Chương 5: Chân tướng

Dựa theo ý nghĩ của Tần Dục, Lục Giác chỉ cần đem hoa đặt trước cổng lớn Tần gia là tốt rồi.

Thời điểm người giúp việc mở cửa ra, đem hoa mang vào, Tần Dục chỉ có thể giữ

cửa, nhìn vào trong.

Đó là một bó hoa bách hợp thanh nhã, là loài hoa Thẩm Diệu Dương thích nhất, không có kí tên cũng không có thiệp chúc mừng, chỉ có hoa cùng nhẫn.

“Anh yên tâm đi, mặc dù không có kí tên, nhưng tôi

tin tưởng Thẩm ca nhất định sẽ nhận ra”.

“Diệu Dương thông minh như vậy, đương nhiên có thể đoán được, cậu

cho rằng người người đều ngốc giống như cậu hay sao?!”

“Lúc anh khen người khác có thể không cần nói móc tôi được không a?”. Lục Giác nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

“Có tiến bộ, còn biết phản bác”. Tần Dục nhíu mày.

Lục Giác có chút buồn bực, cậu

tưởng rằng Tần Dục sẽ tức giận, nhưng

xem vẻ mặt của hắn lại không giống lắm, lẽ nào dây thần kinh đáp trả của Tần Dục bị hư

rồi?

“Sau này

nhớ cũng phải như vậy”.

Lục Giác khẽ cau mày, lời này thật giống như đang giao lại di ngôn.

Trên mặt Lục Giác chợt lóe lên vẻ sốt sắng: “Anh

không phải sẽ biến mất chứ!?”

“Phi phi phi, cậu đừng

nguyền rủa tôi”. Kỳ thực sau khi hoàn thành nguyện vọng, Tần Dục xác thực hắn cảm thấy quỷ hồn của

mình đã xảy ra biến hóa vi diệu, hắn cũng không biết đây có phải là điềm báo hắn sắp biến mất hay không. Nhưng

đại khái cũng chính bởi vì phần thấp thỏm này, dẫn đến

hắn dài dòng hơn rất nhiều, mà Lục Giác là người duy nhất có thể nhìn thấy hắn, hắn cũng chỉ có thể dông dài đối với

Lục Giác mà thôi.

Khi hai người đang trò chuyện, cánh cửa hoa lệ đại trạch Tần gia đột nhiên bị đẩy ra, phát ra một tiếng ầm vang, vẫn đang mặc

quần áo

ở nhà, trên chân còn mang

dép lê, Thẩm Diệu Dương hoảng hốt

từ trong nhà chạy ra,

hắn đang cầm trên tay chính là hộp nhẫn.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy Thẩm Diệu Dương, sắc mặt của

Tần Dục liền thay đổi.

Thẩm Diệu Dương chạy nhanh

xuyên qua hoa viên, đứng ở trước cửa lớn, nhìn

trái nhìn phải, nhìn khắp mọi nơi chung quanh.

Đôi mắt Tần Dục nhìn chằm chằm vào Thẩm Diệu Dương, thâm tình như mười dặm gió xuân, trong mắt của hắn tràn đầy nhớ nhung, dường như muốn đem dáng dấp của Thẩm Diệu Dương khắc sâu vào trong xương tủy.

Theo từng giây từng phút thời gian trôi qua, không nỡ

cùng khủng hoảng trong đầu Tần Dục dần

lan tràn ra, nghĩ đến mình có lẽ sẽ ngay lập tức biến mất, sau đó không bao giờ được gặp lại người mình

yêu thương nhất, nỗi đau trong tim Tần Dục liền không có cách nào ức chế được, không đúng, hắn đã không còn

tim, nỗi đau này chính là nỗi đau của linh hồn hắn.

Trước sự giục giã của tưởng niệm cùng sợ hãi, Tần Dục quên mất sự đau đớn do

bị văng ra khi mỗi lần tiếp cận Thẩm Diệu Dương, hắn kìm lòng không được mà nhẹ nhàng bay qua.

Hãm sâu trong lưới tình nên

Tần Dục không phát hiện Thẩm Diệu Dương khác thường, nhưng là người đứng xem nên Lục Giác lại nhìn ra

rõ ràng.

Phun trào trong mắt

Thẩm Diệu Dương, không phải là kinh ngạc, không phải là mừng rỡ, cũng không phải là kích động, mà là khϊếp sợ, thân thể của hắn cũng bởi vì kinh hãi mà đang không ngừng run rẩy.

Đi theo sau Thẩm Diệu Dương là Tần Phương Vĩ, ẩn trong khuôn mặt đang nổi giận đùng đùng của hắn là sự không kiên nhẫn cùng lo lắng.

“Em

nổi điên cái

gì!”

Tần Phương Vĩ rống giận làm chế trụ Thẩm Diệu Dương đang kinh hoảng, cũng chế trụ Tần Dục đang

bước tới.

Bất quá Tần Dục rất nhanh liền phát hiện, hắn

đang cách

hai người họ chỉ có mấy mét, chuyện này có nghĩa là trên người bọn họ không có mang theo bùa hộ mệnh! Tần Dục mừng như điên không thôi, hắn không dằn nổi mà bay tới bên người Thẩm Diệu Dương, nhưng ngay khi hắn chỉ cách Thẩm Diệu Dương còn có mười mấy centimet, quỷ hồn hắn lại giống như bị đông cứng

lại, cứng ngắc

ngốc tại chỗ.

Tần Dục muốn rách cả mí mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào nơi cổ áo rộng mở của Thẩm Diệu Dương, dấu hôn màu hồng – dấu vết đó như ngọn lửa thiêu đốt làm tổn thương đôi

mắt của Tần Dục, quỷ hồn hắn phát

ra ánh sáng đỏ rực, làm

Lục Giác đang

trốn ở trong góc nhìn mà run sợ trong lòng.

Đôi môi của Thẩm Diệu Dương run

rẩy, cổ họng khàn khàn nói: “Là hắn đã trở lại, nhất định là hắn đã trở lại! Chiếc nhẫn này là hắn đưa tới!”

Lòng của Thẩm Diệu Dương rối như tơ vò, Tần Phương Vĩ thiếu chút nữa cũng bị hắn

làm cho hoảng sợ, nhưng

rất nhanh Tần Phương Vĩ đã trấn định lại.

“Được rồi!” Tần Phương Vĩ tức giận nói: “Em tỉnh táo đi”. Tần Dục chết là điều Tần Phương Vĩ không dự liệu được, những ngày qua cũng bởi vì cái chết của Tần Dục, mà gã

và Thẩm Diệu Dương không ngừng cãi nhau.

Tần Phương Vĩ trấn tĩnh nói: “Hôm nay là sinh nhật của em, có thể là Tần Dục đã

sớm đặt nhẫn, hẹn đưa tới trong ngày hôm nay, nó tuy rằng đã chết, nhưng cửa hàng vẫn phải làm việc như thường”.

Sắc mặt Thẩm Diệu Dương cũng không bởi vì lời an ủi của Tần Phương Vĩ



chuyển biến tốt, trái lại càng thêm

tái nhợt.

Thanh âm Tần Phương Vĩ khôi phục ôn hòa, gã

vỗ nhẹ

lưng hắn

an ủi nói: “Trên thế giới này không có quỷ, em

không muốn tự mình

doạ mình

thì ném

vật này đi”.

Tần Phương Vĩ đoạt lấy hộp nhẫn trong tay Thẩm Diệu Dương, không chút thương tiếc ném đi, vừa vặn xuyên qua thân thể Tần Dục, lẻ loi

nằm

trên mặt đất, Tần Dục cảm thấy không phải nhẫn của hắn bị ném xuống đất, mà là trái tim của hắn.

Thẩm Diệu Dương gian nan nuốt một ngụm nước miếng: “Em không phải sợ, em chỉ là… Chỉ là…”

Ánh mắt của Thẩm Diệu Dương từ nhìn chăm chú vào Tần Phương Vĩ đến chuyển sang

một bên, rơi vào trên hộp nhẫn, cái nhìn này đâm tới thần kinh nhạy cảm của Tần Phương Vĩ.

“Em hối hận rồi?” Thanh âm của

Tần Phương Vĩ đột nhiên trầm

xuống, gã nắm lấy cằm của Thẩm Diệu Dương, tàn bạo nói: “Nó

đã chết,

em

cảm thấy mình hối hận vẫn còn

kịp hay sao?”

“Em không có hối hận.” Thẩm Diệu Dương mở tay

Tần Phương Vĩ ra, kiên định nhìn gã: “Vì anh

làm chuyện gì em cũng sẽ không hối hận, nhưng như thế không có nghĩa là

em

sẽ không áy náy! Cũng không có nghĩa là em

sẽ không tiếc nuối!”

Thẩm Diệu Dương càng nói càng kích động, ngực phập phồng kịch liệt: “Anh cho là một nghệ sĩ chỉ dựa vào tiền vào

chỗ dựa liền nhất định có thể nổi tiếng? Không! Tần Dục là người có tiềm chết nghệ sĩ nhất, nếu như không có những vụ bê bối ác ý mà chúng ta cố tạo ra, nếu như không phải hắn chết, con đường làm ngôi sao của hắn là vô hạn”.

“Em

từng nghĩ đến thảm trạng của hắn khi từ trên cao rớt

xuống, nhưng em chưa từng nghĩ hắn sẽ chết, chưa từng nghĩ hắn sẽ chết”. Thẩm Diệu Dương lung lay trầm trọng liền trầm thống ôm đầu, trong miệng nỉ non.

“Nó

chết là bất ngờ”. Tần Phương Vĩ nói thật nhanh, ánh mắt lóe lên một tia buồn bực, hiển nhiên không muốn

nhắc tới cái chết của Tần Dục.

Thẩm Diệu Dương tê dại kéo kéo khóe miệng: “Là bất ngờ, nhưng chúng ta không thể thoát khỏi

liên quan”.

Trong cổ họng Tần Dục phát ra tiếng cười lạnh khϊếp người.

Tần Phương Vĩ hai tay vòng qua ngực, lạnh lùng trào phúng hỏi: “Em sẽ không phải thật sự yêu nó

chứ”.

“Liên quan tới mỗi một vụ

bê bối của

Tần Dục, có cái nào không phải là kế hoạch của em, có cái nào không có sự trợ lực của em? Đem



hại đến nước này, hiện tại lại phát hiện là chân ái? Em

không cảm thấy quá

buồn cười hay sao?”

“Tần Phương Vĩ!

Anh

không cần

sỉ nhục tình cảm của tôi! Qua nhiều năm như vậy, trong lòng tôi giả vờ rốt cuộc là vì ai anh còn không biết hay sao? Vì anh, tôi

điên đảo thị phi, là vì anh, tôi

lợi dụng tình cảm của Tần Dục,

cũng

vì anh, tôi

phá huỷ tiền đồ của hắn, tôi cái gì cũng đều làm vì anh, anh

lại nghi ngờ tình cảm của tôi đối với anh?” Thẩm Diệu Dương lộ ra nụ cười đau thương.

Tần Phương Vĩ không bởi vì lời nói của Thẩm Diệu Dương mà cảm động, gã

chỉ là thờ ơ

vỗ tay, mà từng tiếng vỗ tay này như từng tia từng tia sét đánh xuống lòng Tần Dục, cháy đen một mảnh, không còn

một ngọn cỏ.

Tần Dục khó có thể tin mà nhìn Thẩm Diệu Dương, hắn không thể tin được

mỗi một chữ

Thẩm Diệu Dương nói ra.

Rõ ràng là người hắn yêu nhất, nhưng từng chữ từng chữ nói ra lại giống như đao nhọn, đâm vào trái tim

hắn, làm cho nó máu

chảy

đầm đìa.

“Vĩ đại a, quá vĩ đại”. Tần Phương Vĩ nói móc.

“Khốn nạn!” Thẩm Diệu Dương cảm thấy mình móc tim móc phổi cho Tần Phương Vĩ, nhưng

Tần Phương Vĩ lại dễ dàng đem chân tâm của hắn ném xuống đất tùy ý chà đạp.