Quyển 3 - Chương 36: Chuyện cũ người cũ

Trước đó không lâu, bản thân đã từng thưởng thức người này như vậy, thậm chí động lòng, nhưng hôm nay...

Chương 36: Chuyện cũ người cũ.

Hai người đi tới một nhà hàng bên cạnh toà nhà Bằng Trình, Khương Kiến Đông thuần thục cầm lấy thực đơn gọi món ăn.

"Cậu thích ăn thịt bò, cửa hàng này làm món thịt bò hầm khá ngon, ăn không ngán, cậu nếm thử xem, được không?"

"Được." Thẩm Nghiêm gật gật đầu.

"Tốt lắm, cho vị tiên sinh này một phần thịt bò hầm, tôi muốn một phần sườn nướng, cho thêm khoai tây chiên, đồ uống lấy nước trái cây đi." Khương Kiến Đông nói với người phục vụ xong, quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Nghiêm: "Buổi chiều cậu còn phải công tác, không uống rượu được đúng không?"

Thẩm Nghiêm lần thứ hai gật gật đầu.

"Được, cứ như vậy." Khương Kiến Đông đem thực đơn trao trả cho người phục vụ, người phục vụ quay người rời đi.

Khương Kiến Đông quay đầu lại, phát hiện Thẩm Nghiêm đang nhìn hắn chằm chằm, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì, chính là cảm thấy anh gọi món ăn rất thông thạo."

Khương Kiến Đông hơi run run, tiện đà mỉm cười: "Thường xuyên đến nơi này ăn, đã gọi thói quen."

Thẩm Nghiêm khẽ gật đầu một cái, do dự một chút, mở miệng lần nữa: "Anh đổi việc lúc nào vậy?..."

"Cũng được hai tháng rồi." Khương Kiến Đông nói: "Sau chuyện kia, lãnh đạo tuy rằng không nói thêm cái gì, thế nhưng trong lòng tôi hiểu, tôi không thích hợp làm việc ở đồn cảnh sát, cho nên tôi liền xin lãnh đạo, sau đó bàn giao công tác một quãng thời gian, tôi mới chính thức từ chức."

"Làm sao lại đến thành phố S?"

"Kỳ thực tổng bộ Bằng Trình ở H thị, chỉ là bọn họ muốn mở rộng nghiệp vụ đến thành phố S, cho nên gần đây lãnh đạo mới chuyển về đây, tôi là theo chân tới đây, qua một thời gian không chừng sẽ phải trở về H thị."

"La Đỉnh Hưng La Chí Cường làm việc khá thủ đoạn, anh làm cấp dưới của bọn họ, bản thân nên cẩn thận một chút."

Khương Kiến Đông nhợt nhạt cười cười: "Tốt xấu gì trước đây tôi cũng là cảnh sát, cho nên cũng biết nên chú ý cái gì. Tôi đã sai một lần, chẳng lẽ còn có thể sai thêm lần nữa?"

"Không, tôi không phải ý đó." Thẩm Nghiêm vội vã giải thích.

"Đừng sốt sắng, tôi nói đùa cậu thôi." Khương Kiến Đông cười nói. Nhưng là, biểu tình Thẩm Nghiêm vẫn còn có chút không tự nhiên, anh không mở miệng. Khương Kiến Đông muốn nói thêm gì đó, mà ngay tại lúc này, người phục vụ bưng đồ ăn đi tới, Khương Kiến Đông liền ngừng nói, giúp đỡ Thẩm Nghiêm đem thức ăn bưng lên bàn.

"Nếm thử xem, " Khương Kiến Đông nói với Thẩm Nghiêm: "Đồ ăn nhà hàng này làm không sai, cậu hẳn sẽ thích."

Thẩm Nghiêm gật gật đầu, cầm lấy đũa gắp lấy một miếng thịt bò cho vào miệng chất thịt tươi mới mềm mại, xác thực ăn thật ngon.

"Thế nào?"

"Ừ, được đấy."

Khương Kiến Đông thỏa mãn mà cười cười, hắn nhìn hai mắt Thẩm Nghiêm nói: "Tôi biết cậu sẽ thích."

Nhìn ánh mắt Khương Kiến Đông nhìn chăm chú, trong lòng Thẩm Nghiêm khẽ run lên, theo bản năng mà di chuyển tầm mắt. Trong mắt Khương Kiến Đông có mất mát chợt lóe lên.

Trong lúc hai người lúng túng không biết nói gì, tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên giải cứu Thẩm Nghiêm —— là Trình Tấn Tùng.

"Xin lỗi, tôi nhận điện thoại." Thẩm Nghiêm lập tức đứng dậy, cầm điện thoại rời đi bàn ăn.

"Không, nhất mã quy nhất mã." Thẩm Nghiêm thái độ lại rất nghiêm túc."Tôi đi đây, bye bye."

(Nhất ma quy nhất mã: nợ gì trả nấy)

Xe chạy đi, Khương Kiến Đông nhìn xe đi xa, nụ cười dần dần trở nên đắng chát. Thẩm Nghiêm, không nghĩ tới có một ngày, cậu sẽ đối với tôi khách khí mà xa cách như vậy.

Bên trong xe taxi, Thẩm Nghiêm nhìn Khương Kiến Đông vẫn luôn đứng tại chỗ không hề rời đi, đắng chát mà quay đầu lại. Trước đó không lâu, bản thân đã từng thưởng thức người này như vậy, thậm chí động lòng, nhưng hôm nay...

Ký ức không bị khống chế mà tràn ra...

"978 điểm, qua rồi."

"Anh cũng không kém, 977."

"Nhận thức một chút đi, tôi gọi Khương Kiến Đông, tổ phòng chống tội phạm."

"Thẩm Nghiêm, trinh sát hình sự đội trọng án."

"Thẩm Nghiêm? Cậu chính là Thẩm Nghiêm mới nằm vùng trở về đúng không?"

"Ừm."

"Ha ha thì ra là cậu! Cảm ơn cậu, sau khi các cậu bắt được tổ chức buôn bán ma tuý kia, chúng tôi cũng lấy được chứng cứ phạm tội, bắt được thêm nhiều nhóm tội phạm nữa. Nói đến đây thực sự cám ơn cậu!"...

"Vụ án chủ xe kia bị gϊếŧ ở vườn hoa, các cậu tra được thế nào rồi?"

"Không phải các anh đang tra vụ án khác sao?"

"Khà khà, hỏi một chút."

"Vẫn đang tra, thời gian gây ra án mạng là nửa đêm, không có người làm chứng mục kích, không quá dễ dàng."

Ba! Một tờ giấy ném lên bàn.

"Đây là?..."

"Ngày hôm qua tóm mấy tên du côn, bọn họ đúng lúc đang đánh nhau ở vườn hoa, tôi liền giúp cậu hỏi vài câu, bọn họ nói ở chỗ đó xuất hiện mấy tên lưu manh ưa thích trộm xe, tôi đã để mấy tên kia viết ra tên và vẽ lại tướng mạo của bọn họ, nói không chắc có thu hoạch!"

"Thật sao? Cảm ơn!"...

"Thẩm Nghiêm, không phải nói tổ các cậu không đủ người sao, ngày hôm nay sẽ có thành viên mới gia nhập."

"Thành viên mới là ai?"

"Là tôi. Đội trưởng Thẩm, cảnh viên Khương Kiến Đông báo danh, sau này mong đội trưởng chỉ giáo nhiều hơn."

"Kiến Đông?! Tại sao là anh?!"

"Ha ha, lần này chuyển công tác, lãnh đạo hỏi tôi muốn đi đâu, người thứ nhất tôi nhớ đến là cậu, đội trưởng Thẩm sau này có thể theo cậu lăn lộn rồi!

"Ha ha, cao thủ đội phòng chống tệ nạn xã hội đến đội chúng tôi, đây là may mắn của chúng tôi rồi."

"Hai người các người đừng tự khen nhau nữa đi, tôi có thể nói cho hai người các cậu, hai cậu chung một tổ, sau này hiệu suất phá án của tổ trọng án nhất định phải cao hơn so bây giờ! Phá mấy vụ án lớn, làm đẹp đẽ chút!"

"Rõ!"...

"Thẩm Nghiêm, buổi trưa tại sao cậu lại không đi ăn cơm? Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, dạ dày cậu không tốt thì phải chú ý ăn cơm chứ. À, ngày hôm nay nhà ăn làm thịt kho tàu, tôi mang về một phần cho cậu, mau ăn đi."

"Kiến Đông..."

"Hả? Làm sao vậy?"

"Ngày ấy chúng tôi đi đến nhà tình nhân của Lý Quang Bắc kiểm tra, chuỗi chìa khoá của Triệu Cương là anh phát hiện ra?.."

"Đúng a, làm sao vậy?"

"Anh có thể đem quá trình phát hiện nói với tôi một lần được không?"

"Hả? Làm sao đột nhiên nhớ tới hỏi cái này? Vụ án cũng đã trình đơn lên toà rồi, cậu đừng quá lo lắng."

"Anh nói với tôi đi."

"Chính là thời điểm chúng tôi đi điều tra, phát hiện được ở dưới ghế sopha, làm sao vậy?"

"Ngày hôm nay tôi đi đến tiểu khu kia, vừa vặn đυ.ng phải công nhân quét dọn, hắn nói với tôi, tình nhân Lý Quang Bắc đã từng thuê hắn dọn dẹp nhà cho cô ta, chính là một ngày trước khi chúng ta đến."

"Vậy thì thế nào? Nói rõ là Lý Quang Bắc sợ hiện trường lưu lại chứng cứ gϊếŧ người, mới cố ý để cho tình nhân đứng ra, tìm người quét dọn toàn bộ."

"Không, anh không hiểu ý của tôi. Tôi hỏi qua người công nhân kia, hắn nói bởi vì tình nhân Lý Quang Bắc nói trong nhà gần đây xuất hiện mấy con côn trùng, cho nên mấy công nhân liền phun thuốc diệt trùng vào cả căn phòng của cô ấy, bao gồm... phía dưới ghế sô pha kia."

"... Thẩm Nghiêm, cậu đến cùng muốn nói cái gì?"

"Tôi muốn nói, thời điểm Triệu Cương bị gϊếŧ hại là ba ngày trước khi chúng tôi điều tra, nếu như chuỗi chìa khoá này thật sự là của Triệu Cương thời điểm bị gϊếŧ rơi tại nơi đó, trên chìa khóa nhất định sẽ có tàn dư thuốc sát trùng, thế nhưng trên chìa khóa một chút thuốc cũng không có! Chìa khoá của Triệu Cương được buộc vào một sợi dây thừng, ngày hôm qua tôi cố ý tìm tổ pháp chứng xác nhận, cậu ấy nói nếu như dây thừng kia dính thuốc sát trùng, nhất định có thể tra được. Nhưng là bây giờ phía trên của nó một điểm vết tích cũng không có! Nói cách khác, chìa khóa không phải của Triệu Cương rơi xuống hiện trường, mà là có người cố ý thả ở nơi đó! Mà gian phòng kia ngoại trừ Lý Quang Bắc không có ai đi qua, mãi đến tận khi có người phát hiện chuỗi chìa khoá này!"

"Thẩm Nghiêm, tôi..."

"Tại sao anh phải làm như vậy?! Giả tạo chứng cứ là phạm pháp! Anh là cảnh sát, tại sao có thể biết pháp phạm pháp!!"

"Tôi làm như vậy cũng là muốn báo thù cho Triệu Cương! Cậu ngẫm lại xem, trước khi Triệu Cương chết chính là đang điều tra chuyện của Lý Quang Bắc, trước đó Lý Quang Bắc rất khó chịu với chúng ta, Triệu Cương mới vừa tiếp nhận vụ án liền xảy ra vấn đề, cậu nói, không phải Lý Quang Bắc còn có thể là ai?!"

"Coi như hung thủ là Lý Quang Bắc, chúng ta cũng phải tìm được chứng cứ mới được, mà không phải giả tạo chứng cứ! Huống chi, hiện tại đã có người phát hiện chứng cứ có vấn đề, chúng ta không thể bắt hắn vào tù được."

"Không, Thẩm Nghiêm cậu suy nghĩ một chút, tình nhân Lý Quang Bắc đã chết, Lý Quang Bắc cũng không biết chuyện phun thuốc này, chỉ cần trong lúc lấy khẩu cung cậu không đề cập tới, thì sẽ không có ai biết đến..."

"Không được! Việc này nếu như tôi không biết cũng không sao, nhưng là bây giờ tôi biết rồi, tôi tuyệt đối sẽ không cho anh làm như vậy!"

"Thẩm Nghiêm!! Vụ án này cũng đã trình đơn, bây giờ rút đi phần chứng cứ này, vụ án này rất có thể không được thẩm tra nữa!"

"Không được thẩm tra thì rút về điều tra lại! Nói chung tôi không thể để cho anh làm như vậy."

"Tiếp tục điều tra, tiếp tục điều tra cậu có thể tìm ra chứng cứ là Lý Quang Bắc gϊếŧ người?! Thẩm Nghiêm tự cậu nói một chút, Lý Quang Bắc trốn án bao nhiêu lần? Có bao nhiêu vụ án chúng ta biết rõ ràng chủ mưu là hắn, nhưng chính là chúng ta không bắt được hắn! Lần này tôi đã đặt bẫy hắn, Lý Quang Bắc vào ngục giam cũng không oan uổng!"

"Nói chung tôi tuyệt đối không cho phép anh làm như vậy! Kiến Đông, chuyện này anh đi gặp giám đốc đi, nếu như anh không đi... Tôi sẽ tự mình đi tìm giám đốc."

"Thẩm Nghiêm, cậu!..."

"... Đội trưởng Thẩm? Thẩm Nghiêm!!"

Một tiếng kêu điếc tai rốt cục kéo Thẩm Nghiêm về thực tế. Thẩm Nghiêm hoàn hồn, chỉ thấy Trình Tấn Tùng đứng ở trước bàn làm việc Thẩm Nghiêm, một mặt buồn cười nhìn anh.

"Cậu đang nghĩ cái gì đấy, nghĩ đến nhập thần như thế?"

"Há, không có gì. Tới tìm tôi có chuyện gì?"

Nghe đến Thẩm Nghiêm hỏi như vậy, Trình Tấn Tùng xẹp xẹp miệng, lộ ra một bộ dạng phê phán: "Cậu quên mất tối nay cậu đã đáp ứng em trai cậu cái gì à?"

"A?" Thẩm Nghiêm cả kinh, lúc này mới nhớ tới đêm nay đã đáp ứng mời mọi người ăn cơm, vừa nhìn đồng hồ, dĩ nhiên đã sắp sáu giờ.

"Nguy rồi! Tôi suýt quên mất việc này."

Trình Tấn Tùng bày ra bộ dạng nghiêm túc: "Thẩm Nghiêm, không phải tôi nói cậu, cậu có để tâm đến em trai cậu không vậy? Nếu không phải trước khi đi tôi sang đây xem cậu một chút, có phải cậu sẽ quên mất buổi hẹn này không?"

"Hiểu rồi hiểu rồi, xin lỗi xin lỗi." Thẩm Nghiêm vừa nói, một bên nhanh chóng mặc áo khoác. Những người khác cũng sớm đã xuất phát, là Thẩm Nghiêm bởi vì có một số việc không hết bận, mới ở thêm một phút chốc. Nhưng ai biết bản thân vội vàng vội vàng càng nhớ tới chuyện cũ, suýt chút nữa bỏ qua thời gian.

"Tôi có thể nói cho cậu Thẩm Nghiêm, tôi chính là phí hết sức lực mới khuyên được em trai cậu, nếu như cậu tiếp tục chần chừ, cẩn thận em trai cậu triệt để thất vọng cậu! Tôi cũng không giúp được cậu đâu!"

"Vâng vâng vâng! Đại ân đại đức của Trình tổ trưởng, tiểu đệ suốt đời khó quên." Thẩm Nghiêm nói xong lại kéo cánh tay Trình Tấn Tùng kéo hắn đi ra ngoài: "Đi nhanh lên một chút đi! Anh lái xe đúng không? Chúng ta sẽ đuổi kịp mà..."

Thân ảnh của hai người rất nhanh biến mất ở khúc quanh cầu thang, chỉ có âm thanh đối thoại vui vẻ, xuyên thấu qua cầu thang, mơ hồ truyền đến.

Hết chương 36.