Chương 32: Chết cũng tốt

Chẳng qua Lệnh Hồ Tình này lại thật sự là người cũng như tên, đào hoa phong lưu, rất đa tình, còn rất thích mấy nữ nhân dâʍ đãиɠ, táo bạo trong hẻm liễu kia(*).

(*)Hẻm liễu ở đây chỉ thanh lâu.

Năm đó bởi vì lưu luyến đám ong bướm trong hẻm liễu không chịu về, chọc cho người vốn có tính cách trầm tĩnh như Lệnh Hồ Thượng thư cũng phảitức giận, nói hắn ta không có chí tiến thủ, phải đánh một trận.

Nhưng hắn ta cũng ứng với tên tự kia của mình, Vô Uy(**), quả thật không hề sợ hãi. Đánh là việc đánh, phố hoa ngõ liễu vẫn cứ đi.

(**) Vô Uy cũng có nghĩa là không sợ.

Nhưng mà người này thiên tư thông minh, một thân tài hoa, mười bảy tuổi vì để trốn chuyện chỉ hôn trong nhà mà tham gia khoa cử, một năm sau thi đình trở thành Thám hoa. Lập tức thỉnh Kim thượng hạ chỉ điều đến Đông Nam làm một huyện lệnh nho nhỏ bên bờ biển Đông Nam.

Một lần ở lại chính là ba năm, bây giờ vừa hay trở lại.

Là Thứ sử Tuyền Châu, Tuyền Châu tuy là hạ châu, nhưng chỉ vài năm ngắn ngủi liền từ thất phẩm lên tới ngũ phẩm, quả thực khó có được.

Chỉ sợ lần này Thái tử lệnh cho hắn ta trở về......

"Ai, Tuyền Châu dựa về phía nam, phơi nắng nhiều tự nhiên không trắng như lúc trước ở Kinh Triệu."

Hai mắt Lệnh Hồ Tình cong cong, đánh giá Tạ Vấn Uyên từ trên xuống dưới: "Ngược lại Ứng Sơ lại càng thêm trầm ổn anh tuấn. Năm ấy lúc ta đi, chúng ta cao bằng nhau, bây giờ ngươi hình như đã cao hơn ta một chút?"

Lệnh Hồ Tình lại nhìn Tạ Vấn Uyên, thán phục: "Ta ở Đông Nam xa xôi, thường xuyên nghe được mỹ danh của Ứng Sơ, thanh niên tài tuấn khí chất phi phàm như vậy mà vẫn chưa thành thân, nữ tử nào không thích ngươi chứ? Nếu ta là nữ tử, nhất định sẽ cầu phụ thân đến nhà ngươi cầu thân, sau đó gả cho ngươi….”

“Phốc......”

Chung Kỳ Vân thật sự không nhịn được, phụt cười ra tiếng.

Cái người tên là Vô Uy này thật con mẹ nó là một thần nhân, trên đường cái người đến người đi cũng dám nói lời này?

Tạ Vấn Uyên nghe tiếng, liếc mắt nhìn người trong xe tù bên kia, chỉ thấy Chung Kỳ Vân cố che giấu, tính làm bộ ốm đau bò phục trong xe tù, cũng vùi mặt vào trong khuỷu tay, cả người run rẩy.

Làm sao hắn ta không biết lời vừa rồi đều đã bị người này nghe hết?

Chỉ thấy bên cạnh xe tù Giải Sai không rõ nguyên do, chỉ chú ý tới kẻ ngốc trong xe bỗng nhiên nằm sấp xuống, cả người run rẩy, trong lòng mấy người kia sốt ruột, vội vàng kéo kéo cánh tay của hắn, thấy kéo mãi vẫn bất động, cực kỳ giống bộ dáng tên ngốc trong thôn mỗi lần lên cơn động kinh, chỉ nói là Trần Ách nhi đang phát điên.

Một người Giải Sai tiến lên một bước, bẩm báo với Tạ Vấn Uyên: "Tạ đại nhân, Chu Hữu Linh này dường như phát điên rồi!”

Tạ Vấn Uyên thản nhiên nói: "Không có việc gì.”

“??”

Giải Sai cho rằng Tạ Vấn Uyên không biết chứng động kinh này mỗi lần phát tác là có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào, lại nói: "Cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ mất mạng.”

Tạ Vấn Uyên: "Chết cũng tốt.”

“???”