Chương 28: Lén gặp

Không máy tính, không trò chơi, không đồng đội, không cúp.

Chỉ có xe tù và thủ hạ của Tạ Vấn Uyên trước mắt.

Tâm trạng của Chung Kỳ Vân có chút bất ổn,thậm chí bắt đầu sụp đổ khi được đưa tới trước cửa phòng Tạ Vấn Uyên.

Đợi Chương Hồng đóng cửa ra ngoài, Chung Kỳ Vân nhìn Tạ Vấn Uyên ngồi ngay ngắn trước bàn đang thản nhiên thưởng thức trà, híp mắt cười: "Đêm nay gió lớn, Tạ đại nhân gọi ta vào phòng lén gặp như vậy, chỉ sợ để người khác nhìn thấy lại cho rằng giữa chúng ta có điều gì mờ ám.”

Hai chữ “lén gặp” truyền vào trong tai Tạ Vấn Uyên, cũng truyền vào tai Chương Hông vừa đóng cửa còn kịp rời đi ở ngoài cửa.

Hắn ta chưa bao giờ nghe có người dám nói chuyện như vậy với đại nhân, cho dù hôm nay có là bốn vị Hoàng tử cùng đại nhân nói chuyện với nhau cũng phải thủ lễ khách khí vài phần.

Gặp lén......

Chương Hồng chấn động, tay kéo cửa phòng như đυ.ng phải thứ làm phỏng tay, cuống quít buông ra rồi bước nhanh thoát khỏi đây.

Lần trước Tạ Vấn Uyên đã lĩnh giáo bản lĩnh mồm mép của người này, lần này mặc dù biết người này miệng chó không phun nổi ngà voi, nhưng cũng không ngờ da mặt hắn có thể dày như vậy.

Nghĩ đến vừa rồi Chương Hồng ở ngoài cửa từ trước đến nay bình tĩnh, cũng bị cả kinh đến mức tiếng bước chân rối loạn......

Tạ Vấn Uyên buông chén trà, hơi ngước mắt, có chút ý tứ không rõ đối diện với người đang đứng trước mặt: "Đúng là chỉ cần ngươi mở miệng là có thể khiến thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt (*).”

(*)Vạn chim bay khỏi núi, ngàn người biến mất trên đường.”

Chung Kỳ Vân nghiền ngẫm những lời này, một hồi lâu mới ngẫm ra thâm ý bên trong.

Tạ Vấn Uyên này là đang thay đổi cách mắng hắn sao? Chậc chậc chậc, so sánh với câu này, lời hắn vừa nói quả thực dơ bẩn không chút phẩm chất tới cùng cực, văn nhân cổ đại người ta, thật sự là ngay cả mắng chửi người cũng cao hơn hắn mấy bậc.

Nhìn Tạ Vấn Uyên một vòng từ trên xuống dưới, bỗng nhiên Chung Kỳ Vân nhận ra điều gì đó, đột nhiên lại nở nụ cười: "Tạ đại nhân, ngươi là đang tức giận sao?"

“......”

Tạ Vấn Uyên: "Không phải.”

Chung Kỳ Vân tiến lên vài bước, ngồi vào một bên khác của bàn, cầm cái chén sạch sẽ rót trà, chén trà Minh Tiền Long Tỉnh ngàn vàng khó cầu cứ vậy bị hắn một hơi nuốt vào trong bụng.

Chung Kỳ Vân cảm thấy có chút vui vẻ, Tạ đại nhân tâm tư ẩn sâu, hắn cũng nhìn không ra được đến tột cùng y nghĩ cái gì, nghĩ đến mạng mình bây giờ đang ở trên tay người khác, Chung Kỳ Vân cũng không nhiều miệng nữa, chỉ nói: "Nếu Tạ đại nhân thật sự tức giận, ta ở chỗ này nói xin lỗi ngươi trước, ta ngủ không ngon nên mới hồ ngôn loạn ngữ như vậy, ngươi đại nhân đại lượng coi như không nghe thấy đi.”

Tạ Vấn Uyên cảm thấy Chung Kỳ Vân này rất thú vị, miệng lưỡi nhanh, xin lỗi cũng nhanh, rất thức thời.

Y cũng không để ý mấy lời đó, thấy thời gian không còn sớm, chỉ sợ mấy người kia giữa chừng tỉnh lại, Tạ Vấn Uyên lập tức chuyển đề tài chính nói: "Ngày mai sẽ vào kinh, ngươi tạm thời giam bị giam ở đại lao Hình bộ, mười một mỗi tháng Đại Lý tự xử án công khai, đến lúc đó nếu ngươi muốn sống, chớ đề cập đến tên thật của ngươi."