiểu thư, trong lòng những nha đầu đó nghĩ thế nào đâu có quan trọng, ngoài mặt vẫn cứ kính chủ tử, cho dù có đứa điêu nô cá biệt không tôn trọng thì cũng nên nói cho nàng dâu quản gia hoặc đám bà hầu già, tội gì không màng thể diện tôn quý của mình, đánh nhau với đứa nha đầu? Lưu Bôi lại bất kham, cũng là người trong phòng lão phu nhân, đánh chó còn phải xem mặt chủ, cháu đánh Lưu Bôi chẳng phải là đánh mặt lão phu nhân? Cháu cũng sắp gả chồng, nếu là có người lan truyền chuyện hôm nay ra ngoài, thanh danh cháu không tốt, tương lai ở nhà chồng sao có chỗ dừng chân đây?”

Tào Lệ Hoàn lạnh mặt, cứng rắn nói: “Cháu ngồi thẳng làm đúng, luận diễn xuất, luận cử chỉ, ai có thể bắt bẻ, hủy thanh danh của cháu? Ở Dự Châu, cháu cũng là thiên kim đoan trang nổi danh, không tin thì mợ cứ hỏi thăm đi. Hôm nay nếu không phải nha đầu kia khinh người quá đáng, sao đến nỗi cháu phải đánh nàng? Miệng đầy lời nói bỉ ổi, ức hϊếp cha mẹ đã mất của cháu, không nơi nương tựa thì một đứa nha đầu cũng dám bò đến trên đầu cháu.”

Tần thị sống đến tuổi này, còn chưa từng gặp vãn bối nào dám mạnh miệng chống đối nàng như vậy, huống chi này vẫn là nàng có ý tốt chỉ điểm, tức điên nói: “Được, được, ý của cô nương là hôm nay cô không sai, là nha đầu kia sai? Nhưng nha đầu kia chỉ làm theo lệnh của lão phu nhân, nói cách khác người sai chính là lão phu nhân chắc?” Không đợi Tào Lệ Hoàn trả lời, đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Tào Lệ Hoàn, trên mặt mang theo hai phần ý cười nói: “Tục ngữ nói ‘ân đại thành thù’, hôm nay ta xem như minh bạch. Nếu cô nương cảm thấy chúng ta đều xin lỗi cô, lão phu nhân đối với cô mọi cách quan tâm, ngược lại sinh thù, nếu thế thì hãy dọn dẹp đồ vật rồi về nhà đi, Lâm gia chúng ta không để bụng nhiều thêm một đôi đũa, một rương của hồi môn, cũng không nuôi sói mắt trắng!”

Tào Lệ Hoàn ngây người tại chỗ, nàng vạn không nghĩ tới Tần thị vừa mở miệng là đuổi nàng đi! Cắn răng nói: “Mợ đuổi cháu ư? Thiên hạ nào có người mợ như vậy, vừa mới gặp lần đầu đã đuổi cháu ra cửa!”

Tần thị khẽ mỉm cười, ý cười lại chưa đến đáy mắt: “Ta không hiểu lời này của cô nương, rõ ràng do cô ngại lão thái thái, oán hận chúng ta. Nơi này là Lâm gia, cô không phải người Lâm gia chúng ta, đưa cô trở về là việc hiển nhiên.”

Tào Lệ Hoàn trợn mắt há hốc mồm, sững sờ ở nơi đó. Nàng quen hoành hành ngang ngược, vạn không ngờ Tần thị lại nói ra lời này, khiến nàng mất mặt ngay tại chỗ!

Tần thị nhìn sắc mặt Tào Lệ Hoàn, âm thầm cười lạnh, đi tới cửa, quay người lại, nhẹ nhàng nói: “Mau trở về thu dọn hành lý đi, chốc nữa ta sai người chuẩn bị xe ngựa đưa cô.” Sau đó đi ra ngoài.