Chương 9: Thê thϊếp (hai)

Lúc này gã sai vặt tới báo, nói là đại phu đã tới, đám phụ nữ vào buồng trong lảng tránh, Lâm Cẩm Lâu sai người vây bình phong để thầy thuốc bắt mạch cho Anh Ca. Đại phu bắt mạch nói có dấu hiệu sinh non rất nhỏ, vì cơ thể thai phụ hơi yếu lại suy nghĩ nhiều, nên kê một liều thuốc bổ khí huyết an thai an thần. Lâm Cẩm Lâu vòng đến phía sau bình phong, ngồi cạnh giường La Hán nói với Anh Ca: “Đại phu nói thai nhi vẫn ổn, nàng nhớ uống thuốc, sức khỏe sẽ tốt.”

Anh Ca sợ hãi kéo ống tay áo Lâm Cẩm Lâu lắc lắc, nói: “Chỉ cần trong lòng Đại gia có thể nhớ mong thϊếp một ít, bệnh của thϊếp sẽ khỏi hết.” Đôi mắt nàng rưng rưng, lại không làm nước mắt lăn xuống, vẻ yếu đuối nhu nhược làm người thương tiếc.

Lâm Cẩm Lâu vỗ vỗ tay nàng nói: “Nàng dưỡng thai cho tốt, đừng miên man suy nghĩ, ta tất nhiên nhớ mong nàng.” Hắn biết Anh Ca từ trước đến nay ốm yếu, có bệnh không bệnh đều phải rêи ɾỉ vài tiếng, lúc trước hắn còn có vài phần hứng thú với “bệnh mỹ nhân” này, cảm thấy bộ dáng mảnh mai đáng thương đó làm người thích, dỗ dành, lại trìu mến một phen cũng có tư vị khác. Nhưng lúc hắn tâm tình tốt còn thấy nhàn hạ thoải mái, nếu trong lòng phiền muộn hoặc rối rắm công việc, lại nhìn nàng đón gió rơi nước mắt thì chỉ cảm thấy mất kiên nhẫn. Huống chi Anh Ca mỗi ngày đa sầu đa cảm, hắn hết mới mẻ nên cũng chán ngấy.

Anh Ca rõ ràng nghe ra Lâm Cẩm Lâu có lệ nàng, há mồm gọi một tiếng: “Đại gia…” Bàn tay mềm nhẹ bắt lấy ngón tay Lâm Cẩm Lâu, tay kia lại hung hăng nắm chặt đệm giường, khớp xương trắng bệch.

Lâm Cẩm Lâu sai người dọn bình phong, thấy đám người Triệu Nguyệt Thiền đi ra, nói: “Đại phu nói Anh Ca có dấu hiệu đẻ non nên đã kê đơn thuốc, nhớ sắc mấy thang uống thử, lại hầm chút canh bổ dưỡng, bạc trong phòng thu chi Đại phòng không đủ thì cứ tìm ta.”

Lại lãnh đạm nhìn lướt qua Chi Thảo và Xuân Yến. Hai người này đã thu thập qua loa tóc tai quần áo, Chi Thảo cúi đầu ngơ ngác, Xuân Yến run run môi, trừng trừng nhìn Lâm Cẩm Lâu.

Lâm Cẩm Lâu trầm giọng nói: “Nếu Anh Ca không có chuyện gì, ta sẽ không truy cứu ai đẩy, nhưng nên phạt còn phải phạt. Xuân Yến vả miệng hai mươi, cấm túc một tháng, phạt ba tháng tiền tiêu hàng tháng. Chi Thảo, vả miệng 30, phạt ba tháng tiền tiêu hàng tháng, đuổi đi làm vẩy nước quét nhà, về sau không cho phép vào nhà hầu hạ, nếu lại có sai lầm, không cần ở trong phủ nữa.”

Xuân Yến lặng lẽ thở phào một hơi, trong lòng buông lỏng, ai ngờ Lâm Cẩm Lâu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm như biển sâu, chậm rãi nói: “Xuân Yến, cô tuổi cũng lớn dần, tâm tư cũng linh hoạt hơn trước kia, tốt xấu cũng coi như hầu hạ ta một hồi, đi phòng thu chi lấy một trăm lượng bạc, xứng thêm một bộ vàng bạc đồ trang sức, làm cha và mẹ cô lĩnh người ra ngoài. Nếu muốn thân khế, cũng có thể trả cho cô.”

Hương Lan vụиɠ ŧяộʍ trốn sau cửa sổ, nghe vậy cả kinh, nghĩ thầm: “Lâm Cẩm Lâu không có ý định giữ Xuân Yến lại! Nha đầu hầu ngủ dù có xinh đẹp cũng là tàn hoa bại liễu, sao có thể lấy người trong sạch gì? Nhưng một trăm lượng bạc cũng coi như phong phú, lại còn có thể thoát nô tịch, chỉ cần Xuân Yến không tồn tâm quá cao, cũng có thể yên tâm tìm nhà khác.”

Nàng đang miên man suy nghĩ, lại nghe thấy Xuân Yến thê thảm gào khóc một tiếng: “Đại gia” thẳng tắp quỳ trên mặt đất, nước mắt như suối trào, thê lương nói: “Đại gia, em không đi, em không đi, em thà đập đầu chết cũng không ra phủ Lâm!”

Lâm Cẩm Lâu nhàn nhạt nói: “Cô cũng có thể không ra phủ, trong đám người hầu gã sai vặt cũng có mấy đứa vừa độ tuổi, cô thấy ai phù hợp cứ nói với mợ Cả, sẽ không bạc đãi cô.”

Xuân Yến liều mạng lắc đầu, miệng há to khóc lóc tê tâm liệt phế: “Đại gia, Đại gia nghe em nói, em biết cậu bực em, nhưng thật sự không phải em cố ý đυ.ng vào Anh Ca.” Quay đầu lại, tay vò khăn, chỉ vào Chi Thảo mắng: “Tiện nhân! Tao với mày xưa nay không oán không thù, vì sao mày hãm hại tao!”

Chi Thảo thấy ánh mắt hung tợn của Xuân Yến, lui một bước về phía sau, lại quỳ xuống, cắn môi, nước mắt “Xoạch xoạch” rớt xuống, nức nở nói: “Nô tỳ…oan uổng…”

Xuân Yến lắc đầu liên tục, thấy Lâm Cẩm Lâu rũ mắt mặt vô biểu tình, Anh Ca tuy vẻ mặt sầu bi, ánh mắt lại không giấu được mỉa mai và vui sướиɠ, Họa Mi đứng bên cạnh giường La Hán, nhàn nhã cắn khăn, phảng phất nhìn một trò hay.

Xuân Yến nổi điên chỉ vào Họa Mi và Anh Ca hô lớn: “Ta đã biết! Là cô! Còn có cô! Là các ngươi liên hợp lại tính kế ta! Toàn bộ Tri Xuân Quán, trừ mợ Cả, tất cả các cô đều không vừa mắt ta, biến đổi biện pháp hại ta, chèn ép ta, muốn cho Đại gia ghét bỏ ta, đuổi ta đi, bây giờ các ngươi vừa lòng đẹp ý!”

Anh Ca giật mình, đôi mắt bi phẫn: “Cô nói gì vậy!” Lại đi túm tay áo Lâm Cẩm Lâu: “Đại gia, thật là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch oan uổng này, sao thϊếp dám mạo hiểm cốt nhục Lâm gia chứ?”

Hương Lan yên lặng gật đầu, nghĩ thầm vẫn là Anh Ca này biết diễn kịch, nhìn sang Hoạ Mi, thấy nàng ta không nói một lời, cảm thấy Họa Mi này cũng là người thông minh, lúc Lâm Cẩm Lâu chưa tới, nàng nói toàn câu chanh chua, giờ phút này lại tỏ ra vô cùng thuận theo.

Xuân Yến “Phi” một tiếng: “Ai không biết cô giỏi diễn kịch nhất, mỗi ngày giả ‘bệnh Tây Thi’…” Nói một nửa lại nhớ giờ phút này không phải lúc cãi nhau, bèn lại nhìn Lâm Cẩm Lâu, buồn bã cầu xin: “Đại gia! Đại gia, em cầu xin cậu, đừng đuổi em đi, em làm trâu làm ngựa cho cậu, toàn tâm toàn ý hầu hạ. Đại gia đã từng nói, cậu thích tính tình sang sảng của em, thích xem em trang điểm hoa lửa điền, thích nghe em thổi sáo, còn từng viết lên cánh tay em ‘nhà ai sáo ngọc âm uyển chuyển, tán nhập xuân phong vào màn che’, đây là cậu viết thơ vì em, cậu xem ở tình nghĩa ân ái ngày xưa …” “Thùng thùng” dập đầu.

Nhà ai sáo ngọc âm uyển chuyển, tán nhập xuân phong vào màn che?

Hương Lan run rẩy nổi da gà, nghĩ thầm trong đống da^ʍ từ diễm khúc, câu thơ này cũng không tính cao minh, Lâm Cẩm Lâu thật sự không có khả năng văn chương gì, khó trách chỉ khảo tú tài thì không đi khoa cử nữa, đỡ phải thi trượt cử nhân lại mất mặt, ngược lại khảo võ khoa một lần đã đoạt giải nhất, còn được cái tiếng tốt “Văn võ song toàn”.

“Đủ rồi!” Lâm Cẩm Lâu hét lớn, “Người tới, kéo nàng xuống vả miệng!” Hô hai tiếng, hai bà già từ nhà sau đi vào, kéo Xuân Yến đi ra ngoài, Xuân Yến giương nanh múa vuốt, thê thanh thét to: “Đại gia! Đại gia! Em đối với cậu trước nay đều là thiệt tình chân ý…” Bà già lấy một miếng vải chặn miệng Xuân Yến.

Hương Lan tránh sau trụ, nhìn hai bà hầu kéo Xuân Yến chật vật giãy giụa đi, trong lòng thực hụt hẫng. Cô gái như hoa này rốt cuộc từng có ân ái với nam nhân ngồi trong phòng kia, ngày trước hắn cũng từng đắc ý, sủng ái, triền miên, nếu Xuân Yến thật sự tính kế mưu hại con nối dõi của hắn, tống cổ cũng hợp tình hợp lý, nhưng hắn không có chút đành lòng nào cả, từ đầu đến cuối đều thản nhiên, giống như Xuân Yến là người hắn không quen biết.

Lâm Cẩm Lâu đứng lên, nói với Triệu Nguyệt Thiền: “Cô đi theo ta.” Nói xong vén rèm vào phòng ngủ, ngồi xuống một chiếc đôn hoa. Triệu Nguyệt Thiền vào phòng, ngồi trên giường, liếc nhìn Lâm Cẩm Lâu một cái: “Chuyện gì?”

Lâm Cẩm Lâu thở ra một hơi, nhìn Triệu Nguyệt Thiền cười như không cười nói: “Đứa bé trong bụng Anh Ca là huyết mạch Lâm gia chúng ta, cũng là hương khói của Đại phòng, còn phiền cô bảo vệ nhiều hơn”, nhấn mạnh bốn chữ “bảo vệ nhiều hơn”.

Triệu Nguyệt Thiền tháo vòng hồng xạ trên tay xuống, gảy nó như Phật châu, ngẩng đầu nhìn Lâm Cẩm Lâu, ánh mắt u oán như độc: “Nếu Đại gia không yên tâm ta, cứ giao cho người khác nhìn, đỡ phải tiện nhân kia và đứa con hoang trong bụng nàng ta xảy ra chuyện, ta cũng không gánh nổi Đại gia phán tội.”

Lâm Cẩm Lâu bỗng nhiên mỉm cười, hắn vốn nghiêm mặt, uy nghiêm, nụ cười này lại mang theo hai phần ăn chơi trác táng phong lưu không kiềm chế được, tiến lên nắm cằm Triệu Nguyệt Thiền, ngón cái vỗ về chơi đùa môi nàng, chậm rãi cúi mặt xuống. Trái tim Triệu Nguyệt Thiền như sấm đánh, miệng đắng lưỡi khô, thân mình run lên, chỉ còn chờ Lâm Cẩm Lâu hôn môi nàng. Ai ngờ Lâm Cẩm Lâu lại ghé môi vào bên tai nàng, mang theo ý cười ngả ngớn, giọng nói trầm thấp mềm mại như tơ lụa: “Mợ Lâu cần phải nghe cho kĩ, hiện giờ ta đặt Anh Ca trong tay cô, bởi vì hiện giờ trên danh nghĩa cô vẫn là vợ ta, đây là ta cho cô thể diện, cô cũng đừng cho thể diện mà không cần. Xuân Yến là kẻ ngu ngốc, cô xúi nàng gây sự ở Đại phòng, lại khuyến khích Anh Ca và Họa Mi bất hòa. Anh Ca suýt nữa đẻ non, nhưng không phải Xuân Yến cố ý đâm nàng, Xuân Yến đơn thuần bộc trực, nếu nàng ta định tính kế, vừa rồi đã sớm lộ ra dấu vết. Đừng tưởng rằng ta không biết cô giở trò xấu xa sau lưng, ta coi cô như một đống phân, nên không thèm để ý, cô cẩn thận nghe cho kĩ vào, nếu đứa trẻ trong bụng Anh Ca có bất kì sai lầm gì, ta sẽ cho cô biết tay, cô cũng biết ta có thủ đoạn gì rồi đấy, rõ chưa?”

Thì thầm dịu dàng lại nói ra những lời bén nhọn như thế, chẳng khác gì đổ một chậu nước đá xuống, cả người Triệu Nguyệt Thiền cứng đờ như đá. Lâm Cẩm Lâu ngồi dậy, sờ lỗ tai và khuyên tai mã não của Triệu Nguyệt Thiền, lại cười nói: “Khuyên tai hồng mã não này càng tôn lên làn da trắng của cô, không hổ là đệ nhất mỹ nhân Kim Lăng, lỗ tai cũng xinh đẹp như vậy. Đáng tiếc, người xinh đẹp vậy phải chăn đơn gối chiếc bốn năm, cô nói xem đây là vì cái gì?”

Cả người Triệu Nguyệt Thiền không thể ức chế run lên, Lâm Cẩm Lâu vẫn khẽ cười nói: “Ta vẫn nói câu nói kia, ta đáp ứng trưởng bối hai bên, tất nhiên không thể bỏ cô, khi nào muốn hòa li thì cứ nói một tiếng với ta, gia tự tay dâng lên ngân lượng lớn, bảo đảm cô vừa lòng.” Nói xong, giống như đối đãi với bọn kỹ nữ kỹ viện, ngón tay nhẹ nhàng trượt khỏi cằm Triệu Nguyệt Thiền, vỗ vỗ mặt nàng: “Cô phải cẩn thận mà nghĩ cho thông suốt, đàn bà có mấy năm thanh xuân niên hoa đâu? Nếu muộn, gương mặt này không còn đáng xem nữa, thì càng không tìm thấy người trong sạch.”

Nói xong hắn lùi một bước về phía sau, lấy ra một chiếc khăn từ trong tay áo, lau tay: “Chạm vào cô đều cảm thấy ghê tởm.” Nói xong vứt khăn mặt kia trên đất, xoay người đi ra ngoài. Triệu Nguyệt Thiền cả người loạn run, hận đến hai mắt đều muốn trừng ra máu, túm một bát trà trong tầm tay, ném vào khung cửa, rống giận một tiếng: “Con rùa khốn kiếp!”

Lâm Cẩm Lâu từ trong phòng ra ngoài, đang muốn ra sân, bỗng nhiên nghe có người nói: “Đại gia, chờ thϊếp một chút.” Hắn dừng lại, xoay người, thấy Họa Mi cầm một chiếc túi tiền, đưa tới trước mắt hắn, mềm nhẹ cười: “Đây là túi tiền thϊếp làm cho Đại gia, chàng nhìn xem có thích không.”

Lâm Cẩm Lâu lấy tới nhìn, thấy là túi tiền thêu mây khói như ý năm màu, xứng cung tuệ dải lụa và hạt châu ngọc thạch nhỏ, trông rất tinh xảo phí công phu. Lâm Cẩm Lâu cười nói: “Ta nhận túi tiền này, làm tốt như vậy, ta đương nhiên muốn thưởng, nàng muốn đồ vật gì? Trâm vòng hay là xiêm y? Hoặc đánh một bộ đồ trang sức cho nàng nhé?”

Họa Mi dỗi: “Chán ghét, sao Đại gia lại nghĩ người ta tục như vậy?” Giơ hai tay trước mặt Lâm Cẩm Lâu, bĩu môi nói: “Thϊếp không cần gì cả, chỉ là lúc khâu túi tiền hai tay bị kim đâm đều là lỗ, Đại gia thổi một chút, chàng thổi thì thϊếp sẽ tốt.”

Lâm Cẩm Lâu nhéo tay nhỏ vừa mềm vừa mỏng manh kia, cười hì hì nói: “Nàng nghĩ ta thổi tiên khí chắc? Mà thổi một chút đã tốt?”

Họa Mi làm nũng: “Đương nhiên thổi thì tốt rồi, chi bằng Đại gia cứ thử đi.”

Lâm Cẩm Lâu quả nhiên nắm tay nàng thổi thổi, ôm nàng vào ngực, cười nói: “Mau để ta nhìn xem, có phải tốt rồi không nào.”

Họa Mi cười không ngừng. Hương Lan đứng dưới mái hiên, trông thấy màn này thì nghẹn họng nhìn trân trối: Ông trời ơi, rõ như ban ngày ban mặt trên có trời dưới có đất, thế mà Lâm Cẩm Lâu đứng ở cổng lớn tán tỉnh với nha đầu thông phòng! Danh hào phong lưu phóng khoáng của Lâu Đại gia thật sự không phải hư danh, quả nhiên là người tiên phong trong việc phong lưu!