Chương 2: Đánh nhau

Thím hai Lữ “Ngao” hét thảm, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ sắp vỡ nát, vội buông Tiết thị ra, thiếu chút nữa nôn mật đắng ra ngoài. Hương Lan giơ then cửa vẫn muốn đánh, mọi người kêu sợ hãi: “Khó lường!” Xông lên đoạt then cửa từ tay Hương Lan, Hương Lan thuận thế làm người lấy then cửa đi, quay người vào phòng bếp giơ dao phay lên, chạy tới chỗ thím hai Lữ, gọi to: “Cả ngày cô trộm cắp đồ vật nhà ta, hôm nay lại đánh chửi mẹ ta, ta phải thanh toán hết nợ mới nợ cũ, rồi không sống nữa, đồng quy vu tận với cô!”

Dao phay kia chói lọi dưới ánh nắng làm quáng mắt người, lạnh buốt làm người sợ hãi. Thím hai Lữ chấn động, vội trốn tránh, đám láng giềng vội vã ngăn cản Hương Lan, nhao nhao kêu lên: “Có chuyện thì từ từ nói, mau bỏ đao xuống!”

Hương Lan gân cổ lên nói: “Vừa rồi người đàn bà đanh đá kia đánh chửi mẹ ta, sao các người không ngăn cản! Hôm nay nhà ta bị nhục nhã, ta chém chết nàng ta trước, lại cắt cổ tự sát, cũng sạch sẽ xong chuyện!” Vẫn muốn xông lên trước, mắng: “Có bản lĩnh thì khiêng cô nhà các ngươi ra đây, phi! "Bà cô’ gì, chẳng qua là đứa nha đầu thông phòng, chó cậy thế chủ, hôm nay ta dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra, trước thì thọc chết cô, sau lại đi cắt cổ!”

Mọi người thấy Hương Lan liều sống liều chết, muốn tiến lên đoạt dao, Hương Lan lạnh lùng sắc bén nói: “Ai đoạt dao của ta là kẻ thù của ta! Nếu hôm nay không gϊếŧ được nàng ta, ngày mai sẽ gϊếŧ!” Uy thế nghiêm nghị này hù dọa những người khác. Hương Lan lại trừng mắt nhìn thím hai Lữ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Người đàn bà đanh đá kia, có giỏi thì lại đây nhận lấy cái chết! Cô đánh chửi mẹ ta, ta gϊếŧ chết oắt con nhà cô giải hận!”

Đôi mắt mọi người trừng lớn: Cái gì?! Chẳng những muốn gϊếŧ thím hai Lữ, mà còn muốn làm thịt con nhà người ta? Ai không biết Lữ gia có ba cô con gái, năm kia mới sinh đứa con trai, bảo bối như tròng mắt. Cô con gái Trần gia này nhìn mỹ mạo văn tĩnh, thì ra nàng ta mới là người đàn bà đanh đá lợi hại nhất!

Thím hai Lữ muốn đánh chửi với Hương Lan, nhưng nghe Hương Lan nói “Gϊếŧ chết oắt con nhà cô giải hận”, thấy đối phương không thiết sống như vậy, lúc này cũng bị kinh sợ, ở yên trong viện không dám nói gì. Tiết thị thấy con gái ra mặt vì mình, trong lòng giải hận, nhưng thấy hai mắt Hương Lan đỏ đậm, động đao thương, muốn đánh muốn gϊếŧ, nàng sợ hãi, lảo đảo chạy đến trước mặt, ôm Hương Lan nói: “Con của ta, mau buông dao xuống, nếu ra mạng người bị kiện cáo, con làm mẹ sống thế nào!”

Hương Lan nghĩ thầm chuyển biến tốt liền thu, trên mặt vẫn thản nhiên, giao dao phay cho Tiết thị nói: “Mẹ cầm cho con.” Nói xong tránh đám người rồi vọt tới nhà Lữ gia, hai cô con gái nhà thím hai Lữ đang đứng nhìn trộm ở cửa, thấy Hương Lan vọt vào thì sợ tới mức trốn tránh mọi nơi, Hương Lan vào nhà thì nhanh chóng tìm kiếm, túm ra một kiện xiêm y vải mịn từ dưới chăn, “Tạch tạch” chạy ra, giơ quần áo nói: “Xiêm y này là mẹ ta mới làm cho ta, trên tay áo còn thêu đóa hoa lan, chữ ‘Lan’ này là ta tự tay tô hoa văn, cô con gái nào của nhà cô kêu ‘Lan’?” Trên mặt thím hai Lữ lúc trắng lúc đỏ, chơi xấu nói: “Con Hai nhà ta cũng có quần áo màu sắc như vậy, ta lấy sai rồi.”

Hương Lan cười lạnh nói: “Lấy sai? Cô lừa ai đó!”

Mọi người đi theo ba phải, khuyên nhủ: “Hiểu lầm một hồi, hiểu lầm một hồi, láng giềng có gì mà không giải quyết được với nhau.”

Hương Lan hừ lạnh một tiếng: “Cô nhận sai với mẹ ta, chuyện này sẽ bỏ qua, nếu không ta liều chết cũng phải thọc việc này đến trong phủ, làm các phu nhân các ông lớn đều biết, ‘bà cô họ Lữ’ có bà mẹ là trộm cắp!”

Thím hai Lữ hận Hương Lan cực kỳ, rất muốn ăn tươi nuốt sống nàng, nhưng Hương Lan bóp chặt điểm chết người của nàng, muốn nàng nhận sai là trăm triệu không thể, nàng đảo đảo mắt, rồi nằm trên đất khóc trời đập đất: “Ai da! Vừa rồi then cửa kia suýt nữa thì đánh chết ta! Đánh vai ta đau ngực ta đau, bà cô nhà ta ơi, con lại không tới làm chủ cho ta, ta sẽ bị người dùng dao thọc chết! Sao ta mệnh khổ như thế, bị con súc sinh nhà nghèo cưỡi trên đầu ị phân rải nướ© ŧıểυ…” La lối khóc lóc lăn lộn trên đất, không chịu đứng lên.

Hương Lan đi qua hung hăng nhổ nước bọt trên mặt thím hai Lữ, gằn từng chữ mắng: “Không – biết – xấu – hổ!” Nói xong kéo Tiết thị vào phòng, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Trần Vạn Toàn trốn trong phòng nửa ngày, vừa rồi trong viện nháo lên, hắn gấp đến độ xoay quanh trong phòng, thấy Hương Lan thì nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày nha mày nha, chỉ toàn rước hoạ về nhà!”

Hương Lan không đáp hắn, bưng nước tới để Tiết thị rửa mặt trang điểm, rồi đổ nửa chén trà nguội uống. Tiết thị vừa rửa mặt, chải đầu vừa nói: “Hiện giờ nháo như vậy thật hả giận, chỉ là con gái Cả nhà mụ ta vẫn có chút thể diện...”

Trần Vạn Toàn giận dữ nói: “Lúc này cô mới nghĩ đến hả? Còn thanh danh của con gái cô nữa, lan truyền ‘cô con gái Trần gia còn nhỏ tuổi mà đã là người đàn bà đanh đá động đao động thương’, sao nó có thể gả chồng được!”

Hương Lan mất kiên nhẫn xua tay, trừng mắt nhìn Trần Vạn Toàn: “Được rồi được rồi, cha có tính tình này, sao vừa rồi không ra mặt thay mẹ? Chỉ biết ức hϊếp người nhà, bên ngoài thì chỉ biết uất ức thành thật, phàm là cha có chút đảm đương, con cần gì phải gánh cái danh ‘người đàn bà đanh đá’?”

Trần Vạn Toàn chỉ dám giở tính tình với vợ, vẫn cưng chiều con gái, còn hơi có chút sợ nàng, nghe con nói vậy thì không lên tiếng. Hương Lan lại nói: “Thím hai Lữ là loại lưu manh, chuyên chơi xấu khóc lóc ăn vạ, có thể cùng nàng nói lý cái gì chứ? Đành phải lấy bạo chế bạo, bảo đảm nàng ta ngoan ngoãn, chúng ta vốn là nhà lịch sự văn nhã, đáng ra sẽ không cùng loại người như nàng đấu như gà chọi, làm bản thân không thoải mái, trước kia thiệt thòi chút thì cũng chịu đựng. Nhưng hiện giờ nàng ức hϊếp đến thể diện nhà chúng ta, nếu không ra mặt sẽ làm người sau lưng chọc cột sống, nói nhà chúng ta là đồ nhu nhược, càng thêm ức hϊếp, hôm nay lấy xiêm y, biết đâu ngày mai lấy vàng bạc đồ quý giá nhà ta thì sao? Về sau đoạt bạc nhà ta thì sao?” Lại nhìn Trần Vạn Toàn nói: “Nhà mẹ đẻ mềm yếu như vậy, cha nghĩ con có thể tìm được việc hôn nhân tốt thế nào? Gả ra ngoài cũng bị nhà chồng bắt chẹt thôi. Cha mẹ không có con trai, người khác đã coi khinh hai ba phần, nếu hôm nay con không mượn chuyện này lập uy danh, về sau không chừng còn bị người ức hϊếp đến mức nào, dù gánh cái thanh danh ‘người đàn bà đanh đá’ thì đã làm sao?”

Tiết thị “Xì” cười, dí trán Hương Lan nói: “Con ở trong cửa Phật từ nhỏ, không phải Phật Tổ lòng dạ từ bi sao? Sao con lại nghĩ đến việc lấy dao phay? Dọa mẹ cả người đổ mồ hôi lạnh.”

Hương Lan làm mặt quỷ cười nói: “Phật Tổ từng nói ‘Kim Cương trừng mắt, Bồ Tát cúi đầu’, con vừa mới giả thành bộ dáng của Kim Cương phổ độ thím hai Lữ đấy. Lại nói lòng con hiểu rõ, nhất định không chém thật, giả vờ hù dọa chút thôi.”

Tiết thị ôm Hương Lan từ ái nói: “Con gái trưởng thành biết xả giận giúp mẹ.” Trần Vạn Toàn hung hăng trừng mắt nhìn Tiết thị, lắc đầu thở dài. Hương Lan dựa vào ngực Tiết thị nói: “Mẹ cứ yên tâm, tuy con là con gái, nhưng cũng không thể kém hơn con trai, có câu nói là ‘bậc cân quắc không thua đấng mày râu’, con tồn tại một ngày, sẽ không để hai người chịu uất ức một ngày.”

Trần Vạn Toàn cười lạnh nói: “Mày uy phong lắm, đáng tiếc không đầu thai thành đại tướng quân mặc hồng bào!”

Hương Lan bĩu môi, không nói gì. Nàng cũng muốn đầu thai thành đại tướng quân hồng bào, không thành tướng quân, là nam tử cũng tốt. Đáng tiếc đời này nàng vẫn là con gái.

Kiếp trước, nàng tên là Thẩm Gia Lan, là cháu gái con vợ cả của Thẩm Văn Chương – Thiếu phó (1) của Thái Tử, Đại học sĩ (2) Chiêm sự phủ (3), nàng từng được mọi người khen “bậc cân quắc không thua đấng mày râu”. Thẩm gia là nhà trâm anh thanh quý, rất được Thái Tử coi trọng, gia tộc cũng hưng vượng, thuở nhỏ bên người Thẩm Gia Lan đã có vô số thầy cô, cầm kỳ thư họa, nội trợ quản gia, không gì không giỏi. Ai ngờ tiên đế băng hà, Bát vương gia tạo phản bức vua thoái vị, Thái Tử không rõ tung tích, trong một đêm Hoàng cung trở trời đổi sắc. Bát vương gia dùng toàn lực đánh gϊếŧ phe cánh của Thái Tử, Thẩm gia bởi vì phong ba đoạt đích chịu liên lụy chín tộc. Vì thế con cháu dòng chính Thẩm gia đều bị kéo đến ngọ môn chém đầu, đám phụ nữ thì vào Giáo Phường Tư (4). Lúc này Thẩm Gia Lan mười lăm tuổi, đã gả làm vợ người, nhà chồng cũng chịu liên lụy, lưu đày ba ngàn dặm.

(1) Thiếu phó: thầy dạy của Thái tử

(2) Đại học sĩ: chức quan ngũ phẩm trong Chiêm sự phủ

(3) Chiêm sự phủ: cơ quan giúp việc, phò trợ Thái tử

(4) Giáo Phường Tư: kỹ viện của quan lại

Thẩm Gia Lan từ đám mây rơi vào bùn lầy, trong một đêm cửa nát nhà tan, nhìn thấu nóng lạnh đau khổ của thế gian, đi lưu đày ngàn dặm với nhà chồng. Trên đường ăn đói mặc rét, chịu xa lánh ức hϊếp, khó có thể nói hết. Trên đường, tân hôn trượng phu Tiêu Hàng sinh bệnh nặng, vì che chở trượng phu và người nhà, nàng từ tiểu thư khuê các nhàn nhã, biến thành người đàn bà đanh đá giương nanh múa vuốt. Dù vậy, cuối cùng cũng không bảo vệ được cả nhà bọn họ chu toàn, nửa đường trượng phu nàng chết bệnh, nàng mắc phong hàn hơi thở thoi thóp bị quan sai bỏ mặc, không lâu bệnh chết.

Thời điểm nàng lại mở mắt, đã biến thành một đứa trẻ, Tiết thị đang trêu đùa, nhỏ giọng gọi là: “Hương Lan.” Tuy là người hầu của Lâm gia, nàng lại chưa từng cảm ân cùng thấy thỏa mãn.

Nàng rất quen thuộc Lâm gia vọng tộc Giang Nam. Lâm gia lấy kinh thương lập nghiệp, sau cưới mấy tiểu thư nhà mẹ đẻ neo người hoặc con vợ lẽ nhà quan lại, dần dần thịnh vượng phát đạt, con cháu xuất sĩ làm quan, từ đời thứ ba về sau phú quý đầy trời, thế lực chiếm cứ vùng sông nước Giang Nam. Người đứng đầu Lâm gia là Lâm Chiêu Tường lả lướt tám mặt, thuận lợi mọi bề, năm nàng mười ba tuổi, Lâm Chiêu Tường từng muốn nghị thân với Thẩm gia, hỏi nàng làm vợ trưởng tôn Lâm Cẩm Lâu của Lâm gia, dù nàng lớn hơn Lâm Cẩm Lâu bốn tuổi. Lại không biết vì sao, sau đó việc này không tiếp tục nữa, Lâm Chiêu Tường dâng sổ con về hưu rồi trở về quê hương. Hai năm sau, cả triều gió tanh mưa máu, Thẩm thị gần như diệt toàn tộc, Lâm thị vẫn sừng sững không ngã, hưng vượng còn hơn trước kia.

Thẩm Gia Lan trải qua xét nhà, biết sau khi chủ nhân gặp nạn, kết cục của những nô tài này càng thêm bi thảm. Nàng nghe nói mấy đại nha hoàn bên người mình đều vào kỹ viện. Nàng yên lặng an ủi mình, hiện giờ trên triều đình đại cục đã định, Lâm gia mắt xem lục lộ, hẳn sẽ không đi đường xưa của Thẩm gia, thân phận nô tài này ước chừng tạm thời có thể an ổn. Khi còn nhỏ, nàng được nuôi dưỡng nơi cửa Phật, cả ngày ở cùng Định Dật sư thái, cuộc sống tuy thanh bần nhưng cũng bình an vui sướиɠ. Kể từ khi nàng từ cửa Phật trở lại chốn hồng trần, mới phát hiện ra một việc nghiêm trọng: cha thì yếu đuối mê rượu, mẹ thì gầy yếu, mà nàng sắp cập kê, trong nhà đã thu xếp chuyện làm mai cho nàng.

Tiết thị là một mỹ nhân, vẻ ngoài của Trần Hương Lan còn mỹ mạo hơn vài phần, lại thêm khí vận linh tú, hiểu biết chữ nghĩa, lại giỏi nữ hồng, ngày thường điềm tĩnh nho nhã, thường mỉm cười ngọt ngào, thêm vào đó vợ chồng Trần thị đều là người thành thật, vì thế người tới cửa tìm hiểu cơ hồ đá phá bậc cửa, mấy nhà quản sự có thể diện ở phủ Lâm đều tới dò hỏi.

Cha nàng nhìn trúng con thứ ba của Hoàng Nhị chưởng quầy tiệm gạo, mẹ nàng coi trọng con út của Liễu đại chưởng quầy tơ lụa, hai vị này đều là nô tài sinh ở Lâm gia. Nàng đã gặp người, đều không biết mấy chữ, cũng không có lòng dạ kiến thức, chẳng qua là nô tài nhà đại thế gia, ít hai phần quê mùa so với người khác thôi. Tiết thị vui rạo rực chọn lựa đối tượng, chuẩn bị cuối năm đính hôn, lúc ăn Tết tiêu bạc chuẩn bị, cầu khẩn bà hầu già quản sự có thể diện vào phủ cầu chủ tử ân điển, để Hương Lan thành thân, cũng coi như xong một tâm nguyện của nàng.

Hương Lan chỉ muốn ngửa mặt lên trời thét dài. Nàng thà chết cũng không muốn gả chồng như vậy! Gả cho nô tài Lâm gia, con cháu tương lai vĩnh viễn là nô tài Lâm gia. Nô tài là cái gì? Nô tài là hàng hóa, nô tài là tài sản của chủ nhân, nô tài không thể khoa cử, nô tài không thể tự do cưới gả, nô tài không thể có khế đất ruộng đất cho mình, nô tài chính là đồ chơi của chủ nhân! Chủ nhân muốn bán, muốn gϊếŧ, muốn xẻo, muốn đưa người, đều không có gì đáng trách!

Hương Lan không nghĩ cả đời đều làm món đồ chơi, nàng khó khăn sống lại một đời, cả đời này lập chí làm bà địa chủ có phòng ở có ruộng vườn có gia súc, cuộc sống điềm đạm bình an bên người nhà. Năm đó nàng còn là một đứa trẻ, đã tính toán làm cả nhà thoát tịch, lại có thể bảo toàn về sau sinh hoạt như thế nào. Từ khi nàng nghe nói, năm đó cha ký khế ước bán mình không phải là văn tự bán đứt, vẫn có thể chuộc ra, tức khắc hai mắt tỏa sáng, chỉ cần chuộc cha nàng ra, mình thoát tịch cũng có hy vọng. Hơn nữa nàng nghe nói, Lâm gia từng có nô tài tự chuộc thân cho mình! Nàng từng trộm vẽ mấy bức tranh, làm cha mang đến cửa hàng đồ cổ bán, nói dối là ni cô trong chùa vẽ, vì kiếm chút bạc tu sửa miếu thờ, chờ tranh bán đi, cửa hàng thu một thành tiền thuê. Không mấy ngày mấy bức tranh này thế nhưng bán hết, kiếm lời một hai nhị tiền bạc. Hương Lan vui vô cùng, cất kỹ bạc.

Hôm nay thím hai Lữ vừa vặn đâm đầu vào, thứ nhất nàng phải xả giận cho mẹ nàng, thứ hai làm những kẻ tiểu nhân vô sỉ ngày thường ức hϊếp nhà nàng phải kinh sợ, thứ ba là xây dựng thanh danh hung hãn của mình, hoãn chuyện đính thân lại, rồi từ từ mưu tính.