Chương 47: Thăng chức

Chẳng qua, ở trong tay Tạ Vấn Uyên, sinh tử đều do Tạ Vấn Uyên......

Phong Trưng Đế trầm tư một lát, không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên thở dài một tiếng.

Ông ấy xoay người nhìn Tạ Vấn Uyên đang quỳ, nhìn kỹ y một lúc lâu mới nói: "Đứng lên đi.”

“Tạ ơn bệ hạ.”

Tạ Vấn Uyên tạ ơn đứng lên, nhưng vẫn cúi đầu, không nhìn thẳng Hoàng đế.

“Ứng Sơ.”

“Có thần.”

“Ngươi ngây người ở Hình bộ cũng ba mùa xuân thu rồi nhỉ?!”

Mười sáu đã làm Trạng Nguyên lang trẻ tuổi nhất triều, thanh niên tài tuấn, khiến người ngoài ghen tị đỏ mắt.

“Đúng vậy.”

“Hình bộ Thượng thư Triệu đại nhân cũng gần đến tuổi thuận nhĩ, vì triều bôn ba mấy chục năm, bây giờ cũng cáo lão hồi hương, an dưỡng tuổi già.”

Tạ Vấn Uyên không nói gì.

Phong Trưng Đế lại tiếp tục nói: "Sáng sớm ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ đề bạt ngươi làm Hình bộ Thượng thư, cầm ngự lệnh trong tay trẫm lập tức đi Thục Châu điều tra án này. Chắc chắn phải bắt được người phạm pháp về quy án, trả lại công bằng cho bá tánh.”

Tạ Vấn Uyên quỳ xuống dập đầu: "Thần lĩnh chỉ.”

Phong Trưng Đế nhìn Tạ Vấn Uyên mặt ngoài không gợn sóng, trong lòng phiền muộn, khoát tay nói: "Đi xuống đi.”

Đợi Tạ Vấn Uyên rời đi, Vương công công mới đi vào, thấy tâm trạng Phong Trưng Đế không thoải mái, cẩn thận trấn an nói: "Hoàng thượng yên tâm, chớ lo lắng quá hại thân thể.”

Vương công công tám tuổi vào cung đã đi theo Đại hoàng tử lúc đó, cũng chính là Phong Trưng Đế hiện giờ, tự nhiên là thực tâm quan tâm.

“Hắn đã sớm tính xong trẫm sẽ cho hắn cái chức Hình bộ Thượng thư kia. Đây là dùng cái mạng câm điếc kia khiến ta phải sớm mở miệng mà.”

Vương công công theo Hoàng đế lâu như vậy, tất nhiên là hiểu được lời Phong Trưng Đế nói có ý gì, chỉ là ông ấy có chút nghĩ không ra, liền hỏi: "Nô tài cả gan, mấy năm nay cũng nhìn thấy, Tạ đại nhân này là người thông minh, đầy bụng kinh luân, có can đảm có kiến thức, là người có thể dùng, những năm này tuy chỉ là Hình bộ Thị lang, nhưng Triệu đại nhân tuổi đã già, chuyện Tạ đại nhân làm cho tới bây giờ đều là chuyện của Hình bộ Thượng thư. Lần này đem vị trí này giao cho hắn, cũng là lẽ thường."

"Ngươi là muốn nói vì sao trẫm mãi vẫn không thăng chức cho hắn, dùng để làm suy yếu thế lực của Thừa tướng sao?"

Vương công công cúi đầu.

"Ngươi cũng biết, nhiều năm như vậy, Ứng Sơ từ năm tuổi đã tiến cung làm thư đồng nhưng chưa bao giờ đi theo bất kỳ một vị hoàng tử nào không?"

“Nô tài biết.”

Ngay cả bây giờ hắn cũng chưa từng dựa vào bất cứ người nào, ngươi cho là vì sao?”

“Cái này......" Vương công công lắc đầu nói: " Như vậy Hoàng thượng nên yên tâm mới đúng.”

Phong Trưng Đế cười nói: “Làm sao có thể yên tâm. Hắn quá mức độc lập, tâm tư thâm trầm, nhưng có thể tuổi còn trẻ đã đi đến nước này, ta mấy phen áp chế, nhưng cũng không thể khiến hắn dậm chân tại chỗ mà vẫn liên tục thăng tiến. Chẳng qua trong những kẻ cùng cấp hắn nổi bật nhất, không thể không dùng.”