Chương 3

-Editor: OTP Mãi Riu-

Nghe những lời ngây thơ của Lý Thiến Vi, Thi Hảo không biết nên trả lời như thế nào.

Cô im lặng một lúc, để lại một câu: “Tôi sẽ giao cà phê cho giám đốc Lương”. Cô cầm ly cà phê rời khỏi phòng trà, đi đến văn phòng của Lương Tây Kinh.

Lý Thiến Vi sau đó nhận ra rằng Thi Hảo đang nói đùa với chính mình.

Khi cô hối hận, Thi Hảo đã rời đi.

Gõ cửa bước vào văn phòng, Thi Hảo đặt cà phê lên bàn của Lương Tây Kinh: "Anh Lương, cà phê của anh."

Lương Tây Kinh giơ tay và kéo nhẹ cổ áo anh, tâm trạng không tốt lắm. "Thi Hảo."

Lương Tây Kinh không thích mặc quần áo cổ cao. Sau khi chạy bộ buổi sáng anh về nhà để tắm rửa, anh mới phát hiện ra rằng Thi Hảo đã để lại một số dấu vết rất rõ ràng trên cổ mình, cổ áo sở mi chẳng thể nào che đi được.

Nghĩ đến hành động tối hôm qua của mình, yết hầu sắc bén của Lương Tây Kinh lăn lộn.

Nghe thấy hắn gọi tên của mình, Thi Hảo sửng sốt một chút, lớn tiếng nhắc nhở nói: "Anh Lương."

Lương Tây Kinh biết ý của cô ấy: "Còn ba phút."

Vẫn còn ba phút nữa mới đến giờ làm việc, họ có thể nói chuyện với nhau với thân phận không phải là cấp trên và cấp dưới.

Thi Hảo à một tiếng, nhìn ngón tay mảnh khảnh kéo cổ áo của anh, ép mình quay mặt đi, giả vờ bình tĩnh: "Anh muốn nói gì?”

Lương Tây Kinh thong thả, ung dung liếc nhìn cô: "Tôi có nửa giờ rảnh vào buổi trưa."

Hắn xoay xoay cây bút trong tay, chậm rãi hỏi: "Chuyện này cô muốn giữ bí mật đến khi nào mới công khai?”

Thi Hảo nhìn hắn: "Sau khi có kết quả, anh sẽ xử lý như thế nào?”

Lương Tây Kinh không nói gì.

Thi Hảo ngẫm nghĩ: "Cô ấy còn hơn nửa tháng nữa mới kết thúc kỳ thực tập."

Thi Hảo không phải là thánh mẫu, cũng không muốn làm thánh mẫu.

Chỉ là Minh Đào vẫn là một nhân viên mới tốt nghiệp, đến công ty làm thực tập sinh, nếu công ty đuổi việc cô ấy, sau này cô ấy sẽ rất rất khó tìm được việc làm.

Bản thân Thi Hảo cũng xuất thân từ thời kỳ tân binh, cô cũng từng mắc sai lầm khi mới bắt đầu làm việc. Cô là mắc sai lầm trong vô tình, hoàn toàn khác với Minh Đào, nhưng cô ấy cũng mắc sai lầm.

Vì vậy, nếu sau này cô ấy có thể nhận lỗi với thái độ tốt, Thi Hảo vẫn muốn cho Minh Đào một cơ hội để sửa đổi.

Năng lực làm việc của Minh Đào không tệ, hơn nữa cô ấy có năng lực toàn diện xuất sắc về mọi mặt, nếu không cô ấy đã không thể đến làm trợ lý thực tập cho Lương Tây Kinh .

Thi Hảo hy vọng rằng sau bài học này, cô ấy sẽ tỉnh táo lại và sử dụng khả năng của mình để tranh giành những gì cô ấy muốn.

Lương Tây Kinh nhìn chằm chằm Thi Hảo một lúc lâu, trong lòng đã có cân nhắc riêng.

Anh liếc nhìn những kim giây trên tường sắp chuyển sang chín giờ, lời ít ý nhiều: "Công ty có các quy tắc và quy định riêng."

Thi Hảo còn muốn nói gì đó nữa những Lương Tây Kinh đã quay lại trạng thái làm việc trong một giây. "Đi ra ngoài."

Trở lại chỗ làm việc, Thi Hảo bấm vào bản ghi thời gian máy tính của mình bị động tay mà La Ninh gửi đến.

Sau khi xem xong, cô bấm vào video giám sát mà cô yêu cầu được từ các đồng nghiệp trong phòng giám sát.

Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ của mình, Thi Hảo gửi những thứ này đến hộp thư của Lương Tây Kinh.

Đây là bằng chứng tự chứng nhận của cô ấy.

Sau khi gửi đi, Thi Hảo cũng không nghĩ nhiều nữa. Hầu hết thời điẻm, cô ấy là một người quyết đoán như vậy.

-

Trong giờ nghỉ trưa, Lương Tây Kinh trở lại văn phòng cùng trợ lý sau khi tham gia một bữa tiệc, một tin nhắn từ Dương Cao Phi hiện lên trong nhóm làm việc của họ.

Dương Cao Phi: "@Thi Hảo @Minh Đào—— Thư ký Thi, anh Lương yêu cầu cô đến văn phòng của anh ấy."

Ngay lập tức, các đồng nghiệp trở nên bồn chồn và đồng loạt nhìn hai người họ.

“Thư ký Thi, giám đốc Lương sẽ gọi hai người vào để nói chuyện với cô và Minh Đào về những gì đã xảy ra ngày hôm qua, phải không?”

Thi Hảo nghiêng đầu, bình tĩnh nói: "Tôi cũng không chắc nữa."

Mà Minh Đào đã hoảng sợ đứng dậy khỏi ghế, đi đến bên cạnh Thi Hảo. Cô nhìn Thi Hảo bất lực cùng bất an: "Chị Thi, anh Lương đột nhiên gọi chúng ta làm gì? Chẳng phải chuyện hôm qua đã bị trừng phạt rồi sao?”

Nghe thấy âm thanh, Thi Hảo còn chưa kịp mở miệng, Lý Thiến Vi ngồi bên cạnh đã cười nói: "Minh Đào, ngày hôm qua giám đốc Lương chỉ trừng phạt Thi Hảo."

Khuôn mặt của Minh Đào trở nên tái nhợt, cô ấy lắp bắp: "Chị Thiên Vi, em không phải…… việc này có nghĩa là."

Lý Thiến Vi cười rạng rỡ, an ủi cô nàng: "Không quan trọng là có ý gì, giám đốc Lương đang tìm ngươi, mau vào đi. Anh Lương không thích đợi người khác."

Minh Đào nhìn Thi Hảo.

Thi Hảo rũ mi mắt: “Đi nào."

“……”

Trong văn phòng của Lương Tây Kinh, ngoài Thi Hảo và Minh Đào, còn có Dương Cao Phi và một đồng nghiệp từ bộ phận kỹ thuật.

Trụ sở của Tập đoàn Lương đặt tại trung tâm thành phố Giang, khu vực trung tâm được chú ý nhất.

Về phần văn phòng của Lương Tây Kinh, tầm nhìn rộng và sáng sủa, bài trí đơn giản mà sang trọng. Từ cửa kính trong suốt từ trần đến sàn phía sau bàn làm việc có thể nhìn ra ngoài, anh có thể nhìn thấy hầu hết khung cảnh của Giang Thành từ phía sau bàn làm việc.

Đây là lần thứ hai Minh Đào đến văn phòng của Lương Tây Kinh.

Từ lúc bước chân vào nơi này, cô cứ nín thở, hồi hộp và tội lỗi.

Sự tò mò buộc cô phải ngước lên, lén nhìn người đàn ông nghiêm nghị và uy nghiêm đang ngồi trên ghế văn phòng. Lúc đó, tim cô đập dữ dội.

Đáng tiếc Lương Tây Kinh từ đầu đến cuối đều không nhìn cô một cái.

Lương Tây Kinh nhìn Thi Hảo, cất tiếng với một giọng nói rõ ràng: "Thư ký Thi, cô có biết tại sao tôi tìm cô không?”

Thi Hảo trong lòng thầm mắng hắn, đã biết còn cố ý hỏi, nhưng trên mặt lại bình tĩnh: "Biết."

Lương Tây Kinh ậm ừ, hất cằm ra hiệu: "Tự mình giải quyết."

Thi Hảo gật đầu, chuyển ánh mắt sang Minh Đào. "Minh Đào, tôi muốn hỏi bạn một vài câu hỏi."

Đối mặt với đôi mắt sáng ngời của Thi Hảo, Minh Đào cảm thấy rằng mọi thứ cô đã làm bị nhìn thấu. Cô ấy lo lắng đến mức mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe trong giây lát: "Thi……Chị Thi, chị muốn hỏi em điều gì?”

Thi Hảo dừng lại, nhưng cô còn chưa kịp phát ra âm thanh, giọng nói lạnh lùng và lãnh đạm của Lương Tây Kinh lại vang lên: "Cô gọi cô ấy là gì?”

Anh hỏi Minh Đào.

Minh Đào sững sờ một lúc, nhìn đôi lông mày lạnh lùng và đôi mắt có thể đọc được lòng người của Lương Tây Kinh, hơi thở của cô như thắt lại: "Thi……Chị Thi."

Nghe câu trả lời của cô, Thi Hảo cụp mắt xuống.

Cô ấy đã nhắc nhở Minh Đào nhiều lần rằng trong công ty cô ấy nên gọi mình là Thư ký Thi.

Khoảnh khắc tiếp theo, câu hỏi bình tĩnh của Lương Tây Kinh vang lên trong văn phòng: "Trợ lý Dương, đây là trợ lý thực tập mà anh chọn sao?” Anh cụp mi, mặt vô cảm: "Trong công ty lại thấy sang bắt quàng làm họ."

Minh Đào bước vào vòng phỏng vấn thực tập cuối cùng của công ty nhân sự. Ngoài HR* còn có Thi Hảo và Dương Cao Phi.

[HR: Viết tắt cho cụm từ Human Resources trong tiếng Anh, HR được hiểu đơn giản là nguồn nhân lực. Những người làm nghề HR sẽ phụ trách công việc liên quan đến quản trị nhân sự trong doanh nghiệp. Chẳng hạn như tuyển dụng nhân viên, thực hiện các chính sách với người lao động, đào tạo nhân sự,… ]

Dương Cao Phi tỏ ra bối rối: "Tôi xin lỗi giám đốc Lương, đây là sơ suất công việc của tôi."

Lương Tây Kinh lạnh lùng chế giễu, tạm thời không thèm trách móc anh ta. Hắn liếc nhìn Thi Hảo: "Tiếp tục."

Cảm xúc mà Thi Hảo vừa đề cập bị cắt đứt, cô nói sau một lúc: “Cô có chắc mình không cẩn thận chạm vào chuột hoặc bàn phím khi in kế hoạch ngày hôm qua, gây ra lỗi dữ liệu?”

Cô cố tình sử dụng từ “Không cẩn thận”.

Đến mức này thì đầu Minh Đào đã ong ong. Cô nhìn vẻ mặt bình tĩnh Thi Hảo, mở miệng nói: "Thi Hảo……Thư ký Thi, đương nhiên tôi chưa động đến đề xuất, tôi đã nói với chị là tôi vừa mở máy tính của chị lên là trực tiếp in ra, không biết tại sao số liệu lại sai."

Trước khi Thi Hảo có thể tiếp tục đặt câu hỏi, cô ấy đột ngột nói: "Thư ký Thi, chị không thể kéo tôi - Một trợ lý thực tập xuống nước chỉ vì chị bị giám đốc Lương trừng phạt."

“……”

Thi Hảo không quá tức giận khi bị cô buộc tội như vậy.

Cô im lặng quan sát răng nanh và móng vuốt của Minh Đào một lúc, sau đó nhìn Dương Cao Phi: "Trợ lý Dương, vui lòng mở video ra ạ."

Vài phút sau, Minh Đào - người đã xem video giám sát, tái nhợt vì sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng đấu tranh tới cuối cùng. "Thư ký Thi, ngay cả khi có video này, nó chỉ có thể chứng minh rằng tôi đã từng đến nơi làm việc của chị. Tôi đến chỗ của chị để in, sao chị có thể vu khống tôi sửa dữ liệu trong tài liệu."

Cô ấy giảo biện lưu loát: "Và trong video này, ngoài tôi, các đồng nghiệp khác cũng đã đến chỗ của chị."

“Đúng rồi." Thi Hảo vẫn bình tĩnh: "Nhưng hồ sơ sửa đổi máy tính không nói dối."

Các đồng nghiệp từ bộ phận kỹ thuật sẽ xóa và làm sạch các bản ghi sửa đổi và trình bày chúng: "Trợ lý Minh, thời gian mở máy tính, chỉnh sửa tài liệu, tính từ lúc cô đến bàn thư ký không quá hai phút. Trong hai phút này, chỉ có bạn đã ở đó."

“Nhưng……Nhưng……” Đôi mắt của Minh Đào đỏ hoe, cô nhìn Lương Tây Kinh: "Đây cũng có thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, tại sao anh Lương chỉ nghi ngờ tôi tự ý thay đổi số liệu, mà không phải là thư ký Thi đã phạm sai lầm trong công việc?”

Giọng nói rơi xuống đất, văn phòng của giám đốc rơi vào sự im lặng chết người.

Đây là lần đầu tiên Dương Cao Phi và các đồng nghiệp kỹ thuật của anh ấy thấy ai đó dám chất vấn Lương Tây Kinh như thế này.

Hai người yên lặng trao đổi ánh mắt, da đầu bắt đầu râm ran.

Một lúc sau, giọng nói không thể phản bác của Lương Tây Kinh vang lên bên tai mọi người. "Bởi vì cô ấy tốt."

Khi Thi Hảo là một sinh viên tốt nghiệp ở tuổi 22, cô ấy đã gia nhập Tập đoàn Lương với tư cách là một thực tập sinh. Sau khi tốt nghiệp cao học, cô ấy thậm chí còn trực tiếp nhảy dù đến bên Lương Tây Kinh với tư cách là trợ lý thực tập.

Vào ngày cô tròn 24 tuổi, cô chính thức được thăng chức từ trợ lý thành thư ký duy nhất của Lương Tây Kinh.

Sự thăng tiến trong sự nghiệp của Thi Hảo quá suôn sẻ, một người trong công ty đã tiết lộ tin tức rằng cô thực sự được ông nội Lương Tây Kinh sắp xếp để ở bên cạnh anh.

Tuy nhiên, tiết lộ này chưa bao giờ được xác nhận và không ai biết sự thật là gì.

Ai cũng biết rằng Thi Hảo chưa từng phạm sai lầm nào trong công việc trong hai năm rưỡi kể từ khi trở thành thư ký của Lương Tây Kinh.

Ngược lại, cô ấy thường có thể xoay chuyển tình thế cho những đồng nghiệp bất cẩn.

Do đó độ nặng nhẹ, chân thực trong câu nói của Lương Tây Kinh “Bởi vì cô ấy tốt, không ai dám tranh cãi.

Minh Đào đã nghe rất nhiều tin đồn về công ty, biết Thi Hảo chuyên nghiệp và nghiêm khắc như thế nào trong công việc.

Cô mặt tái mét, cố gắng giải thích cho chính mình.——Cô ấy chỉ bị hồ đồ một chút nên đã sửa dữ liệu kế hoạch. Cô không bao giờ nghĩ rằng Lương Tây Kinh sẽ theo đuổi nó như vậy, huống chi Thi Hảo sẽ bình tĩnh như vậy, dù sao đó cũng chỉ là một kế hoạch nội bộ.

Lương Tây Kinh không cho Minh Đào một cơ hội nào, anh ấy hiếm khi bị phân tâm bởi những chuyện vặt vãnh.

Anh thờ ơ vẫy tay với vài người trong văn phòng: "Trợ lý Dương, cậu có thể giải quyết các vấn đề còn lại."

Mọi người lập tức đi ra ngoài, Thi Hảo vừa đi tới cửa liền bị Lương Tây Kinh ngăn lại: "Thư ký Thi ở lại."

Thi Hảo: "……”

-

Cánh cửa văn phòng mở ra rồi đóng lại.

Thi Hảo quay đầu lại, nhìn người đang ngồi bất động: "Giám đốc Lương."

Mặt trời buổi trưa chiếu từ cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, bóng tối mỏng manh rơi xuống xung quanh Lương Tây Kinh, làm nổi bật đôi lông mày anh khí của anh ấy.

Trong lúc nhất thời, Thi Hảo mất đi lý trí.

Lương Tây Kinh không nhận thấy sự thay đổi trong mắt cô, nhẹ nhàng hỏi: "Có phải thư ký Thi đã quên một cái gì đó?”

Thi Hảo không đáp. "Cái gì?”

Lương Tây Kinh: "Bản tự kiểm điểm."

“……”

Thi Hảo hơi nghẹn ngào, hít sâu một hơi: "Tôi sẽ gửi email cho ngài ngay lập tức."

Lương Tây Kinh cố nén nụ cười trong mắt, hơi nhướng mày: "Ừm."

Sau khi ra khỏi văn phòng, Thi Hảo bật máy tính và gửi bản tự kiểm điểm tối qua đến hộp thư của Lương Tây Kinh.

Chưa đầy mười phút sau khi đăng, cô đã nhận được phản hồi từ Lương Tây Kinh: "Viết lại."

Nhìn hai chữ to trong email, Thi Hảo chịu hết nổi, không kìm được mở WeChat hỏi Lương Tây Kinh tại sao phải viết lại, bản tự kiểm điểm của cô viết rõ ràng rất đẹp.

Lương Tây Kinh: "Hãy tự mình suy nghĩ."

Nghiến răng nghiến lợi mở sổ tự kiểm điểm ra kiểm điểm từ trên xuống dưới chỗ nào chưa được như Lương Tây Kinh mong muốn.

Vừa nhìn, Thi Hảo chợt nhớ tới một chuyện xảy ra khi Cô vừa mới trở thành thư ký của Lương Tây Kinh.

Sự việc lúc đó rất giống với sự việc hôm nay, chỉ là đối phương không thể gài bẫy Thi Hảo. Bởi vì Thi Hảo đang ở Lương Tây Kinh, anh ấy đã nhìn ra vấn đề trước khi các đồng nghiệp khác phát hiện ra sai lầm.

Vì câu trả lời sắc sảo của cô ấy, Lương Tây Kinh lúc đó thậm chí còn khen ngợi cô ấy, và không cho bất cứ ai quan tâm đến cơ hội lợi dụng nó.

Anh ấy nói rằng anh ấy cho phép thư ký của mình mắc lỗi nhỏ, nhưng anh ấy không thể cho phép thư ký của mình tạo cơ hội cho người khác phạm sai lầm.

Thi Hảo sửng sốt, chợt hiểu ra, ngày hôm qua Lương Tây Kinh đã phạt cô nặng như vậy, không phải vì nghi ngờ cô phạm sai lầm trong công việc, mà là do cô không đủ thận trọng, để cho người khác có cơ hội hãm hại mình.

Nghĩ đến đây, Thi Hảo hối hận.

Chiều hôm đó, Minh Đào thu dọn đồ đạc và rời đi.

Tập đoàn Lương cho phép tồn tại những nhân viên mắc lỗi, nhưng không bao giờ cho phép những nhân viên cố tình quy kết đồng nghiệp mắc lỗi tồn tại lâu dài. Tuy nhiên, công ty không công bố lý do Minh Đào rời đi.

Sự ra đi của một trợ lý thực tập sẽ không thu hút sự chú ý của nhiều người như vậy.

-

Làm việc như bình thường trong hai ngày. Cuối cùng cuối tuần cũng tới.

Thứ sáu vừa tan sở, Thi Hảo nhận được tin nhắn của Lương Tây Kinh, hỏi kế hoạch cuối tuần của cô.

Thi Hảo ngước mắt lên, nghĩ lại khi cô đến công ty vào buổi sáng, cô thấy Lương Tây Kinh cuối cùng đã thay một chiếc áo sơ mi phù hợp với thời tiết và nhiệt độ sau khi mặc áo len cổ lọ khác màu trong hai ngày. Cô trả lời anh, vẻ mặt nghiêm túc: "Mấy ngày sau trời sẽ mưa, mấy ngày nữa sắp xếp cho giám đốc Lương mặc quần áo cao cổ, không biết giám đốc Lương có cho cơ hội này hay không?"

Sau khi tin nhắn được gửi đi, Thi Hảo đã hoàn thành nốt công việc cuối cùng, thu dọn đồ đạc và rời khỏi nơi làm việc.

Ngay khi cô tắt máy tính, Lương Tây Kinh bước ra khỏi văn phòng.

“Thư ký Thi." Giọng anh trầm xuống, bằng phẳng cùng cô trò chuyện: "Chuẩn bị tan làm?”

Thi Hảo đang mang chiếc túi, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Cô biết là Lương Tây Kinh cố ý, nhưng cô vẫn thành thật trả lời. "Vâng, hẹn gặp lại giám đốc Lương."

Nói xong, cô tăng tốc bước về phía cửa thang máy.

Tuy nhiên, Lương Tây Kinh có đôi chân dài, trong khi Thi Hảo đang đợi thang máy, anh tình cờ đi bên cạnh cô và cùng cô bước vào thang máy.

Lương Tây Kinh có thể sử dụng thang máy chuyên dụng trong văn phòng của CEO, trợ lý thư ký cũng vậy. Về mấy mặt đấy anh ấy vẫn có tình người.

“……”

Hai người một trước một sau đứng trong thang máy, Thi Hảo thẳng lưng, ánh mắt dán chặt vào hắn, ngay cả liếc mắt nhìn người phía sau cũng không có.

Đột nhiên, điện thoại trong túi rung lên.

Thi Hảo ngước nhìn vào gương thang máy, thấy Lương Tây Kinh đang nhìn vào điện thoại di động của mình với lông mày đang nhướng.

Cô do dự một chút, lấy điện thoại di động mở WeChat, không khỏi kinh ngạc nhìn thấy một tin nhắn khıêυ khí©h từ anh: “Anh rửa mắt chờ lúc đấy, thư ký Thi”