Chương 18: Tranh phong

Hương Lan trở lại La Tuyết Ổ, đứng ở cửa chính, ngó nghiêng vào trong, thấy đại sảnh im ắng, loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện rất nhỏ trong phòng ngủ. Già Lưu đứng dưới một bụi chuối tây vẫy tay với nàng. Hương Lan chạy tới, già Lưu nhìn trong phòng bĩu môi nói: “Vừa rồi còn đánh đuổi chó đấy, sau đó Khởi cô nương Đại phòng tống cổ một tiểu nha đầu đưa thiệp tới, hình như ngày mai Khởi cô nương muốn mở tiệc trà, mời vị Mẫu Dạ Xoa La Tuyết Ổ này đi. Sau khi tiểu nha đầu kia đi, Mẫu Dạ Xoa ngừng nghỉ, mở rương quần áo bắt đầu chọn xiêm y.”

Hương Lan gật gật đầu. Tào Lệ Hoàn thích nổi bật nhất, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội leo lên tiểu thư phủ Lâm. Lúc này Hủy Nhi gọi Hương Lan ở cửa sổ, làm nàng qua đi sửa xiêm y ngày mai Tào Lệ Hoàn muốn mặc. Hương Lan xốc lại tâm tình, trở về sửa chữa xiêm y cho Tào Lệ Hoàn, tạm thời không đề cập tới.

Hôm sau, Tào Lệ Hoàn dậy sớm, cân nhắc mặc quần áo để nổi bật nhất trong đám chị em, dùng xong cơm sáng, trong ngoài thu thập lên. Trong lòng Hương Lan âm thầm vui vẻ, trường hợp như vậy, Tào Lệ Hoàn tất nhiên sẽ dẫn Hủy Nhi đi, sau khi chủ tớ các nàng đi, Hoài Nhụy sẽ không ngốc trong phòng, nhất định sẽ chuồn đi tìm chị em thân mật chơi đùa. Vài ngày trước, nàng đã nhờ già Lưu mua giấy, bút lông, màu thủy mặc và các đồ khác, khi nào La Tuyết Ổ chỉ còn một mình nàng, có thể lấy đồ ra vẽ tranh.

Quả nhiên, Tào Lệ Hoàn tô son trát phấn đổi mới hoàn toàn, cầm quạt nhỏ, lắc lư đi cùng Hủy Nhi. Không bao lâu, Hoài Nhụy cũng chạy trốn không thấy người, Hương Lan trải giấy rửa bút, ngưng thần tĩnh khí, nhắm mắt suy nghĩ hồi lâu, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, vẽ một cành hoa đào, đang muốn vẽ chim bay bướm lượn rực rỡ bên cạnh hoa đào, thì có một nha đầu bé còn chưa để tóc tiến vào nói: “Hoàn cô nương bảo chị lấy hộp đựng hoa trong ngăn kéo bàn trang điểm rồi mang qua đó.”

Hương Lan nghe xong đành phải vội vàng thu dọn bút mực trên bàn, đến trước bàn trang điểm, kéo ngăn kéo ra, thấy có một hộp gỗ sơn đen mạ vàng vẽ phượng, mở ra nhìn, quả nhiên thấy bên trong có năm cành hoa, tuy là mặt hàng từ dân gian, nhưng thủ công tinh xảo, lụa sa đều là nguyên liệu tốt nhất.

Vì La Tuyết Ổ không còn ai, Hương Lan đành gọi già Lưu từ phòng trà lại đây trông cửa, cầm hộp hoa kia đi theo nha đầu bé này. Lâm Đông Khởi ở tại Huệ Phong Trai, vùng này trồng đào, hạnh, thạch lựu, lê, quế và nhiều cây cối khác, một năm bốn mùa đều có cảnh đẹp để thưởng thức, không xa phía trước còn có một hồ nước, bên cạnh hồ là hòn non bộ đứng thẳng, nối liền với núi đá, giả sơn trên bờ, cảnh sắc thập phần độc đáo.

Đây là lần đầu tiên Hương Lan vào vườn này, đang âm thầm tán thưởng, chợt thấy nha đầu kia dẫn nàng tới một sơn động trong núi giả, sau khi chui vào sơn động, trước mắt rộng mở thông suốt, hai bên là hành lang gấp khúc, theo hành lang đi thẳng xuống chính là Huệ Phong Trai, viện này có ba gian chính phòng và bốn gian mái hiên, cửa sổ đỏ ngói xanh, cây tốt tươi tốt, phi thường thanh nhã.

Hương Lan trong lòng khen một tiếng “đẹp”, đi theo nha đầu bé kia tới cửa, một nha đầu mặc đồ viền chỉ nâu sau vai đánh mành lên, nói: “Bẩm Hoàn cô nương, đồ vật đã đưa tới.”

Hương Lan hơi cúi đầu, mắt không dám ngó loạn, chỉ nghe phòng khách truyền đến tiếng nói chuyện và cười đùa, Tào Lệ Hoàn bàn luận trên trời dưới biển: “… Lần trước ta đi Tiên Nghê Trai tốn năm mươi lượng bạc, mua chiếc áo choàng và một chiếc áo với giá này, vẫn là chưởng quầy nói ta là khách hàng quen mới tiện nghi như vậy. Không biết bao lần ta mua hơn hai trăm lượng bạc ở Tiên Nghê Trai …”

Hương Lan nghe Tào Lệ Hoàn lại khoe giàu sang, bĩu môi, cụp mi rũ mắt đi vào. Trong phòng ngồi sáu tiểu thư, Tào Lệ Hoàn đang ngồi uống trà ở bàn bát tiên, thấy Hương Lan tiến vào, sắc mặt trầm xuống, nói: “Sao ngươi lại tới đây? Hoài Nhụy đâu?”

Hương Lan nói: “Hoài Nhụy không ở phòng, nên nô tì mới đến, trước khi đi có bảo Lưu mụ mụ trông cửa.” Đẩy hộp hoa tới.

Tào Lệ Hoàn nghĩ vừa rồi mới sai Hủy Nhi đến chỗ Triệu Nguyệt Thiền tặng đồ, hiện tại bên người không có người đắc dụng, nói với Hương Lan: “Ngươi chờ chút lại đi.” Mở hộp lấy ra một cành, khoa tay múa chân cười nói: “Đây là thứ chị vừa mới nói, anh trai chị nhờ người từ trong kinh riêng mang cung hoa trở về, Nội Vụ Phủ yêu cầu làm thật đẹp rồi chọn mua, anh chị nhờ người để lại một hộp cho chị, tất cả đều là kiểu mới lưu hành đấy. Tới, các em đều chọn một cành mang đi.” Nói xong đưa hộp cung hoa kia tới trước mặt Lâm Đông Khởi. Lâm Đông Khởi không lớn nhất, cũng chẳng nhỏ nhất, nhưng là con gái duy nhất của Tần thị nên Tào Lệ Hoàn có tâm nịnh bợ, bèn cố ý bảo nàng chọn trước.

Lâm Đông Khởi khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, dung mạo thanh lệ, đôi mắt phượng hơi xếch, ong eo tước bối, vẻ ngoài và cử chỉ giống Tần thị, lộ ra khôn khéo giỏi giang, trên người mặc áo lụa và váy lụa trắng rất quy củ, trên đầu ngoài một cây trâm bạc thì không có trang sức khác, trên tay đeo một đôi vòng bạc khắc hoa văn phúc lộc thọ, khiến cổ tay trắng bóc như tuyết thêm nổi bật, nàng nâng một ly trà chậm rãi cười với Tào Lệ Hoàn nói: “Nếu hoa tốt như vậy, chị cứ giữ lại dùng đi, em cũng có mà.”

Tào Lệ Hoàn cười vừa dễ thân lại bình tĩnh: “Em hà tất khách khí như vậy, hộp có bốn cành, mỗi người chọn một cành là vừa đủ. Em thấy cành chị đang cầm thế nào? Nhụy hoa vẫn là trân châu chừng hạt gạo xuyên thành đấy.”

Lâm Đông Khởi còn muốn từ chối, nghe bên cạnh có một giọng nói mềm mại cất lên: “Đây là tâm ý của người ta, chị em lớn lớn bé bé đều đang ngồi ở đây, riêng để chị Hai chọn trước, chị nha, đừng có đạp hư ý tốt này của người ta.” Hương Lan đưa hộp lên thì lui đến góc tường, nghe vậy nhìn theo tiếng nói, thấy một cô gái khoảng mười ba tuổi đang ngồi cạnh bàn trên giường đất, mặt trái xoan, mày dài tế mục, môi anh đào, nhìn ốm yếu, lại mảnh mai đáng thương, tư thái cực mỹ, trên đầu một màu trắng thuần bạc khí, mặc màu trắng mẫu đơn dệt nổi ám văn chăn, phía dưới mặc váy vải lăng màu trắng, mặc dễ nhìn hơn Lâm Đông Khởi chút.

Hương Lan nghĩ thầm: “Đinh Lan đã từng nói, trưởng nữ con vợ lẽ của Đại phòng là Lâm Đông Hoàn đã xuất giá, còn một cô con vợ lẽ gọi là Lâm Đông Tú, chắc đây là nàng. Trông như một mỹ nhân, chỉ là lời nói khắc nghiệt chút, trước mặt mọi người làm Tào Lệ Hoàn mất mặt.”

Tào Lệ Hoàn vừa nghe lời này, quả nhiên sắc mặt biến đổi một chút, tưởng phát tác lại ngại thân phận của đối phương, cố nén xuống, giả vờ không nghe thấy, nói với các cô khác: “Tới, em Lăng cũng chọn đi.”

Hương Lan nhìn theo, thấy một cô gái ngồi bên kia bàn trên giường đất, khuôn mặt khinh thường cắn hạt dưa, tuổi tác xấp xỉ Lâm Đông Khởi, mày rậm mắt to, mũi ngọc tinh xảo miệng thơm, sinh đến anh khí xinh xắn, đỉnh đầu chỉ búi một búi tóc, còn lại tết thành một bím tóc, phía trên điểm xuyết trân châu, trên người mặc áo váy gấm vóc màu trắng, thêu hoa trắng tinh xảo, đeo một chiếc vòng cổ bạc trắng, treo thêm một miếng bạch ngọc ôn nhuận, là đích nữ Nhị phòng, Tam tiểu thư Lâm Đông Lăng của Lâm gia; còn một cô gái ngồi bên trái Lâm Đông Khởi, chừng trên dưới mười ba tuổi, mặt trái xoan, làn da tuyết trắng nõn nà, mày liễu mắt đẹp, thần thái dịu dàng trầm tĩnh, mặc áo ngoài giở cũ giở mới vân nhạn văn cẩm lăn khoan tuyết thanh cổ áo cân vạt trường, phía dưới mặc váy xanh sẫm, trên đầu mang hai ba món trang sức bằng vàng, chưa thấy xa hoa, lại rất có phong thái của nhà phú quý. Hương Lan không biết cô gái này là tiểu thư nhà nào, thấy nàng xinh đẹp nên nhìn nhiều hai lần. Kỳ thật cô gái này là em gái Tống Đàn Thoa của Tống Kha, đến phủ Lâm làm khách.

Tào Lệ Hoàn phân chia hoa cho các chị em, Lâm Đông Lăng có xích mích với Tào Lệ Hoàn, không thèm để ý tới; Tống Đàn Thoa tính tình hướng nội, vốn không quá thích giao tiếp với mọi người, tâm tư nàng tinh tế, nhìn thoáng qua hộp, nghĩ thầm: “Hộp tổng cộng có bốn cành hoa, hẳn là mỗi cô Lâm gia một cành, Hoàn cô nương giữ lại một cành, không có phần ta, ta cần gì phải vội vàng chọn, đoạt hoa của người ta? Cũng chẳng có ý nghĩa.” Cho nên chỉ khẽ mỉm cười, cũng không nhúc nhích.

Tào Lệ Hoàn hô vài tiếng cũng không có động tĩnh, trên mặt có chút mất kiên nhẫn, nói: “Hoa này là thượng đẳng nhất, nghe nói thợ thủ công giỏi nhất muốn làm một cành này cũng phải tốn một ngày đấy, chỉ có các nương nương trong cung mới được dùng, bên ngoài muốn mua cũng không mua được, một hộp hoa này, anh chị tốn hết hai mươi lượng bạc…”

“Nương nương trong cung mang hoa này để làm mất mặt hoàng gia à, chị họ ơi, chị mau cất đi thôi.” Lâm Đông Lăng đầy mặt mỉa mai, phun vỏ hạt dưa nói, “Trâm hoa nào trong cung dám đánh tên cửa hiệu thế này? Phía sau hoa kia của chị rõ ràng viết tên cửa hiệu ‘Minh Ký’, ta đều nhìn thấy. Xưởng bé không tên tuổi làm hoa, còn dám lấy anh trai chị hai mươi lượng bạc, ài, chắc là bị lừa rồi.”

Lâm Đông Tú cười nhạt, lộ lúm đồng tiền trên má, dùng khăn hơi che miệng, nói: “Đúng vậy, mấy nhà làm trang sức nổi danh trong kinh thành có Vĩnh Ký, Vạn Bảo Lâu, Viên Phức Phương, chưa từng nghe có ‘Minh Ký’. Chúng ta đều có hoa rồi, lần trước trong cung thưởng hai hộp, mỗi chị em đều được phân năm cành, lúc ăn tết mẫu thân còn tống cổ người đưa về cho chị Ba, không biết đã nhận được chưa?”

Lâm Đông Lăng cười tủm tỉm nói: “Tất nhiên là nhận được rồi, còn có xiêm y và trang sức, bác Cả thận trọng, có chuyện tốt đều không quên chị. Mở tráp ra nhìn là biết hoa kia là trong cung, cực tinh xảo, hiệu buôn bên ngoài dù làm đẹp, cũng không bằng thể diện của hoàng gia.”

Mỗi một câu nói của hai người đều làm sắc mặt Tào Lệ Hoàn đen thêm, dã tâm của nàng ta lớn, chỉ hận không thể trèo lên quyền quý, không những không thể để người xem nhẹ mình, càng muốn mọi việc giành trước. Đến buổi tiệc trà này, tất nhiên phải khoe mình là tiểu thư từng trải đã ăn qua gặp qua , ai ngờ chẳng ai công nhận. Nàng có ý tốt lấy hoa mình trân quý ra để lấy lòng, đổi lại là phải chịu xấu hổ. Lâm Đông Lăng vốn có xích mích với nàng, nhưng Lâm Đông Tú cũng chế nhạo nàng, làm nàng mất mặt trước mặt mọi người!

Tính tình Tào Lệ Hoàn như than hỏa, mặt đỏ bừng, định phát tác ngay lập tức. Lâm Đông Khởi cười nói: “Hoa này khá tốt, nhưng đang ở thời gian để tang của cụ, không thể đeo hồng tím, chúng ta nhận ý tốt của chị Hoàn. Chị Hoàn cũng sắp gả chồng rồi, hoa đẹp thế này cứ giữ lại để mình dùng đi.”

Lâm Đông Tú thấy Lâm Đông Khởi muốn cho Tào Lệ Hoàn bậc thang xuống, hừ một tiếng, quay đầu nói chuyện với Tống Đàn Thoa, vẻ mặt ôn hoà: “Chị Đàn Thoa ơi, chỗ em có mấy cành cung hoa mới lạ đẹp, trong thời gian để tang của cụ bà không được dùng, để đó cũng phủ bụi, em sẽ bảo người mang cho chị, có một cành màu hồng cánh sen đấy, rất hợp với quần áo hôm nay của chị.”

Tống Đàn Thoa cười nói: “Vốn dĩ không nên từ chối ý tốt của chị Tú, nhưng em không thích mang hoa thoa phấn, vẫn là chị giữ lại dùng đi.”

Lâm Đông Tú thân mật nói: “Chị cùng em còn khách khí gì chứ? Không thích đeo cũng cứ để đó, luôn có lúc cần dùng.”

Lâm Đông Lăng lập tức cướp nói: “Chỗ chị cũng có hoa, đôi sa, lụa, tơ lụa, nhụy hoa đều khảm mã não thủy tinh, xinh đẹp vô cùng, là sư phó nổi tiếng nhất Kim Lăng làm, em Đàn Thoa cũng cầm mà đeo, chị sẽ sai Điểm Tê đưa qua cho em.”

Những lời này càng khiến Tào Lệ Hoàn bốc hỏa, thầm hận: “Ta mới là tiểu thư thân thích Lâm gia, Tống Đàn Thoa là cái rắm! Chẳng qua cũng chỉ là con gái của chị gái phu nhân Nhị phòng mà thôi, cũng là nhà nghèo bại nghiệp, nhìn xiêm y nghèo kiết kia kìa, dù nguyên liệu có tốt nhưng ai biết đã mặc bao lâu. Lâm Đông Hoàn và Lâm Đông Lăng thật đáng giận, rõ ràng vì chèn ép ta mà cố ý đề cao con chuột nhỏ đông lạnh của Tống gia kia!” Trong lòng giận dữ, ngoài miệng cũng kẹp dao giấu kiếm: “Em Đàn Thoa thật có phúc, hai chị này tranh nhau đưa hoa cho em kìa, em còn từ chối gì chứ, đâu giống người chị không được ưa thích này, vội vàng đưa đồ cho người ta, người ta còn ghét bỏ không tốt. Em được cho còn không cần, người ta sẽ gọi em là đồ ngốc.”

Lâm Đông Lăng lập tức nói: “Chúng ta đưa chúng ta vui, liên quan gì tới chị? Vẫn là mau nhìn kỹ hoa và đồ vật của chị đi, đừng lại náo loạn bảo có trộm, lại tát ta một cái, thân thể ta kiều quý không chịu nổi đánh đấm, nào giống kẻ đánh người điên dại hoang dã nào đó.”

Lâm Đông Tú dường như kinh ngạc, dùng khăn che miệng: “Chị Lăng bị đánh ư? Chị quý giá như vậy, ngay cả thím Hai đều luyến tiếc búng một ngón tay, sao có thể bị người khác đánh?”

Lâm Đông Lăng cười lạnh nói: “Từ lúc tới nhà chúng ta đã cãi nhau không biết bao nhiêu trận, còn chẳng nể nang lão phu nhân…”

“Em Ba.” Lâm Đông Khởi bỗng nhiên mở miệng, bĩu môi nhìn xuống đất, “Trân châu trên tóc em rơi kìa.”

Lâm Đông Lăng nhìn xuống đất, quả nhiên có một viên trân châu tròn vo trên đất, sờ sờ bím tóc, chẳng hề để ý nói: “Bảo bọn nha đầu nhặt lên là được.”

Đại nha hoàn Đạp Toa của Lâm Đông Khởi rất có ánh mắt, nhặt hạt châu lên, thả vào túi tiền của Lâm Đông Lăng. Lâm Đông Khởi dỗi: “Tật xấu vứt bừa bãi của em Ba vẫn chưa sửa được sao.”

Lâm Đông Lăng cười nói: “Dù sao chỉ một hạt châu, ném thì ném, không có gì phải vội vàng.”

Lâm Đông Tú nói: “Phi, chị thật là, mất trân châu lớn thế mà không đau lòng.”

“Chị sẽ tháo rời mấy hạt châu này, đánh cho mỗi chị em chúng ta một cây trâm trân châu.” Lâm Đông Lăng vừa uống trà vừa cười tủm tỉm, nhìn Tống Đàn Thoa nói, “Cũng có phần em Đàn Thoa.”

Ngụ ý là không có phần Tào Lệ Hoàn. Hương Lan âm thầm lắc đầu, nghĩ thầm da mặt của cô Tào này cũng quá dày, các tiểu thư Lâm gia rõ ràng rất không thích nàng, vậy mà nàng vẫn còn ở chỗ này được. Lại cảm khái tiểu thư giả mạo như Tào Lệ Hoàn khác biệt với tiểu thư chân chính nhà đại gia. Lúc nãy, Tào Lệ Hoàn nói ngoa về bông hoa trên tay nàng ta “Nhụy hoa là trân châu to bằng hạt gạo xuyên thành”. Chẳng qua trân châu to bằng hạt gạo đã đắc ý, Lâm Đông Lăng ném trân châu to bằng móng tay cái còn chẳng hề để ý, còn định đánh cho mỗi chị em một cây trâm trân châu, lập tức phân cao thấp, sợ lần này cô Tào không nhịn được nữa.

Quả nhiên, Tào Lệ Hoàn giận dữ, đứng “Vụt” lên, trừng mắt cao giọng nói: “Các cô...các cô khinh người quá đáng! Năm lần bảy lượt chèn ép ta, rốt cuộc có ý gì!”

Lâm Đông Khởi vội vàng đứng dậy, đi đến bên người Tào Lệ Hoàn, kéo cánh tay nàng, cười khuyên: “Làm sao vậy, chị Hoàn đừng nóng giận, ngàn vạn đừng nóng giận, các nàng chỉ đùa giỡn với chị thôi, chị đừng để ở trong lòng.”

Lâm Đông Lăng cao giọng: “Ai da, làm sao vậy? Cô lại muốn đánh người sao?”

Đúng lúc này, bên ngoài có người nói: “Chỗ này thật náo nhiệt, ai muốn đánh người đấy?”