Chương 49: Thừa tướng hiền đức

Chung Kỳ Vân suy nghĩ một chút vẫn là nói ra miệng: "Chẳng qua ta cũng có chút tò mò. Sáng nay, dọc theo đường đi bách tính đông đảo nhốn nháo, các ngươi, không, lúc Đại Lý Tự thẩm vấn đều cho phép nhiều người như vậy nghị luận vây xem như vậy sao?"

Tạ Vấn Uyên gật đầu.

Chung Kỳ Vân vẫn không tin.

Theo hắn nghĩ, ít nhất Tạ Vấn Uyên là người sau màn thúc đẩy, mới khiến cho nhiều dân chúng tò mò đến đây quan sát như vậy. Bằng không nói thế nào, hôm nay cũng không phải ngày lễ ngày nghỉ gì, người của thành Kinh Triệu nếu không nghe thấy chút gì thú vị thì cũng không có nhiều người nhàn hạ đến đây như vậy.

Chung Kỳ Vân suy nghĩ cái gì, Tạ Vấn Uyên liếc mắt một cái liền nhìn ra, vốn cũng không cần phải giải thích quá nhiều với hắn, nhưng chẳng biết tại sao, Tạ Vấn Uyên vẫn nói một câu: "Mấy ngày nay, ta quả thật không động tay động chân gì.”

Bởi vì ngay từ đầu y đã đoán được là cục diện hôm nay.

Vụ án này rất nhiều người quan tâm, trước nay chưa từng có.

Nói đến, từ khi khai quốc tới nay, Đại Lý tự thẩm tra xử lý hàng ngàn hàng vạn vụ án, có vụ án nào mà không quanh co ly kỳ, không thăng trầm? Thậm chí có không ít vụ án xét nhà diệt môn chấn động triều đình và dân chúng, lưu truyền thiên hạ viết vào sử sách đại án.

Nói thật ra, so với những vụ án lớn trước kia, hiện giờ vụ án này mặt ngoài chẳng qua chỉ là một vụ án gϊếŧ người đơn giản mà thôi. Nhưng, hôm nay thẩm đường đông như trẩy hội đúng là chưa bao giờ có, sau lưng có bao nhiêu người biết chuyện đổ thêm dầu vào lửa, ai cũng không biết được.

Mấy năm nay Ngụy thừa tướng nắm quyền quá mức, quyền thế quá lớn. Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội. Thân ở địa vị cao cho dù không có sai lầm gì thì cũng có quá nhiều người nhìn chằm chằm vị trí kia. Từ xưa tới nay, người năm quyền có thể cẩn thận, thận trọng như đi trên băng mỏng còn khó được chết già.

Huống chi Ngụy Thừa tướng Ngụy Hòa Triều này tâm tư bất chính.

Ngụy Hòa Triều ở trung tâm quyền lực lâu năm, danh tiếng quá vượng. Thậm chí dân chúng ca ngợi lão ta còn hơn cả Quân vương, đây là vinh quang cỡ nào, lại là đáng sợ cỡ nào. Người một khi đã đến vị trí như vậy, bá quan nhìn trộm, Quân vương kiêng kị.

Số người muốn phá hủy một thân nổi danh này của lão ta nhiều không kể xiết.

Chuyện Vương Mãng, Tào Thừa điên đảo triều cương mới qua mấy trăm năm mà thôi, ai muốn dẫm vào vết xe đổ ấy?

Nhưng việc này lại không thể nóng vội, chỉ sợ làm cho chó cùng rứt giậu, thế lực Ngụy Hòa Triều tích góp từng tí một mấy chục năm như vậy làm sao có thể một sớm một chiều là có thể lật đổ?

Cho dù áp đặt tội lỗi nhưng một kẻ đã thành "Thừa tướng hiền đức" trong miệng thiên hạ, Ngụy Hòa Triều càng được coi là tấm gương đạo đức quân tử, không phải một tội lỗi liền có thể làm cho thiên hạ tin phục? Chỉ sợ đến lúc đó lòng dân bất ổn theo đúng nguyện vọng của Ngụy Hòa Triều thôi.