Chương 41:

Chung Kỳ Vân lại nói: "Ta không phải kẻ ngốc, cũng có thể nói chuyện.”

“Ngươi, ngươi, ngươi......”

Vu Văn Quảng vừa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, hai mắt trợn tròn, khuôn mặt kia dần dần hoảng sợ, hai đùi run râye, lại suýt nữa đứng không vững!

Mà ngược lại, nụ cười trên mặt Chung Kỳ Vân càng ngày càng sâu.

“Ơ, đại nhân đây là đang sợ sao? Chân run như cầy sấy, giống như thấy oan hồn đến đòi mạng vậy.”

Tạ Vấn Uyên thấy thế, thuận theo lời hắn giả bộ kinh ngạc nói: "Ngươi không phải là người câm sao? Vì sao trên đường vào kinh nhà ngươi lại giả vờ là kẻ câm không thể nói chuyện?!”

“Tiểu nhân là không dám ạ, bởi vì ta cũng không phải là con trai Chu gia ở huyện Cẩm Xuyên Chu Hữu Linh kia!" Chung Kỳ Vân thở dài.

“Tạ đại nhân minh giám." Thanh âm Chung Kỳ Vân vang dội, ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Vấn Uyên, sau đó không kiêu ngạo không siểm nịnh quỳ xuống, chắp tay hành lễ: "Tiểu nhân là Trần Hướng, người huyện Cẩm Xuyên, có oan khuất ngút trời muốn tố cáo, mong Tạ đại nhân vì tiểu nhân minh oan!”

Lời này vừa nói ra, toàn công đường lập tức xôn xao!

Tạ Vấn Uyên nhìn Chung Kỳ Vân dứt khoát lưu loát quỳ xuống trước mặt, khẽ nhếch môi.

Sau đó mới nói: “Ý của ngươi là gì? Cái gì mà Trần Hướng, cái gì mà không phải là Chu Hữu Linh, chẳng lẽ còn bắt lầm người sao?"

“Đại nhân, tiểu nhân một đường giấu diếm, cũng không phải cố ý, thật sự là bất đắc dĩ mà thôi! Xin đại nhân điều tra rõ ràng." Dứt lời còn thập phần nghiêm túc dập đầu với Tạ Vấn Uyên.

“......”

Người này đúng là co được dãn được.

Thanh âm Chung Kỳ Vân cao vυ"t, tư thái quỳ lạy cũng đoan chính khí khái, nhìn không ra một tia tà nịnh, trên túi da coi như sinh không tệ kia, vẻ mặt bi thương, phảng phất như có oan khuất ngút trời.

"Đại nhân, phụ mẫu tiểu nhân mất sớm. Bà con thân thích đoạt hết tài sản cha mẹ để lại không còn một mảnh. Ta cũng chỉ là một người yếu đuối nhiều bệnh, khi đó cùng lắm mới 6 tuổi, không làm được gì để kiếm sống, chỉ có thể ra phố xin miếng cơm ăn. Khi đó bệnh nặng miệng không thể nói ngơ ngác ngã ở đầu đường, người trong huyện thấy ta đáng thương mới đưa chút ăn thừa gạo mì lương thực lung tung gì đó cầm cự qua ngày. Bởi vì ta lúc ấy không thể nói chuyện nên mọi người đều gọi ta Trần Ách nhi, lại vì thân thể ta không tốt, nhiều năm thường xuyên sinh bệnh, luôn nằm ở đầu đường xó chợ bị bọn họ coi là tên ngốc.”

Tuy Chung Kỳ Vân không có ký ức của Trần Ách nhi nhưng từ những gì đã xảy ra, thật giả lẫn lộn vẫn có thể bịa ra một câu chuyện khiến lòng người chua xót.