Chương 1

1.

Ngày đó, Bùi Úc đưa Nhan Nguyệt đi tham dự lễ khánh thành, tôi bị nhốt ở biệt thự, thông qua phát sóng trực tiếp nhìn thấy tất cả.

Bộ tây trang màu đen vây lấy đôi chân dài, trên màn hình, dáng người của Bùi Úc có thể nói là hoàn mỹ.

Mà người đứng ở bên cạnh hắn _ Nhan Nguyệt _ đang mỉm cười trả lời câu hỏi của phóng viên.

Khi được hỏi vì sao sáng tác ra 《YU》, Nhan Nguyệt dừng một chút.

Rồi sau đó nghiêng đầu nhìn về Bùi Úc, chủ động ôm cánh tay hắn: " Người tôi muốn cảm kích nhất cũng là người tôi muốn xin lỗi nhất."

" Cho nên tôi muốn dùng quãng đời còn lại để bù đắp cho người ấy thật tốt. "

Tất cả mọi người đều nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô ta.

Đèn chiếu sáng, Bùi Úc hơi nhíu mày, lại không có nói thêm điều gì.

Càng không có cự tuyệt cô ta tiếp cận.

Mà màn hình phía sau hai người cũng đúng lúc xuất hiện bức tranh kia.

Tầm nhìn của tôi của tôi chuyển từ Bùi Úc đến bức tranh kia, có chút ngây người...

Đó là bức tranh tốt nhất tôi từng vẽ, cũng là bức tranh cuối cùng.

Bởi vì sau khi vẽ xong, tôi bị Bùi Úc phế đi đôi tay.

Nhan Nguyệt đứng ở bên người hắn, vẫn là thái độ cao cao tại thượng.

Nhưng cô ta đã học cách yếu đuối trước mặt Bùi Úc.

Cô ta nói, " A Úc, chỉ cần cô ta còn có thể tiếp tục vẽ, em liền vĩnh viễn không dành được vị trí cao hơn."

"Anh sẽ giúp em, đúng không? "

Vì thế, Bùi Úc phế đi tay của tôi.

Thậm chí, vì không cho tôi xuất hiện trước mặt,hắn đã nhốt tôi hai năm.

Mà hiện tại, Nhan Nguyệt lại dùng tranh của tôi, đi lên vị trí vinh quang kia.

Cỡ nào buồn cười a.....

Tôi kéo kéo khoé miệng, dời tầm mắt, không tiếp tục xem nữa.

Bởi vì hệ thống đã nói với tôi, lần công lược này của tôi vẫn thất bại.

" Phải bị mạt sát sao?"

Từ trước đến nay tôi luôn sợ chết, lần này, nói ra những lời này trong thời điểm này, tôi lại vô cùng nhẹ nhàng.

Hệ thống trầm mặc một lúc, mở miệng, " Còn có cơ hội cuối cùng."

" Lần này, cô muốn đổi mới đối tượng công lược sao?"

Tôi ngẩn người...

".... Cô ấy là một hoạ sĩ thật tài ba, tôi tin tưởng cô ấy sẽ đi xa hơn nữa. "

Giọng nói của Bùi Úc đúng lúc vang lên.

Hắn trả lời rất trọng tâm.

Nhưng thời điểm hắn đang nói những lời này, ánh mắt của Bùi Úc đặt trên bức tranh ở phía sau.

Tất cả mọi người đang cảm thấy hắn nói Nhan Nguyệt.

Mà tôi Bùi Úc, đột nhiên nở nụ cười:

" Đương nhiên."

2.

Vì mạng sống, tôi yêu cầu phải hoàn thành nhiệm vụ công lược.

Tôi công lược Bùi Úc sáu lần, lần nào cũng đều thất bại.

Thời điểm công lược lần thứ sáu, tôi tưởng tôi đã thành công.

Kết quả, Nhan Nguyệt – bạch nguyệt quang của Bùi Úc về nước.

Chẳng sợ vị đại tiểu thư được nuông chiều này đã từng làm hai Bùi Úc tan cửa nát nhà, làm hại hắn thiếu chút nữa phải vào tù.

Chính là ở một khắc Nhan Nguyệt xuất hiện kia, Bùi Úc vẫn sẽ chọn cô ta.

Vì vậy, ở lần công lược thứ bảy này, tôi quyết đoán đổi đối tượng công lược.

Loại này liếʍ cẩu ngu ngốc muốn yêu ai thì yêu đi thôi, tôi không làm nữa.

" Mục tiêu công lược lần này của cô là Hạ Du Bạch. "

Vừa nghe thấy ba chữ " Hạ Du Bạch ", trong đầu tôi lập tức hiện lên một đầu tóc đỏ nổi bật.

Cùng với cặp mắt rõ ràng hẳn là đa tình, nhưng lúc nào cũng nhiễm một tia táo bạo, không kiên nhẫn trong mắt.

Tôi trầm mặc một lúc, cố gắng khéo léo nói, " Tôi nhớ rõ vị này.... Giống như không thích nữ sinh?"

Tôi ở bên Bùi Úc từ lúc đông sơn tái khởi, đi theo bên người hắn cũng tự nhiên gặp qua không ít người.

Hạ gia là một cây đại thụ không thể lay động, vì vậy Hạ Du Bạch được bảo hộ rất tốt.

Tôi đã gặp Hạ Du Bạch vài lần.

Nhưng gặp mặt vài lần, Hạ Du Bạch luôn không cho tôi sắc mặt tốt.

Sau này tôi mới biết được, hắn đối với tất cả nữ sinh đều như vậy.

Có điều, Bùi Úc lại rất không thích vị tiểu thiếu gia Hạ gia này.

Hắn làm tôi tránh xa Hạ Du Bạch chút: " Anh không thích hắn nhìn em như vậy."

Tôi cho rằng Bùi Úc đang ghen.

Vì thế chẳng sợ trong lòng không cảm thấy Hạ Du Bạch có cái gì không đúng, nhưng tôi vẫn vui vẻ mà đồng ý.

Cho đến khi, tôi nhìn thấy Bùi Úc bởi vì ghen mà đánh người theo đuổi Nhan Nguyệt, mới bừng tỉnh đại ngộ.

— —Kia không phải là ghen, mà là đơn thuần tính chiếm hữu phát tác mà thôi.

— —Bùi Úc không muốn đồ vật của mình bị người khác để ý dù chỉ là một chút.

"....Đây là cơ hội cuối cùng." Hệ thống cũng trầm mặc thật lâu, sau đó khô khan phun ra hai chữ, " Cố lên."

Được thôi.

Tôi nhún vai.

Dù sao chỉ cần không phải là Bùi Úc thì đều được

3.

Hạ Du Bạch rất khó tiếp cận.

Tuy rằng tôi học cùng trường với hắn, nhưng vị tiểu thiếu gia Hạ gia này thường xuyên trốn học, thậm chí tôi còn không gặp được hắn.

Ngay cả khi thấy hắn, xung quanh Hạ Du Bạch luôn bị vây quanh bởi một đống bạn bè cùng người theo đuổi.

Cùng Bùi Úc quái gỡ hoàn toàn bất đồng, Hạ Du Bạch nhân duyên tựa hồ rất tốt.

Trong khoảng thời gian này, tôi cũng gặp Bùi Úc vài lần.

Nhưng dường như luôn không đúng thời điểm, và tôi luôn có thể gặp hắn đang bị bắt nạt.

Hầu như đều là Nhan Nguyệt và những người theo đuổi cô ta làm điều này.

Vị đại tiểu thư kiêu ngạo này dường như lấy việc bắt nạt Bùi Úc làm niềm vui.

Lần nghiêm trọng nhất là khi tôi chứng kiến cô ta sai người đánh Bùi Úc, sau đó ấn tàn thuốc nóng lên cổ Bùi Úc.

" Cậu đi theo tôi, ba mẹ cậu sẽ có thể tốt hơn." Nhan Nguyệt tươi cười ác liệt, " Thế nào?"

Công ty Bùi gia dựa vào Nhan gia mà sống, Bùi Úc từ nhỏ đã được dạy không thể phản kháng lại Nhan Nguyệt.

Hắn cúi đầu, im lặng không nói.

Nhan Nguyệt đợi một lúc lâu.

Cô ta chờ có chút không kiên nhẫn, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Bùi Úc lại đột nhiên ngẩng đầu lên.

" Không muốn."

Tiếng nói thiếu niên khàn khán, cảm xúc lại đạm mạc đến quá mức.

Khi hắn cự tuyệt, ánh mắt lại xẹt qua trước mặt Nhan Nguyệt, dừng ở....

Trên người tôi.

Tôi hơi sững sốt, nhưng thật mau đã phản ứng lại.

Bùi Úc thấy được tôi,

" Tôi sẽ không đồng ý."

Nhưng hắn thực mau liền thu hồi ánh mắt, nặng nề mà nhìn Nhan Nguyệt, " Cô làm tôi cảm thấy ghê tởm."

Đây là lời nói không có xuất hiện trước sáu lần công lược.

Lại có lẽ lúc trước, mỗi một lần như vậy, tôi đều sẽ tiến lên bảo hộ Bùi Úc, cho nên tôi cũng không có cơ hội để nhìn đến việc xảy ra sau đó.

Nhưng lần này, tôi lại lựa chọn làm như không thấy.

" Tôi hoài nghi hắn có khuynh hướng chịu ngược, " tôi cùng hệ thống phun tào, " Đều bị đánh thành như vậy, hắn còn có thể thích Nhan Nguyệt, chậc."

Hệ thống an ủi ta:" Không liên quan, dù sao lần này chúng ta không cần công lược hắn."

" Đúng vậy."

Khi xoay người rời đi, tôi không có chú ý tới ánh mắt của Bùi Úc lại ở trên người tôi.