Quyển 3 - Chương 45: Không phải bất đắc dĩ

Trong lòng phảng phất có âm thanh đang không ngừng thỉnh cầu: Chỉ ích kỷ một lần này thôi.. một lần này thôi được không?...

Chương 45: Không phải bất đắc dĩ.

Trình Tấn Tùng chạy chậm đuổi theo, một đường đều không nhìn thấy thân ảnh Thẩm Nghiêm. Trình Tấn Tùng chưa từ bỏ ý định, đi ra cửa lớn cục cảnh sát, quan sát giao lộ bốn phía, rốt cục phát hiện một thân ảnh giống như Thẩm Nghiêm xuất hiện ở một con đường.

Trình Tấn Tùng lập tức chạy tới con đường kia, vừa quẹo qua nhìn, cái người kia thực sự là Thẩm Nghiêm! Giờ khắc này, anh đang đứng trước một đại lý bất động sản, xem thông tin treo ở trên bảng trước cửa đại lý bọn họ.

Trình Tấn Tùng đầu tiên là ngẩn ra lập tức phản ứng lại —— cái tên này, hẳn là muốn thuê nhà đi?

Giống như xác minh được ý nghĩ của Trình Tấn Tùng, bên kia, Thẩm Nghiêm đẩy cửa đi vào.

Trình Tấn Tùng cười cười, cũng cất bước đi vào trong đại lý bất động sản kia.

Thời điểm Trình Tấn Tùng đẩy cửa vào, vừa vặn nghe thấy nữ nhân viên công tác đang giới thiệu nhà ở cho Thẩm Nghiêm. Nghe đến âm thanh đẩy cửa, hai người đồng thời quay đầu lại.

"Tấn Tùng?" Thẩm Nghiêm lấy làm kinh hãi: "Sao anh lại tới đây?"

"Vừa mới chuẩn bị tan tầm, lại nhìn thấy cậu tiến vào này, liền tới xem một chút." Trình Tấn Tùng mang trên mặt nụ cười: "Quyết định mang em trai dời đi bên ngoài ở?"

"Ừ " Thẩm Nghiêm gật gật đầu: "Tiểu Hạo nói ký túc xá nó ở rất phức tạp, lại có người hút thuốc, khẳng định ảnh hưởng nó ôn tập cùng nghỉ ngơi."

Trong lúc nói lời này, trên mặt Thẩm Nghiêm mang theo một chút thần sắc hổ thẹn.

Trình Tấn Tùng giờ mới hiểu được nguyên nhân sắc mặt khó coi vừa nãy của Thẩm Nguyên, vì vậy hắn gật gật đầu: "Đúng, ký túc xá cục cảnh sát chính là nơi nhân viên nghỉ chân tạm thời, vốn là cũng không thích hợp ở lâu dài, vừa vặn, lần này hai người đều dọn ra, cũng có thể ở thoải mái một chút. Đúng rồi, nhìn thế nào rồi?"

"Vừa định để cô ấy giúp tôi giới thiệu, thì anh vào được." Thẩm Nghiêm mỉm cười nói.

Người này vẫn là như vậy, ấm áp mà đầy mị lực, lại như ánh nắng bên trong ngày đông giá rét, khiến người ta cảm thấy thoải mái, không tự chủ muốn sa vào...

Như vậy sao được...

"Được, vậy trước tiên như vậy, đợi chúng tôi quyết định sẽ liên hệ anh. Cảm ơn ha." Bên kia, Trình Tấn Tùng cuối cùng cũng kết thúc cuộc đối thoại với một chủ hộ, Thẩm Nghiêm cũng từ trong xoắn xuýt phục hồi tinh thần lại.

Ba người đi ra ngoài, Trình Tấn Tùng vừa đi vừa nói Thẩm Nghiêm: "Ôi chao Thẩm Nghiêm, tôi cảm thấy được nhà này không sai, điều kiện bên trong không nói, chủ nhà nhìn có vẻ là người tốt, hơn nữa, tôi thấy ở dưới lầu còn có cửa hàng bán đồ ăn nhanh."

"Hả?" Thẩm Nghiêm sững sờ: "Chuyện này có liên quan gì?"

"Làm sao không liên quan?" Trình Tấn Tùng trợn mắt: "Hai anh em các cậu làm việc bạt mạng như vậy, ai tới làm cơm?"

Thẩm Nghiêm phản ứng lại, nhịn không được cười lên: "Tốt lắm, tôi hỏi một chút ý tứ Tiểu Hạo."

"Được. Thời điểm dọn nhà nói một tiếng, có chỗ cần hỗ trợ cứ mở miệng."

"Được." Thẩm Nghiêm gật gật đầu.

Lúc này, đã sắp tới chín giờ tối. Hai người vừa nãy vội vàng xem phòng ở, đều không có ăn cơm tối. Thẩm Nghiêm hữu tâm muốn mời Trình Tấn Tùng ăn cái gì đó, lời chưa kịp ra khỏi miệng trong lòng lại nổi lên xoắn xuýt. Tuy nói người ta giúp mình nửa ngày, mời người ta ăn bữa cơm là chuyện không thể bình thường hơn được, nhưng là trong lòng Thẩm Nghiêm rõ ràng, bây giờ anh cần phải cách xa Trình Tấn Tùng càng xa càng tốt, người này quá ấm áp quá hấp dẫn anh, nếu như anh cứ dính lấy hắn như vậy, sẽ càng thêm khó có thể khống chế trái tim của mình. Nói với mình vô số lần phải né tránh phải né tránh, nhưng trên thân thể người kia ấm áp giống như có ma lực vô hạn, làm cho anh cảm thấy lực bất tòng tâm. Trong lòng phảng phất có âm thanh đang không ngừng thỉnh cầu: Chỉ ích kỷ một lần này thôi.. một lần này thôi được không?...

Thẩm Nghiêm do dự một chút, rốt cục quyết định mở miệng: "Tấn Tùng, cùng đi ăn khuya, được không?..."

Ngày thứ hai, Thẩm Nghiêm rất sớm liền đi tới cục cảnh sát, anh không đi phòng làm việc của mình, mà là đi thẳng tới lầu bảy, quả nhiên không ngoài dự liệu mà nhìn thấy Thẩm Hạo đã ở văn phòng bắt đầu làm việc. Thẩm Nghiêm nhớ tới Trình Tấn Tùng ngày hôm qua lúc ăn cơm có nói, "hai anh em các người đều là người cuồng công tác." không khỏi lộ ra nụ cười.

Thẩm Hạo nhìn thấy Thẩm Nghiêm sớm như vậy đã đến đây, lấy làm kinh hãi: "Làm sao vậy? Tìm em có việc?"

"Ừm." Thẩm Nghiêm gật gật đầu, tự khuyến khích bản thân, mở miệng nói với Thẩm Hạo: "Tiểu Hạo, em có nghĩ tới, hai chúng ta ra ngoài thuê phòng ở được không?"

"Hả?" Thẩm Hạo sững sờ.

"Bây giờ em ở ký túc xá cảnh sát, nơi đó điều kiện quá kém, em ôn tập cũng không tiện, ngày hôm qua anh đã đi tham khảo phòng ở rồi, cách cục cảnh sát rất gần đi bộ 15 phút là tới, nhà kia có hai phòng ngủ một phòng khách, hai chúng ta mỗi người một phòng, em ôn tập cũng có thể dễ dàng hơn một chút."

Thẩm Hạo yên tĩnh nghe, trên mặt không có biểu tình gì. Thẩm Nghiêm sợ Thẩm Hạo cảm thấy mình lo chuyện bao đồng, vội vã bổ sung nói: "Lúc thường anh nhiều việc, đại đa số thời gian khả năng chỉ có một mình em ở, trước tiên em cứ vào ở đợi thi xong rồi muốn đổi ý cũng được. Chỗ kia anh xem rồi, dưới lầu có cửa hàng bán đồ ăn có siêu thị, em muốn ăn cơm hay mua đồ đều rất thuận tiện..."

"Ngày hôm nay khả năng em tan tầm hơi trễ, " Thẩm Hạo mở miệng, ngắt lời Thẩm Nghiêm đang giải thích như nã pháo: "Sáu giờ hai chúng ta có thể đi xem phòng ở được không, đại ca?"

Cái xưng hô kia đã lâu không nghe thấy từ Thẩm Hạo trong miệng phát ra, Thẩm Nghiêm càng nhất thời sửng sốt. Khi anh nhìn thấy khoé miệng Thẩm Hạo mỉm cười, thời điểm ý thức được tất cả những thứ này là thật, trong lòng anh dâng lên kích động —— đã từng cho là, cả đời này sẽ không được nghe Thẩm Hạo gọi mình là "đại ca" nữa...

Trong mắt Thẩm Nghiêm nóng lên, cơ hồ xúc động muốn rơi lệ. Anh vội vàng gật đầu: "Được! Được! Vậy thì buổi tối sáu giờ, không cần vội vã đâu!"

Âm thanh quá mức kích động, mang theo run rẩy rõ ràng.

"OK, buổi tối gặp." Thẩm Hạo nở nụ cười, đáng yêu giống như tám năm trước.

Nói xong tâm tư của mình, Thẩm Nghiêm chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, mấy ngày liên tiếp mệt mỏi cũng biến mất không thấy. Thời điểm anh trở lại văn phòng, khóe miệng còn mang theo nụ cười hạnh phúc. Chỉ chốc lát, bốn người khác của tổ trọng án cũng đều đến, vì vậy Thẩm Nghiêm gọi bọn họ vào, nói ý nghĩ của mình cùng với thông tin ngày hôm qua lấy được từ Khương Kiến Đông.

"... Cho nên tôi cảm thấy, bây giờ chúng ta có thể chuyển đổi dòng suy nghĩ một chút, đi thăm dò người có liên quan đến Lạc Hải và tập đoàn Bằng Trình. Người này biết rõ sự kiện hai năm trước ở Bằng Trình, hoặc là trong lòng có oán hận sâu sắc với tập đoàn Bằng Trình nói chung và La gia nói riêng, hắn lợi dụng Lạc Hải để dời đi tầm mắt của chúng ta, cũng nhờ vào đó để thực hiện hành động dễ dàng hơn."

Mấy người khác vừa nghe vừa gật đầu, Thẩm Nghiêm phân tích rất có đạo lý.

"Cho nên chúng ta nên điều tra từ hai hướng này, Giang Lệ, Tần Khải, hai người các cậu phụ trách điều tra Lạc Hải, xem ông ta có liên hệ với ai; Lễ Nguyên, Hải Dương, các anh phụ trách điều tra tập đoàn Bằng Trình, kẻ thù bên ngoài, công nhân bên trong, cùng với người nhà họ La, đều không thể bỏ qua. Mọi người bảo trì liên lạc."

"Dạ!" Mấy người gật gật đầu, từng người triển khai.

Thẩm Nghiêm trở lại trong phòng làm việc của mình, bắt đầu gọi điện thoại cho Khương Kiến Đông. Ngày hôm qua hắn đã đáp ứng mình sẽ cho một ít tư liệu về công nhân viên Bằng Trình, dùng vào hiệu suất làm việc của Khương Kiến Đông, hiện tại phải có chút kết quả.

Nhưng mà khiến Thẩm Nghiêm có chút ngoài ý muốn chính là, điện thoại Khương Kiến Đông không gọi được.

Thẩm Nghiêm cau mày —— người quen làm cảnh sát đều có một thói quen, chính là để điện thoại di động 24 tiếng đồng hồ không tắt máy, tại sao hiện tại điện thoại Khương Kiến Đông lại không gọi được?... Lẽ nào có liên quan đến "nhiệm vụ đặc thù" La Đỉnh Hưng sai Khương Kiến Đông đi làm."

Nghĩ tới đây, Thẩm Nghiêm tìm số điện thoại, dự định gọi điện thoại đến phòng làm việc của Khương Kiến Đông hỏi ra nhẽ. Thế nhưng vừa mới cầm điện thoại lên, bên kia lại vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

"Đội trưởng, anh ra đây xem một chút!" Tần Khải đẩy cửa tiến vào vội vã mà nói với Thẩm Nghiêm: "Mặt trời mọc lên từ phía tây rồi!"

Hết chương 45.