Chương 7: Ghen Tuông Hiện Hữu

Hướng Thần Hy giương đôi mắt xám khói nhìn xuống bọn họ dưới khuôn viên, phản cảm theo đó càng trỗi dậy mạnh mẽ: “Thật hoang đường!”

Phó Ân bên cạnh cho rằng mình nghe nhầm, lần theo tầm mắt Hướng Thần Hy, tinh ý nhận ra bọn họ dưới khuôn viên.

Dư Miên đang huyên thuyên gì đó, đối diện cô ấy là bác Lâm, ông ấy là người giao báo Hướng gia từ bao đời. Chuyện này có gì khiến Hướng Thần Hy phải khó chịu như vậy?

Dư Miên là người làm ở Hướng gia, Hướng Thần Hy cơ bản không thể để mắt tới, ông Lâm lại càng không, giữa bọn họ trước nay đều vô cùng bình thường.

Hướng Thần Hy khi không lại tức giận như vậy, lẽ nào nguyên nhân chính là tin tức gần đây liên quan đến Huỳnh Vũ Hy sao?

Điều này cũng không sai khi nói đến quan hệ giữa bọn họ.

Trong mắt Hướng Thần Hy mà nói, Huỳnh Vũ Hy giống như một cái gai nhọn vậy, mà Hướng Thần Hy luôn muốn loại bỏ ngay từ đầu.

Lần này Tô Dĩ Lăng đứng ra cứu vãn sự việc trên, trong lòng Hướng Thần Hy e là sẽ xuất hiện mâu thuẫn, anh có thể nhìn ra anh ấy đang rối rắm thế nào, chính ánh mắt anh ấy đã nói cho anh biết.

Anh ấy có ghen tị bên trong đó.

Dạ Vũ sáng ra đã chuẩn bị tươm tất đồ dùng cho Tiểu Như, cô lo thời tiết thay đổi sẽ làm con bé bị cảm liền chu đáo sắp xếp thêm khăn choàng, dự định đích thân cô mang đến, không ngờ vừa đến cầu thang đã gặp Lý Ân Hạo đi xuống.

Cô luống cuống chững lại ngay sau đó, cúi đầu chào anh ấy một tiếng: “Đại thiếu gia, chúc cậu buổi sáng tốt lành ạ!”

Rất nhanh, Lý Ân Hạo đáp lại cô: “Cảm ơn chị.” Anh đến gần, cách Dạ Vũ không xa liền dừng lại. Lần này, sự chú ý của anh đặt trên xấp quần áo trên tay của cô ấy: “Thứ này dành cho con bé sao?”

Dạ Vũ theo phản xạ gật đầu: “Dạ phải.”

“Chị thật sự rất chu đáo!” Giọng điệu khen ngợi này của anh đôi chút làm cô ấy xấu hổ: “Làm cho tôi thấy vô cùng hổ thẹn, thời gian vừa rồi tôi thật sự vô tâm với con bé quá nhiều.” Giọng anh thoáng buồn bã, tựa như đang mang nặng tâm sự, cô đoán Lý Ân Hạo đang có chuyện gì đó.

“Đại thiếu gia, có tiện nếu để tôi chia sẻ cùng không?” Cô nhìn anh ấy, tìm kiếm sự chấp thuận: “Lần này hai cậu cùng xuất hiện ở đây, không chỉ đơn giản là nhớ nơi này có đúng không?”

Câu hỏi này có một chút đường đột, anh không biết nên trả lời thế nào.

Hai mươi năm trước mẹ anh chính là ở nơi này mang theo tình yêu lẫn uất ức tự dẫn, bà ấy mang theo lòng tôn sùng cũng như hy vọng của bọn anh đi cùng, bọn anh khi đó đã vô cùng thống khổ.

Kết cục cho việc này khiến bọn anh trở thành những đứa trẻ không mẹ, gần ấy thời gian đây là lần đầu tiên anh quay lại nơi chứa đầy bi thương này.

Anh cũng không rõ mình đã tha thứ cho bà từ khi nào, chỉ biết trong lòng anh hiện tại, đã nhẹ nhàng rất nhiều.

Có lẽ anh thật sự đã hiểu thấu bà ấy.

Còn vì sao anh cùng hắn đến đây, không đơn giản chỉ vì nhớ nơi này, mà còn là...!

Lý Ân Hạo lắc đầu, anh đem lý do còn lại khóa chặt vào một góc, sau đó bảo với cô: “Nếu là đồ dùng của con bé, chị cứ để tôi mang đến cho con bé được rồi.”

Dạ Vũ nghe thấy hơi xanh mặt: “Đại thiếu gia, lúc này không nên a!”

Bởi vì trong quần áo còn có thứ đó, nếu như không cẩn thận rơi ra, tiểu nha đầu kia nhất định sẽ xấu hổ chết mất!

Chưa kể còn có Lý Ân Hạo, cậu ấy sẽ...!

“Sao lại không nên? Tôi không thấy phiền, chị mau đưa nó cho tôi đi.” Lý Ân Hạo gần như không thay đổi quyết định, kiên trì nhìn cô ấy, cô có thể nhận ra quyết tâm của anh.

Không trách Lý Ân Hạo được, người đàn ông ngây thơ này!



“Nhưng mà...” Dạ Vũ cắn môi dưới một cái, cô đấu tranh rất lâu mới dám trao quần áo trên tay qua cho anh. Cô cố ý kéo dài, không muốn buông ra tiếp tục nói: “Đại thiếu, hay là thôi đi, tôi thấy cậu như vậy không hay lắm!”

“Có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm, chị đi làm việc của mình đi.” Trước khi Dạ Vũ kịp phản ứng, Lý Ân Hạo đã giành lấy xấp quần áo được cô cất công chuẩn bị về tay anh. Cô vẫn chưa rời khỏi, nán lại khiến anh hoài nghi hơn: “Chị còn việc gì sao?”

Thái độ Dạ Vũ sáng nay trông rất lạ, cô ấy hình như đang muốn nói gì đó, nhưng lại không tiện nói ra vậy!

“Tôi...” Dạ Vũ ngập ngừng, cô không biết phải bắt đầu từ đâu, đành cố ý ám chỉ: “Đại thiếu gia, dù sao chuyện này sớm muộn cậu cũng sẽ đối mặt, tôi hy vọng cậu không quá bất ngờ. Không còn chuyện gì khác, Dạ Vũ xin phép đi làm việc của mình ạ. Tôi xin phép!”

Rất nhanh, Dạ Vũ rời khỏi.

Tuy khó hiểu trước mấy lời Dạ Vũ nói, nhưng Lý Ân Hạo không để ý đến lắm, xoay người, đi lên lầu.

Bên ngoài phòng Tiểu Như khép hờ, loáng thoáng có âm thanh vang lên, đánh thức giác quan Lý Ân Hạo.

Rất nhanh anh đã nhận ra chuông báo từ điện thoại con bé, nha đầu chắc lại quên béng việc sạc pin đây mà.

Anh lắc đầu mắng yêu nó lơ đãng, sau đó mở cửa ra, di chuyển vào trong đó.

Lý Ân Hạo tìm đến công tắc, tách một tiếng, đèn trong phòng đều đã tắt hết thảy.

Cuối cùng, anh mang quần áo đặt lên tủ đầu giường, bên cạnh chiếc điện thoại chỉ còn 1 phần trăm pin của nó.

“Thời tiết dạo gần đây trở lạnh, bản thân em phải giữ gìn sức khỏe đấy!”

Nội dung tin nhắn hiển thị trên màn hình khiến Lý Ân Hạo phải dừng lại giây lát, danh tính người gửi tin nhắn vừa vặn cho anh sự tò mò.

‘Thần xui xẻo’, không thể là em ấy, vậy thì người đó có thể là ai chứ?

Xung quanh Tiểu Như ngoại trừ anh và hắn, còn có người thứ ba sao?

Lý Ân Hạo nghĩ đến liền có chút ghen tị, trái tim mách anh tìm ra danh tính của đối phương, không may điện thoại Tiểu Như ngay lúc đó vụt tắt.

Anh ấy khổ sở hít thở sâu một hơi, tự nhủ với chính mình: “Lý Ân Hạo, mày đang nghĩ gì vậy? Tiểu Như đáng yêu như vậy, con bé làm sao có thể không có vệ tinh quay quanh chứ.” Sau câu nói, l*иg ngực Lý Ân Hạo xiết chặt, phản ứng chân thật này vô tình bán đứng anh, ép anh thừa nhận mình có sự ích kỷ: “Rõ ràng biết ghen tị là cảm giác ngây thơ nhất, cấp thấp nhất của con người, nhưng xui xẻo là hình như anh đột nhiên hơi ghen tị.”

Anh ấy đem mắt nhìn qua cô nhóc say giấc trên giường lớn, yêu chiều lẫn hờn dỗi chính mình.

Anh trách thời gian vừa qua không tốt với nhóc con, hại con bé một mình.

Đến cả Dạ Vũ còn lo lắng thời tiết dạo gần đây trở lạnh, vậy mà anh lại quên mất việc này, lúc nào cũng quấn lấy công việc.

Trước khi vào đây anh đã giám định qua quần áo mà Dạ Vũ chuẩn bị, đều là loại vải dày, chất liệu cao cấp, về điểm này Dạ Vũ vẫn chu đáo như vậy.

Tiểu Như từ bé sức khỏe đã kém hơn người bình thường rất nhiều, anh còn nhớ mỗi lần khi con bé bị thương, cho dù chỉ là vết cắt nhỏ, một vết trầy, con bé cũng sẽ lên cơn sốt.

Điển hình nhất là vào một tháng trước.

Khi đó Lý Ân Tinh vừa rời khỏi Việt Nam, Tiểu Như trong tiết thể dục không cẩn thận bị ngã, tuy vết thương không quá nghiêm trọng nhưng cũng đủ làm nhóc con ngã bệnh suốt một tuần, những ngày khủng khϊếp ấy anh không thể quên được, anh không biết phải hình dung nỗi sợ kia kinh hoàng như thế nào.

Anh không muốn điều đó lặp lại một lần nữa.

Thẩm Quân Thành từng nói anh vì Tiểu Như thay đổi thành người khác, anh khi đó chỉ im lặng cho qua, bây giờ ngẫm lại quả thật cậu ta không gạt anh.

Anh đường đường là Lý Ân Hạo kiêu hãnh, bất cần, những thứ anh muốn anh đều bằng mọi cách giành lấy, không cần phải suy nghĩ trước sau. Vậy mà anh ở hiện tại vô cùng nhún nhường, vô cùng khẩn trương, chỉ cần là việc liên quan đến Tiểu Như, anh đều không thể không bận tâm suy nghĩ.



Đây thật sự rất khác biệt.

Rất nhanh, Lý Ân Hạo đã phục hồi tâm trạng, đi qua, ngồi xuống bên giường ngủ của nó, ngắm nhìn bảo bối nhỏ không rời.

“Cũng may hôm nay là cuối tuần, nếu không với tính cách ngủ say này của em, em nhất định lại trễ học cho xem!” Bàn tay to lớn chạm đến gương mặt trắng như tuyết, kéo theo giọng nói yêu chiều lẫn khiển trách, tuy vậy lại chứa đựng ấm áp: “Tham lam. Ngay cả khi ngủ em cũng tham lam muốn chiếm lấy anh, em đúng là một cô bé hư mà!” Không hiểu anh có ý gì, nó chỉ biết hình như có người vừa rồi mắng yêu nó thì phải.

Ai cũng biết Tiểu Như yêu quý Lý Ân Hạo, bình thường nếu không phải bám lấy anh cả ngày, thì chính là mỗi khi ngủ đều nằm mơ thấy anh, loại cảm giác chiếm hữu như thế ngày qua ngày hình thành trong đầu nó từng chút.

Anh nói nó tham lam, còn không phải là nhìn thấu nó rồi sao!

Dường như tình huống ấy xuất hiện trong mơ rất nhiều lần, Tiểu Như tham lam chỉ muốn hưởng thụ cảm giác ấm áp đó nhiều hơn, không tự chủ nắm lấy tay anh áp vào má, môi nhỏ thỏ thẻ bảo: “Thật ấm, cái lạnh bên ngoài đều bị anh đuổi đi hết rồi!” Tiểu Như không ý thức câu nói, say sưa nói không ngừng: “Tiểu Như chính là muốn bám lấy anh cả đời này, vĩnh viễn cũng không muốn buông ra. Anh không được bỏ rơi Tiểu Như, em không cho anh vì người khác bỏ rơi Tiểu Như nữa, Tiểu Như rất cần anh.”

Trái tim Lý Ân Hạo đập nhanh hơn một nhịp, xấu hổ, lại run rẩy không ngừng, con bé vì sao có thể như vậy nói ra mấy lời anh che giấu lâu nay?

Hiện tại, anh như một cậu nhóc mới tập tành yêu đương, dáng vẻ đứng trước người mình yêu đầy lúng túng.

Nha đầu con bé sao có thể nói ra mấy lời thiếu suy nghĩ như thế, anh nhất định sẽ nghĩ khác đi mất!

Con bé đang khơi gợi con người thứ hai trong anh, thật tồi tệ.

Loại cảm giác bứt rứt không thể giải phóng ra ngoài này, anh không nhớ mình đã kiềm nén bao lâu rồi. Anh chỉ biết từ khi anh hiểu chuyện, thứ cảm giác khác thường khi anh đến gần Tiểu Như, nỗi thống khổ đó đã nhen nhóm như vậy.

“Tiểu Như, tốt nhất em nên thu lại những gì mình đã nói. Nếu như khi em dậy vẫn còn suy nghĩ này trong đầu, em nhất định sẽ phải hối hận đấy!” Giọng anh ấy thâm trầm, du͙© vọиɠ trong mắt lóe lên lại nhanh chóng chững lại, anh ấy trách mình có suy nghĩ lệch lạc: “Một đứa trẻ như em rõ ràng là trong sáng như vậy, là do anh không tốt, là anh hiểu sai ý của em.”

Giờ phút này nếu Thẩm Quân Thành ở đây, cậu ta nhất định sẽ chê cười anh mất.

Một người đàn ông như anh nhanh như vậy đã làm được 26 năm, lại chưa từng trải nghiệm qua thân xác phụ nữ, bởi vì một cô bé nào đó giữ thân, chuyện này rõ ràng quá buồn cười.

“Đừng, anh đừng đi mà, em không muốn!” Giây phút Lý Ân Hạo rụt tay lại, Tiểu Như nhìn thấy Huỳnh Vũ Hy đang đẩy nó ra xa, sợ hãi bám chặt cánh tay anh, giọng nó kéo theo run rẩy nói: “Huỳnh Vũ Hy, anh không được bỏ rơi Tiểu Như nữa. Chúng ta mới là người một nhà, Tiểu Như phải là người mà anh thương yêu nhất, anh không được bỏ rơi em.”

Cổ họng Lý Ân Hạo khô khốc.

Trong lòng anh chấn động.

Không biết từ lúc nào sống mũi anh cay xòe.

Rõ ràng người Tiểu Như nghĩ đến không phải anh, vậy mà anh từ đầu đến cuối đều lo lắng con bé sẽ bị anh làm hại, anh là kẻ ngốc sao?

Đôi mắt Lý Ân Hạo sâu hơn: “Bé con...” Chất giọng Lý Ân Hạo rất ấm, trong mơ Tiểu Như không có sự đề phòng, tâm trí đều vô cùng thoải mái. Anh gọi một tiếng bé con, ảo tưởng trong đầu liền hiện lên dáng vẻ Huỳnh Vũ Hy gọi nó, Tiểu Như mừng rỡ hé môi ‘dạ’ một tiếng, rất nhanh giọng nói trong trẻo ấy đã bị Lý Ân Hạo chặn lại.

Môi anh áp xuống đôi môi đỏ căng mọng, chầm chậm tìm cho mình lối đi, thăm dò từng mê cung trong đó.

Cái hôn này, rốt cuộc anh đã mong mỏi, mơ ước có được nó bao lâu, anh cũng không nhớ được.

Anh chỉ biết được môi nhóc con hiện tại mềm hơn, thơm hơn, ngọt hơn những gì anh tưởng tượng.

Đây là sự trừng phạt anh dành cho con bé, cũng là sự bao biện cho hành vi đầy tội lỗi của anh.

Nhóc con khi tỉnh lại nếu biết anh ở đây làm ra chuyện đáng xấu hổ này với con bé, hình ảnh cao quý của anh trước đó trong lòng con bé liệu có bị vấy bẩn hay không?

Hậu quả anh không dám nghĩ đến.

Hiện tại, anh chỉ muốn nhóc con là của anh, là của một mình anh.