Lang Gia Bảng

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Người dịch: Nguyễn Ngọc Hiếu Lang Gia bảng kể về Mai Trường Tô, một kẻ xuất thân giang hồ bỗng một ngày trở thành tâm điểm cho những tranh đoạt chốn cung đình nhờ lời khẳng định của Lang Gia các thần  …
Xem Thêm

Quyển 1 - Chương 14: Dây mơ rễ má
Có lẽ là do thân phận những người phát hiện đều không đơn giản nên vụ án giấu xác dưới giếng cạn bị mấy quý công tử vô tình lật ra lập tức gây chấn động cả trong ngoài kinh thành, hơn hẳn những vụ án thông thường.

Hơn nữa nha môn Kinh Triệu nhận được báo án chạy tới hiện trường điều tra lại bất ngờ đào được gần mười bộ hài cốt ở dưới đáy giếng, đều đã hoàn toàn thối rữa, kết quả khám nghiệm tử thi ban đầu cho thấy tất cả đều là nữ tính.

Vụ án đáng sợ này lan truyền, nhất thời cả thành xôn xao.

Phủ doãn phủ Kinh Triệu là Cao Thăng bị quan trên ra nghiêm lệnh phá án đúng kỳ hạn, đầu óc căng như dây đàn.

Là chủ nhân hiện tại của khu viện bỏ hoang, Mai Trường Tô bị mời đến vặn hỏi mấy lần, nhưng chàng thật sự không biết gì cả, có hỏi cũng không có đầu mối gì để khai thác tiếp. Cộng thêm danh tiếng đang lên như diều của người này, Cao Thăng cũng không dám làm khó chàng, tất cả uy phong đều đổ lên đầu nhà buôn nọ, đồng thời sai cấp dưới điều tra khắp nơi, cần tìm hiểu rõ ràng trước khi bị bỏ hoang thì khu viện này rốt cuộc là nơi nào.

Sau khoảng bảy, tám ngày, kết quả điều tra đã có, ngay trong năm nay khu viện này đã qua tay hai lần, trước đó vốn thuộc sở hữu của một người tên là Trương Tẫn, người này không biết có hậu thuẫn gì, chỉ biết từng sở hữu nhiều chốn trăng hoa ở kinh thành, tính tình trầm lặng nhưng tài lực và quan hệ đều rất mạnh mẽ.

Bốn năm trước người này bị bệnh qua đời, con cháu chẳng nên thân, tài sản dần dần đội nón ra đi, khu viện này cũng bị mang ra bán

Căn cứ đầu mối này, Cao Thăng lập tức phái người đến nhà họ Trương, bắt hết tất cả nam giới trưởng thành đi tra hỏi.

Lúc này lại có một sử đô quản, tự xưng là tâm phúc của Trương Tẫn khi còn sống đến nha môn Kinh Triệu đầu thú, luôn miệng nói là có người muốn gϊếŧ hắn để diệt khẩu, thỉnh cầu quan phủ bảo vệ.

Cao Thăng nghe tin thì vô cùng mừng rỡ, lập tức thẩm vấn suốt đêm, còn chưa hỏi được vài câu thì đột nhiên ngoài cửa có hạ nhân đến báo Thái tử điện hạ có khẩu dụ truyền xuống.

Cao Thăng không hiểu có chuyện gì, lập tức thay y phục đi tới chính sảnh. Một tiểu thái giám mặc áo xanh đang đứng ở đó, đợi hắn thi lễ xong liền nói rõ ràng: “Truyền khẩu dụ của Thái tử, được biết vụ án giấu xác dưới giếng cạn trong vương thành, dư luận ồn ào, thân là Thái tử nắm quyền xử lý chính vụ không thể không hỏi đến, vì vậy lệnh phủ doãn phủ Kinh Triệu Cao Thăng ngày mai vào Đông cung gặp Thái tử bẩm báo về vụ án. Lĩnh dụ!”

“Thần Cao Thăng tuân chỉ dụ của Thái tử.” Cao Thăng vội vã khấu đầu.

Thái giám truyền dụ đã đi, Cao Thăng suy đi tính lại, không biết sự tình ra sao.

Có thể làm quan phụ mẫu ở thành Kim Lăng quý tộc đầy đường này, Cao Thăng cũng có một loạt thủ đoạn đưa đẩy khéo léo và một sự nhạy cảm hơn người. Thái tử đột nhiên nhúng tay vào vụ án này, suy nghĩ kiểu gì cũng không giống chỉ vì chức trách nắm quyền xử lý chính vụ của Thái tử, trong đó tất có những ẩn tình.

Cho nên suy tính trước sau, Cao Thăng sai người dẫn tên sử đô quản trong phòng thẩm vấn vào mật thất trong hậu viện của mình, khi xét hỏi cũng cố ý dẹp hết những người xung quanh.

Trong lúc Cao Thăng bí mật thẩm vấn sử đô quản cả đêm thì đèn đuốc trong thư phòng phủ Dự vương cũng sáng choang đến tận khuya.

“Trong tay tên sử đô quản kia thật sự có một danh sách à?” Dự vương Tiêu Cảnh Hoàn đi tới đi lui trong phòng. “Tin tức này có chính xác không?”

“Thuộc hạ có thể bảo đảm.” Một người trung niên mặc áo xám đứng trước mặt hắn, chậm rãi nói. “Khu viện đó tên là Lan Viên, danh nghĩa là nhà riêng của Trương Tẫn, thực tế lại là địa điểm kinh doanh bí mật của hắn. Có một số triều thần e ngại quốc pháp, không dám công khai ra vào nơi trăng gió, phải đến chốn bí mật này của Trương Tẫn. Bất kể khách hàng đưa ra yêu cầu gì, hắn đều có thể đáp ứng.

Sau một thời gian, có một số người thích trò ngược đãi để tăng thêm hưng phấn khó tránh khỏi hạ thủ quá đà, lỡ tay gϊếŧ chết những cô gái bán thân, những thi thể đó chính là một bộ phận trong số này.

Bốn năm trước Trương Tẫn chết, những nơi trăng hoa này cũng bị bỏ hoang. Có điều không ai ngờ hắn lại xử lý thi thể cẩu thả như thế, càng không ai nghĩ rằng hắn còn ghi lại tất cả mọi chuyện vào một bản danh sách.”

Ánh sáng lấp lánh trong mắt Dự vương. “Nói như vậy thì trong danh sách đó...”

“Tất cả đều là các nhân vật có máu mặt, thậm chí còn có các quan viên trong triều...”

“Bên phía chúng ta thế nào?”

“Thuộc hạ nghĩ người của hai bên đều có, chỉ là...” Người áo xám cười âm hiểm. “Bên phía Thái tử điện hạ sẽ sốt ruột hơn nhiều...”

“Vì sao?”

“Lúc thuộc hạ tìm được sử đô quản, mặc dù hắn không chịu giao danh sách nhưng vì muốn thuộc hạ tín nhiệm, hắn vẫn nói ra tên mấy người khách đã gây ra án mạng năm đó, trong đó có một người là Lâu Chi Kính.”

Mắt Dự vương sáng lên, không khỏi cười to ba tiếng. “Thật sự có Lâu Chi Kính? Ha ha, Thái tử nhất định sẽ sốt ruột đến mức phải giậm chân.”

“Lâu Chi Kính trong lòng có ma nên đương nhiên biết rất rõ, thuộc hạ cho rằng hắn nhất định sẽ chủ động xin Thái tử giúp đỡ. Vì sao điện hạ không cho sử đô quản đó vào phủ mà lại để hắn đến nha môn Kinh Triệu? Vạn nhất Thái tử...”

“Yên tâm.” Dự vương lạnh lùng nói. “Trong kinh thành này, Thái tử còn chưa thể một tay che trời. Cao Thăng thoạt nhìn rất bình thường nhưng thực ra cũng không phải vậy, bất kể Thái tử đe dọa thế nào thì ít nhất hắn cũng có thể chống đỡ được hai, ba ngày.”

“Ý điện hạ là...”

“Chúng ta không thể để lại dấu vết can thiệp quá rõ ràng khiến phụ hoàng khỏi nghi ngờ.” Dự vương chăm chú nhìn chiếc đèn hoa bên cửa sổ, khóe môi khẽ nhếch lên, ra hiệu cho người áo xám tới gần mình, nói thầm mấy cái tên vào tai hắn, sau đó nói: “Tối nay ngươi chịu khó một chút, thay bản vương đi hỏi dò bọn chúng, bảo bọn chúng nói thật, có phải năm đó từng trao đổi với Trương Tẫn, có phải từng gây ra án mạng, nếu nói thật thì bản vương sẽ nghĩ cách bảo vệ, nếu không nói thật thì khi bị tra xét ra sẽ tự chịu trách nhiệm.”

“Vâng.”

“Chỉ cần mấy người này không có trong danh sách đó, những người khác có điều tra cũng không sao. Không hy sinh vài người bên mình thì sao có thể bắt được cá lớn?”

Người áo xám đã quen với việc thí tốt của vị chủ thượng này nên không hề để ý, chỉ dạ một tiếng rồi lui ra ngoài.

Dự vương lại tiếp tục đi qua đi lại trong phòng, cau mày suy nghĩ, tâm trạng hình như không được tốt lắm.

Một hồi lâu sau mới thấy hắn nói với chiếc đèn bạc trên bàn: “Mai Trường Tô mua Lan Viên, lật ra vụ án này, chỉ sợ không phải là trùng hợp? Hắn làm như vậy có phải cho thấy hắn đã nghiêng về phía ta không?”

Lúc này trong phòng đã không có một bóng người, lời này của hắn dường như đang tự nói với mình, nhưng vừa dứt lời chẳng bao lâu, bức màn trướng nhung dày mé đông phòng khẽ rung lên, có giọng nữ tử dịu dàng nói khẽ: “Cũng chưa chắc. Có thể hắn chỉ đang giải quyết ân oán cá nhân, không liên quan gì tới điện hạ.”

Xuất hiện cùng với giọng nói dịu dàng đến cực điểm này là một bóng dáng thướt tha, uyển chuyển. Chỉ nhìn tướng mạo, có lẽ nữ tử này không thể coi là nghiêng nước nghiêng thành nhưng với khí chất diễm lệ quanh thân thì lại làm chấn động lòng người.

Dự vương xoay người về phía nàng ta, mặc dù trong mắt cũng có chút rung động nhưng vẫn nhanh chóng tự khống chế được. “Bát Nhã, có phải ngươi đã tra được chuyện gì không?”

Tần Bát Nhã khẽ mím đôi môi đỏ, dừng lại chốc lát rồi mới nói: “Điện hạ có biết Lâu Chi Kính đã từng làm thứ sử Dực Châu?”

“Chuyện này ta biết.” Đầu óc Dự vương xoay chuyển rất nhanh. “Dực Châu nằm trong phạm vi của Giang Tả, trước kia bọn chúng có xích mích à?”

“Lâu Chi Kính là một nhân tài hiếm có nên mới được Thái tử coi là tâm phúc, nhưng thói háo sắc của hắn thật sự là bản tính khó dời. Ta tra ra được, khi ở Dực Châu hắn đã bắt một cặp tỷ muội song sinh vào phủ. Biểu huynh của hai người này là một bang chúng thông thường trong Giang Tả minh, hắn cầu đường chủ của mình đứng ra khẩn cầu Lâu Chi Kinh thả hại tỷ muội song sinh. Lâu Chi Kính ngoài miệng nhận lời nhưng sau khi về phủ lại giày vò cưỡиɠ ɧϊếp hai tỷ muội họ rồi mới thả ra cổng phủ.

Sau đó hai tỷ muội này tự sát, Lâu Chi Kính lại thề thốt phủ nhận tội ác của mình. Giang Tả minh không tìm được bằng chứng, chỉ có thể nhìn hắn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, vì vậy hai bên kết thành thù oán. Có điều chuyện này chưa bao giờ được công khai nên có rất ít người biết...”

Dự vương đợi một lát, phát hiện nữ tử này không có ý định nói tiếp, không khỏi giật mình hỏi lại: “Có mỗi chút thù oán này thôi à?”

“Điện hạ cảm thấy không đủ sao?”

“Đương nhiên không đủ.” Dự vương cảm thấy hết sức khó tin. “Lâu Chi Kính là thượng thư bộ Hộ, tâm phúc của Thái tử. Vì biểu muội của một bang chúng nhỏ bé trong bang mà Mai Trường Tô lại coi hắn là kẻ thù?”

Tần Bát Nhã im lặng một lát rồi nói: “Điện hạ có thật lòng muốn lôi kéo Mai Trường Tô?”

“Điều này còn phải hỏi? Đương nhiên là thật lòng.”

“Vậy điện hạ nên hiểu nhiều hơn về cách hành sự của Mai Trường Tô.”

“Ý ngươi là...”

“Đối với điện hạ, chuyện của hai tỷ muội nhà đó không được coi là gì, nhưng đối với Mai Trường Tô thì lại là một sự làm nhục và mạo phạm khó có thể chấp nhận.

Giang Tả Minh có thể nhanh chóng trỗi dậy trở thành bang phái lớn nhất thiên hạ không phải chỉ dựa vào chém gϊếŧ giang hồ, cũng không phải chỉ dựa vào nhân nghĩa đạo đức, mua chuộc lòng người, quan trọng hơn là nhiều năm qua hầu như bang phái này vẫn luôn bảo vệ quyền uy của nó một cách cố chấp.

Nếu như trước đó Giang Tả minh không đứng ra cầu tình thì cho dù hành vi của Lâu Chi Kính có ác độc đến mấy, Giang Tả Minh cũng chưa chắc đã để ý như vậy, nhưng Lâu Chi Kính lại xem thường bang phái giang hồ này nên giở trò bằng mặt không bằng lòng như vậy, việc này đã phạm vào điều kiêng kỵ nhất của Giang Tả minh, tự nhiên sẽ bị coi là thách thức.”

Dự vương nghe xong cảm thấy sững sờ. “Nói vậy thì Mai Trường Tô chỉ đang báo thù riêng chứ không hề có ý định bày tỏ thiện ý với ta?

“Điều này ta không dám khẳng định. Tất cả những việc làm của người này thời gian gần đây đều giống như một loạt câu đố, ta tạm thời còn chưa giải được.” Tần Bát Nhã khẽ than một tiếng. “Lần đầu tiên điện hạ tỏ ý muốn lôi kéo hắn hình như là vào tháng Bảy?”

“Đúng thế.”

“Lời mời của Thái tử có lẽ cũng không thể sớm hơn điện hạ bao nhiêu. Từ những tư liệu ta điều tra được, trước khi nhận được lời mời từ kinh đô, Mai Trường Tô chính là một người giang hồ thuần túy, ta không tra được hắn có quan hệ qua lại với bất kỳ ai trong triều. Nhưng ngay sau đó, một mặt Mai Trường Tô từ chối lời mời của Thái tử và vương gia, mặt khác lại lập tức rời khỏi trung tâm quyền lực của Giang Tả minh, cuối cùng lặn lội đi đến kinh thành. Rốt cuộc hắn muốn làm gì?”

“Đại khái hắn đã biết, một nhân tài được Thái tử và bản vương nhìn trúng chỉ có hai con đường có thể đi. Thân là Mai lang Giang Tả, người đứng đầu Lang Gia bảng, cuộc sống đang thoải mái như vậy, đâu có lẽ nào hắn lại đi vào tử lộ?”

“Nhưng điện hạ xem hắn bây giờ có giống như đang đi trên sinh lộ không?”

Dự vương bị hỏi, ngập ngừng mãi không trả lời được.

“Tảng đá nặng nhất trong lòng điện hạ hiện nay có phải là Khánh quốc công?”

Tiêu Cảnh Hoàn nhướng mày. “Bát Nhã, ngươi biết rõ rồi còn hỏi?”

“Trong quân có quá nhiều người trung lập, mấy viên võ thần ít ỏi trung thành ủng hộ điện hạ đều là người của phe Khánh quốc công. Nếu Khánh quốc công bị đánh đổ, trong tay ngài sẽ chỉ có bút mà không có kiếm...”

“Cái này bản vương biết.” Dự vương nói, hơi bực mình. “Ngươi không cần nhắc lại.”

“Từ những biểu hiện của Mai Trường Tô hiện nay có thể thấy hắn rất hiểu cục diện trong triều, không thể không biết tầm quan trọng của Khánh quốc công đối với điện hạ. Cho dù chuyện đúng như lời Tạ Bật, rằng bọn họ chỉ ngẫu nhiên gặp nguyên cáo trên đường, nhưng chỉ cần trong lòng Mai Trường Tô có nửa phần nghiêng về phía điện hạ thì hắn cũng không nên thêm dầu vào lửa để hai người đó có thể vào kinh như vậy.”

Cùng với những lời nói không nhanh không chậm của Bát Nhã, một vệt mây đen xuất hiện trên trán Dự vương, nhưng hắn cũng chỉ nắm chặt nắm đấm, không hề nói gì.

Tần Bát Nhã đưa tay gạt lọn tóc mai, đôi môi anh đào lại than thở: “Ở vào tình huống phải chọn một trong hai, đắc tội với điện hạ cũng đồng nghĩa với việc lấy lòng Thái tử. Cho nên khi đó ta có thể rất tự tin nói với điện hạ, Mai Trường Tô vào kinh, rất có khả năng sẽ lựa chọn Thái tử...”

“Nhưng...” Sau khi nói một chữ này, Dự vương lại không hề nói tiếp.

“Nhưng hành động của hắn hiện nay lại thật sự vượt ra ngoài ý liệu của ta.” Bát Nhã cúi đầu chỉnh lại tay áo, chiếc vòng bạch ngọc trên cổ tay trắng ngần hơi lay động, màu sắc lộng lẫy, mê người như nước da của nàng ta, nhưng lời nói phát ra từ miệng một mỹ nhân như vậy lại toàn là mưu kế lạnh như băng. “Nếu nói chuyện Khánh quốc công chỉ xem như hắn đắc tội điện hạ một chút thì trong vụ quận chúa hắn lại đắc tội Thái tử rất lớn...”

Ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt Dự vương. “Sao? Bát Nhã cảm thấy vụ quận chúa là do Mai Trường Tô làm?”

“Chẳng lẽ điện hạ cảm thấy ngày đó gặp hắn chậm rãi đi một mình trên đường thật sự là chuyện ngẫu nhiên ư?”

Dự vương lui lại một bước, ngồi xuống chiếc ghế bành bằng gỗ tử đàn, nắm đấm day mạnh lên đùi, vẻ mặt mông lung. “Ngươi cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Chuyện của quận chúa dính dáng đến quá nhiều người, Tĩnh vương, Cảnh Ninh, Thái hoàng thái hậu, Hoàng hậu, Mông Chí, còn có ta... Có ai là người Mai Trường Tô có thể tùy ý điều động?”

“Vậy phán đoán của điện hạ là...”

“Có lẽ có một số việc là trùng hợp.” Ánh mắt âm trầm, Dự vương chậm rãi nói. “Có lẽ hắn không sắp xếp gì, chẳng qua chỉ nhận được tin tức đúng lúc. Có lẽ hắn không nhằm vào Thái tử mà chỉ muốn cứu Nghê Hoàng...”

Không thể phủ nhận là mặc dù Dự vương đã đánh giá thấp khả năng khống chế tình hình của Mai Trường Tô, nhưng phán đoán của hắn về quá trình của chuyện này lại rất gần với sự thật.

Tần Bát Nhã suy nghĩ một lát, dường như cũng thừa nhận Mai Trường Tô không thể khống chế toàn bộ mọi việc trong sự kiện liên quan đến quận chúa, liền gật đầu.

“Có điều nói tới đây, ta mới đột nhiên phát hiện mình đã thiếu sót.” Một thoáng cười lạnh hiện lên trên mặt Dự vương. “Ngày mai ngươi liên lạc với Đoạn Đoạn, có một vài tin tức phải đưa đến chỗ Thái tử, dặn nàng ta cố gắng làm tự nhiên một chút.”

Bát Nhã chỉ hơi ngẩn người suy nghĩ rồi lập tức hiểu rõ ý Dự vương.

Lúc này Dự vương mới biết Mai Trường Tô có liên quan đến sự kiện của quận chúa. Tuy nhiên chỉ có Hoàng hậu vặn hỏi Cảnh Ninh, Cảnh Ninh nói rằng Mai Trường Tô đã nhờ mình đi mời Thái hoàng thái hậu, còn tất cả những người có liên quan đều không hề nhắc đến vị Tô tiên sinh này. Có lẽ Thái tử và Việt tần hiện nay hận Dự vương, hận Hoàng hậu, hận Tĩnh vương, thậm chí hận quận chúa, nhưng dù thế nào cũng sẽ không nghĩ đến chuyện hận Mai Trường Tô, bởi vì bọn họ vốn không biết Mai Trường Tô có liên quan đến việc này.

Cho nên bây giờ cần nghĩ cách làm cho bọn họ biết việc làm của Mai Trường Tô, đương nhiên chuyện này sẽ có lợi ích lớn.

Vừa nhìn vẻ mặt Tần Bát Nhã, Dự vương đã biết nàng ta hiểu rõ ý mình, không khỏi cười, nói: “Người ta vẫn nói Tỷ Can ngày xưa cực kỳ hiểu ý người khác, nhưng ta thấy Tỷ Can vẫn còn kém Bát Nhã nhiều.”

Tần Bát Nhã thản nhiên cười, không hề khiêm tốn, cũng không hề đắc ý, mỹ nhân như ngọc dưới ánh đèn làm trái tim Dự vương rung động, hắn bất giác nắm tay nàng nhưng lại bị nàng nhẹ nhàng đẩy ra.

“Ngươi vẫn không muốn sao?” Tiêu Cảnh Hoàn khẽ nhíu mày.

Tần Bát Nhã thản nhiên nói: “Bát Nhã dù là kẻ phong trần nhưng cũng từng thề với sư phụ, đời này tuyệt đối không làm thϊếp, mong điện hạ thứ lỗi.”

Dự vương dù đã có lòng ham muốn đối với nàng ta từ lâu nhưng hắn cũng có phong cách của mình, không muốn làm chuyện cưỡng ép nữ nhân, hơn nữa hắn rất thích trí tuệ của Tần Bát Nhã, có thể thu thập và phân tích tình báo cho hắn, cho nên cũng chỉ đành hít sâu một hơi, kiềm chế du͙© vọиɠ.

Dự vương phi xuất thân danh môn, cha và ca ca cũng là đại thần trong triều, sớm đã sinh con trai, bản thân vương phi lại rất được Hoàng hậu yêu quý, cho nên dù hắn có đam mê sự xinh đẹp của Tần Bát Nhã đến mấy thì cũng không bao giờ có ý định phế truất vương phi. Hơn nữa hắn còn nhiều thời gian, cũng không vội một chốc một lát, vì thế hắn lập tức cầm ấm trà tử sa lên rót một ly trà thơm cho giai nhân, cười nói: “Bản vương đường đột rồi.”

Tần Bát Nhã cũng hiểu rõ làm người phải một vừa hai phải nên chỉ cười trừ, vẫn tiếp tục đề tài trước đó: “Sở dĩ Bát Nhã cảm thấy mình không hiểu Mai Trường Tô chính là bởi vì hắn làm việc không hề có quy tắc. Trong chuyện Khánh quốc công, hắn lựa chọn đắc tội điện hạ. Trong vụ quận chúa, hắn lại lựa chọn đắc tội Thái tử. Giờ đây hắn đứng ra mua Lan Viên, lật ra một vụ giấu xác, dính dáng vào vụ án này có cả người của hai bên. Không phải điện hạ cũng lo trong danh sách đó có người quan trọng của mình cho nên mới sai Diều Hâu Xám đi điều tra ngay trong đêm sao?”

Dự vương cau mày ngồi thất thần hồi lâu mới vô thức cầm ly trà vừa rót cho Tần Bát Nhã lên uống, ngơ ngác nói: “Chẳng lẽ... hắn lại đang...”

“Cái gì?” Tần Bát Nhã nhíu hai hàng lông mày lá liễu.

“Hắn lại đang thăm dò sự độ lượng của ta và Thái tử sao?”

Tần Bát Nhã sững sờ, không khỏi trầm tư suy nghĩ.

“E là còn có ý thể hiện năng lực của hắn nữa...” Dự vương càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, không khỏi vỗ bàn. “Phàm là đại tài, tâm tư và hành động đều có chút kỳ dị, kỵ nhất là gặp chủ quân hẹp hòi. Hắn muốn thăm dò một chút cũng không phải chuyện lạ.

Nếu Thái tử biết rõ Mai Trường Tô đã tự tay phá hoại kế hoạch liên quan đến quận chúa mà vẫn không thay đổi thái độ chiêu hiền đãi sĩ đối với Mai Trường Tô, thậm chí hắn còn dùng Lâu Chi Kính làm quà để biểu thị mình quyết không thiên vị thì e rằng tâm chí Mai Trường Tô có cứng đến mấy cũng sẽ bị hắn làm cảm động...

Một khi Mai Trường Tô về dưới trướng Thái tử, tất nhiên hắn sẽ nhanh chóng lập công lao để trả lại những món nợ trước kia với Thái tử, đồng thời cũng để giành được sự tín nhiệm hoàn toàn, khi đó hiển nhiên chúng ta sẽ gặp bất lợi nghiêm trọng.”

Càng nói Dự vương càng cảm thấy không ổn, lại bực dọc đứng dậy. “Người này tâm kế vô song, ta quyết không thể để Thái tử giành được tiên cơ.”

Tần Bát Nhã lại chậm rãi ngồi xuống, lộ vẻ suy tư. “Vậy nếu điện hạ được Mai Trường Tô phò tá thì điện hạ có tín nhiệm hắn hoàn toàn, không hề nghi kỵ hay không?”

Thời gian này Dự vương chỉ nghĩ đến việc làm thế nào lôi kéo được Mai lang Giang Tả về dưới trướng, lại thật sự chưa nghĩ tới chuyện sau đó sẽ dùng như thế nào, vì vậy nhất thời không thể trả lời được.

“Cho dù là người tài ba đến mấy, giành được mà lại không dám dùng thì cũng có ích lợi gì?” Tần Bát Nhã rất thông minh, biết mình nên chạm đến là dừng, không nói sâu hơn. Nàng ta quay người ngắm trăng sáng, để Dự vương tự suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, chiếc đèn bạc trên bàn phát ra tiếng lách tách, mùi dầu mơ hồ tỏa ra xung quanh.

Tần Bát Nhã đứng dậy mở chao đèn, cầm kéo bạc cắt bấc đèn, đưa mắt thoáng liếc nhìn Dự vương.

“Nếu ngay cả một Mai Trường Tô cũng không thu phục được thì còn nói gì đến hùng đồ bá nghiệp?” Dường như Dự vương không nhìn thấy ánh mắt Tần Bát Nhã, nhưng lúc này tiếng hắn lại vang lên. “Bát Nhã, ngươi để ý động tĩnh của Thái tử giúp ta, bản vương... nhất định phải có được Mai Trường Tô.”

***

Màn đêm che phủ đến đâu, nơi đó đều có thể được miêu tả bằng hai từ: tối tăm và yên tĩnh. Tuy nhiên, trên đời có một số nơi tình hình lại hoàn toàn trái ngược.

Phía tây thành Kim Lăng có một con hoa lộ rất dài tên là Loa Thị, hai bên nhà cửa đẹp đẽ, đình đài lầu các, ban ngày yên tĩnh an bình, ban đêm lại tiệc rượu phòng hoa, múa ca tấp nập.

Con suối Hoán Sa chảy xuyên qua thành uốn lượn bên đường khiến chốn tiên cảnh nhân gian này càng thêm phong nhã, làm người ta lưu luyến quên về.

Các chốn mua vui trên đường Loa Thị đều có phong cách đặc thù và điểm hấp dẫn riêng biệt, chẳng hạn như nhạc khúc ở Diệu m phường luôn thịnh hành hơn những nơi khác, vũ điệu của Dương Liễu Tâm không ngừng được đổi mới, Hồng Tụ Chiêu nhiều người đẹp nhất, Lan Chỉ viện thì thường xuyên có những cô nương cực kỳ chiều khách... Mỗi nơi đều có sở trường, tuy có cạnh tranh nhưng dù sao cũng không quá gay gắt nhờ những luật lệ bất thành văn, cho nên dù gần sát nhau nhưng vẫn tương đối yên bình, thậm chí thỉnh thoảng còn giúp nhau lúc cần thiết.

Chẳng hạn như lúc này...

“Chu ma ma, không phải ta không nể mặt, không chịu giúp đỡ.” Tân tam di cai quản Diệu Âm phường lộ vẻ khó xử. “Ngươi và ta quen biết nhiều năm, Dương Liễu Tâm và Diệu Âm phường xưa nay vẫn giống như một nhà. Các cô nương khác ngươi cứ việc kêu, ta quyết không nói một lời, nhưng hôm nay Cung Vũ cô nương không tiếp khách...”

“Tân tam di, những cô nương khác thì bên chỗ ta còn có, nhưng chỉ có Cung Vũ cô nương mới cứu mạng được thôi.” Chu ma ma tái mặt, nước mắt đã sắp chảy xuống rồi, nếu không có người đỡ thì có lẽ đã quỳ xuống từ lâu.

“Sao vậy? Có vị khách khó chiều nào mà ngay cả Chu ma ma cũng không xử lý được?”

Chu ma ma đang chuẩn bị trả lời thì một gã sai vặt đã vừa lăn vừa bò vào, còn chưa đứng vững đã nhăn nhó kêu lên: “Chu ma ma, không xong rồi, Hà đại thiếu gia bắt đầu đập phá rồi.”

Tân tam di cau mày, đưa tay đỡ Chu ma ma toàn thân đã mềm nhũn. “Là Hà đại thiếu gia nhà Hà đại nhân ở bộ Lại à?”

“Chính là vị tiểu tổ tông này!” Chu ma ma giậm chân, nói. “Tối nay hắn say khướt tới chơi, nhất quyết đòi gặp Tâm Liễu, nhưng Tâm Liễu đang tiếp Khâu công tử nhà Văn Viễn bá, bảo cô nương khác ra tiếp nhưng hắn nhất định không nghe, còn đòi đập phá lung tung nữa.”

Sắc mặt Tân tam di sa sầm. “Đâu phải lần đầu tiên đến chơi? Tại sao hắn lại không biết quy củ thứ tự trước sau?”

“Chính vì cậy thế chứ sao? Văn Viễn bá tuy có tước vị nhưng không có chức vụ trong triều, Hà thượng thư tay nắm bộ Lại, đây lại là chức vụ thực sự. Vị đại thiếu gia này luôn luôn được người khác tâng bốc thành quen, mới ngồi đợi được một canh giờ đã bắt đầu sốt ruột.”

Tân tam di thở dài một hơi, nói: “Nhân tình thế thái quả thật như thế. Vì sao ngươi không khuyên nhủ Khâu công tử nhường một bước?”

Chu ma ma than một tiếng: “Khâu công tử ái mộ Tâm Liễu đã lâu, lúc này sao có thể chịu thua? Hắn đến trước nếu nhất định không chịu nhường thì ta cũng không thể phá vỡ quy củ. Hơn nữa con nha đầu Tâm Liễu đó cũng ghét tên đại thiếu gia kia.”

“Thế còn Tâm Dương?”

“Ốm rồi, còn nằm trên giường không dậy được.”

Tân tam di mím môi trầm tư suy nghĩ.

“Tân tam di, ta cầu xin ngươi đấy. Chỉ cần Cung Vũ cô nương chịu lộ diện thì gã Hà đại thiếu gia đó nhất định sẽ vui vẻ, ta mới giữ được sản nghiệp bình yên, sau này tam di có gì phân phó, có phải nhảy vào lửa ta cũng sẵn lòng...”

“Được rồi, không phải nói khách sáo nữa.” Tân tam di nâng Chu ma ma đang làm bộ định quỳ xuống lạy dậy. “Không phải ta làm bộ làm tịch, nhưng những cô nương đứng đầu bảng này có ai là không kiêu căng? Ta không dám nhận lời ngươi, phải hỏi Vũ nhi trước mới trả lời được.”

“Tam di đưa ta đi, ta sẽ tự mình cầu xin Cung Vũ cô nương.”

“Chuyện này... Thôi được rồi, ngươi đi theo ta.” Tân tam di vừa dẫn Chu ma ma quay người lại đã đứng sững người.

Một cô nương mặc váy màu vàng nhạt, khoác áo màu xanh lá đang đứng ngay trước hành lang, mỉm cười, nói: “Ta đã nghe thấy rồi. Vốn ta cũng đang định đến thăm xem Tâm Dương ốm đau thế nào, bây giờ Chu ma ma lại có chuyện khó giải quyết, ta tiện đường đến khuyên bảo vài câu cũng không sao.”

Tân tam di đi đến gần nhỏ giọng nói: “Ngươi có nắm chắc không?”

Cung Vũ cười lạnh một tiếng. “Chỉ là Hà Văn Tân đúng không? Ta tự có cách.”

Nàng là cô nương đầu bảng của Diệu Âm phường, Tân tam di cũng không dám ép buộc, bây giờ thấy nàng nói như vậy Tân tam di cũng không nói gì thêm, chỉ lệnh cho thủ hạ chuẩn bị kiệu ấm, đích thân đưa nàng ra cửa, nhìn nàng lên kiệu đến Dương Liễu Tâm.

Vừa đến Dương Liễu Tâm, Cung Vũ đã thấy tình hình ở đây rất hỗn loạn.

May mà phòng khách quý đều ở phía sau, được phân thành một loạt tiểu viện, chỉ có hàng xóm láng giềng hơi bị quấy rầy một chút, còn lại cơ bản người của Dương Liễu Tâm vẫn cố gắng khống chế được cục diện.

Người trẻ tuổi ăn mặc xa hoa giữa đám hỗn loạn đó chính là gã Hà Văn Tân xú danh vang khắp kinh thành.

Mặc dù bề ngoài hắn không khó coi nhưng vẻ kiêu căng ngạo mạn của hắn lại làm mọi người rất khó sinh ra thiện cảm, Cung Vũ chỉ thoáng nhìn qua đã nhếch miệng, trên mặt lộ vẻ chán ghét.

“Cung Vũ cô nương...” Chu ma ma rất lo lắng nhưng lại không dám thúc giục, chỉ rụt rè gọi một tiêng.

Cung Vũ nhẹ nhàng chớp mắt, suy cho cùng vẫn là một người ở chốn mua vui, khóe miệng nhanh chóng chuyển thành nụ cười, chậm rãi đi vào trong viện. Chu ma ma lập tức ra hiệu cho đám tay chân đang ngăn cản Hà Văn Tân lui ra ngoài.

Gã đại thiếu gia Hà Văn Tân đang đập phá hăng say kia lập tức cầm một giò phong lan bên cạnh lên ném thẳng về phía Cung Vũ.

Trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người, Cung Vũ thoáng lắc mình tránh sang trái một bước, vừa vặn tránh được giò hoa, đồng thời kêu lên một tiếng sợ hãi rồi ngã xuống đất.

“Cung Vũ cô nương!” Chu ma ma sợ mất vía, vội vã lao tới nâng nàng dậy, cuống quýt hỏi: “Có bị thương không?”

Vừa nghe thấy hai chữ Cung Vũ, Hà Văn Tân lập tức sáng mắt lên, định thần nhìn lại. Giai nhân xinh đẹp, yêu kiều kia chẳng phải là Cung Vũ cô nương mình vẫn khát khao mà mới gặp được một, hai lần đây ư? Hắn lập tức tươi cười, cũng vội vã tiến lên đỡ nàng dậy, miệng nói: “Sao Cung Vũ cô nương lại ở đây? Làm Cung Vũ cô nương hoảng sợ rồi, đều là đám nô tài chết bầm này không hiểu chuyện...”

Cung Vũ hơi run rẩy nhưng vẫn gạt tay Hà Văn Tân ra, nhỏ giọng nói: “Là ta đi nhầm chỗ...”

“Không sao, không sao.” Hà Văn Tân lập tức tiếp lời. “Cô nương muốn đi đâu?”

“À, tối nay rảnh rỗi, ta muốn đi tìm Tâm Liễu tỷ tỷ nói chuyện...”

Chu ma ma vội nói: “Nha đầu Tâm Liễu đang tiếp khách, cô nương ngồi chờ một lát nhé?”

“Nếu thế thì ta cũng nên về Diệu m phường luôn, ngày khác ta sẽ trở lại.”

“Ai da!” Thấy trên trời không rơi xuống bánh thịt nhưng lại rơi xuống một đại mỹ nhân, Hà Văn Tân sớm đã mở cờ trong bụng, vội vã ân cần. “Tối nay cô nương rảnh rỗi, bản công tử muốn giải sầu với cô nương, giờ có về cũng chỉ là đêm dài cô quạnh... Nào, mau vào đây...” Đang ra sức mời gọi, đột nhiên hắn nhớ ra cả tiểu viện đã bị mình đập phá thành một đống hỗn độn, giờ sao có thể mời người đẹp đi vào, liền trợn mắt nhìn Chu ma ma. “Mau chuẩn bị một tiểu viện tốt nhất cho ta, bản công tử phải uống rượu ngắm trăng với Cung Vũ cô nương.”

Chu ma ma ngẩng đầu nhìn, mây đen đầy trời, làm gì có có trăng mà ngắm?

Những lời này đương nhiên không thể nói ra, bây giờ chuyện thu xếp nơi khác cho Hà Văn Tân mới là quan trọng, Chu ma ma lập tức cười cầu tài. “Xuân Kiều các vẫn còn trống, chỗ đó rất thoải mái, công tử và cô nương đến đó được không?”

“Mau, mau dẫn đường.” Hà Văn Tân không chờ đợi được, đồng thời đưa tay cầm cánh tay ngọc của Cung Vũ nâng dậy. “Cung Vũ cô nương, chúng ta đi luôn chứ?”

Cung Vũ cúi đầu, lần nữa tránh bàn tay của Hà Văn Tân, ra hiệu cho tì nữ của mình tới, lẳng lặng cất bước đi trước.

Hà đại thiếu gia mặc dù không vui nhưng cũng biết vị cô nương đầu bảng của Diệu m phường này luôn luôn như vậy nên cũng kiềm chế sắc tâm, đi theo nàng ra khỏi tiểu viện.

Xuân Kiều các nằm ở mé tây Dương Liễu Tâm, phải đi vòng qua hồ nước rồi lại đi qua một vườn đào mới đến. Có giai nhân bên cạnh, Hà Văn Tân hoàn toàn không thấy đường xa, vẫn không ngừng cười đùa trêu ghẹo.

Vừa đi qua hồ nước, bước lên con đường lát đá xanh, Cung Vũ đột nhiên dừng chân, nhỏ giọng nói: “Mời công tử đi trước, Cung Vũ sẽ đến sau.”

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Thời gian này Dự vương chỉ nghĩ đến việc làm thế nào lôi kéo được Mai lang Giang Tả về dưới trướng, lại thật sự chưa nghĩ tới chuyện sau đó sẽ dùng như thế nào, vì vậy nhất thời không thể trả lời được.

“Cho dù là người tài ba đến mấy, giành được mà lại không dám dùng thì cũng có ích lợi gì?” Tần Bát Nhã rất thông minh, biết mình nên chạm đến là dừng, không nói sâu hơn. Nàng ta quay người ngắm trăng sáng, để Dự vương tự suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, chiếc đèn bạc trên bàn phát ra tiếng lách tách, mùi dầu mơ hồ tỏa ra xung quanh.

Tần Bát Nhã đứng dậy mở chao đèn, cầm kéo bạc cắt bấc đèn, đưa mắt thoáng liếc nhìn Dự vương.

“Nếu ngay cả một Mai Trường Tô cũng không thu phục được thì còn nói gì đến hùng đồ bá nghiệp?” Dường như Dự vương không nhìn thấy ánh mắt Tần Bát Nhã, nhưng lúc này tiếng hắn lại vang lên. “Bát Nhã, ngươi để ý động tĩnh của Thái tử giúp ta, bản vương... nhất định phải có được Mai Trường Tô.”

***

Màn đêm che phủ đến đâu, nơi đó đều có thể được miêu tả bằng hai từ: tối tăm và yên tĩnh. Tuy nhiên, trên đời có một số nơi tình hình lại hoàn toàn trái ngược.

Phía tây thành Kim Lăng có một con hoa lộ rất dài tên là Loa Thị, hai bên nhà cửa đẹp đẽ, đình đài lầu các, ban ngày yên tĩnh an bình, ban đêm lại tiệc rượu phòng hoa, múa ca tấp nập.

Con suối Hoán Sa chảy xuyên qua thành uốn lượn bên đường khiến chốn tiên cảnh nhân gian này càng thêm phong nhã, làm người ta lưu luyến quên về.

Các chốn mua vui trên đường Loa Thị đều có phong cách đặc thù và điểm hấp dẫn riêng biệt, chẳng hạn như nhạc khúc ở Diệu m phường luôn thịnh hành hơn những nơi khác, vũ điệu của Dương Liễu Tâm không ngừng được đổi mới, Hồng Tụ Chiêu nhiều người đẹp nhất, Lan Chỉ viện thì thường xuyên có những cô nương cực kỳ chiều khách... Mỗi nơi đều có sở trường, tuy có cạnh tranh nhưng dù sao cũng không quá gay gắt nhờ những luật lệ bất thành văn, cho nên dù gần sát nhau nhưng vẫn tương đối yên bình, thậm chí thỉnh thoảng còn giúp nhau lúc cần thiết.

Chẳng hạn như lúc này...

“Chu ma ma, không phải ta không nể mặt, không chịu giúp đỡ.” Tân tam di cai quản Diệu Âm phường lộ vẻ khó xử. “Ngươi và ta quen biết nhiều năm, Dương Liễu Tâm và Diệu Âm phường xưa nay vẫn giống như một nhà. Các cô nương khác ngươi cứ việc kêu, ta quyết không nói một lời, nhưng hôm nay Cung Vũ cô nương không tiếp khách...”

“Tân tam di, những cô nương khác thì bên chỗ ta còn có, nhưng chỉ có Cung Vũ cô nương mới cứu mạng được thôi.” Chu ma ma tái mặt, nước mắt đã sắp chảy xuống rồi, nếu không có người đỡ thì có lẽ đã quỳ xuống từ lâu.

“Sao vậy? Có vị khách khó chiều nào mà ngay cả Chu ma ma cũng không xử lý được?”

Chu ma ma đang chuẩn bị trả lời thì một gã sai vặt đã vừa lăn vừa bò vào, còn chưa đứng vững đã nhăn nhó kêu lên: “Chu ma ma, không xong rồi, Hà đại thiếu gia bắt đầu đập phá rồi.”

Tân tam di cau mày, đưa tay đỡ Chu ma ma toàn thân đã mềm nhũn. “Là Hà đại thiếu gia nhà Hà đại nhân ở bộ Lại à?”

“Chính là vị tiểu tổ tông này!” Chu ma ma giậm chân, nói. “Tối nay hắn say khướt tới chơi, nhất quyết đòi gặp Tâm Liễu, nhưng Tâm Liễu đang tiếp Khâu công tử nhà Văn Viễn bá, bảo cô nương khác ra tiếp nhưng hắn nhất định không nghe, còn đòi đập phá lung tung nữa.”

Sắc mặt Tân tam di sa sầm. “Đâu phải lần đầu tiên đến chơi? Tại sao hắn lại không biết quy củ thứ tự trước sau?”

“Chính vì cậy thế chứ sao? Văn Viễn bá tuy có tước vị nhưng không có chức vụ trong triều, Hà thượng thư tay nắm bộ Lại, đây lại là chức vụ thực sự. Vị đại thiếu gia này luôn luôn được người khác tâng bốc thành quen, mới ngồi đợi được một canh giờ đã bắt đầu sốt ruột.”

Tân tam di thở dài một hơi, nói: “Nhân tình thế thái quả thật như thế. Vì sao ngươi không khuyên nhủ Khâu công tử nhường một bước?”

Chu ma ma than một tiếng: “Khâu công tử ái mộ Tâm Liễu đã lâu, lúc này sao có thể chịu thua? Hắn đến trước nếu nhất định không chịu nhường thì ta cũng không thể phá vỡ quy củ. Hơn nữa con nha đầu Tâm Liễu đó cũng ghét tên đại thiếu gia kia.”

“Thế còn Tâm Dương?”

“Ốm rồi, còn nằm trên giường không dậy được.”

Tân tam di mím môi trầm tư suy nghĩ.

“Tân tam di, ta cầu xin ngươi đấy. Chỉ cần Cung Vũ cô nương chịu lộ diện thì gã Hà đại thiếu gia đó nhất định sẽ vui vẻ, ta mới giữ được sản nghiệp bình yên, sau này tam di có gì phân phó, có phải nhảy vào lửa ta cũng sẵn lòng...”

“Được rồi, không phải nói khách sáo nữa.” Tân tam di nâng Chu ma ma đang làm bộ định quỳ xuống lạy dậy. “Không phải ta làm bộ làm tịch, nhưng những cô nương đứng đầu bảng này có ai là không kiêu căng? Ta không dám nhận lời ngươi, phải hỏi Vũ nhi trước mới trả lời được.”

“Tam di đưa ta đi, ta sẽ tự mình cầu xin Cung Vũ cô nương.”

“Chuyện này... Thôi được rồi, ngươi đi theo ta.” Tân tam di vừa dẫn Chu ma ma quay người lại đã đứng sững người.

Một cô nương mặc váy màu vàng nhạt, khoác áo màu xanh lá đang đứng ngay trước hành lang, mỉm cười, nói: “Ta đã nghe thấy rồi. Vốn ta cũng đang định đến thăm xem Tâm Dương ốm đau thế nào, bây giờ Chu ma ma lại có chuyện khó giải quyết, ta tiện đường đến khuyên bảo vài câu cũng không sao.”

Tân tam di đi đến gần nhỏ giọng nói: “Ngươi có nắm chắc không?”

Cung Vũ cười lạnh một tiếng. “Chỉ là Hà Văn Tân đúng không? Ta tự có cách.”

Nàng là cô nương đầu bảng của Diệu Âm phường, Tân tam di cũng không dám ép buộc, bây giờ thấy nàng nói như vậy Tân tam di cũng không nói gì thêm, chỉ lệnh cho thủ hạ chuẩn bị kiệu ấm, đích thân đưa nàng ra cửa, nhìn nàng lên kiệu đến Dương Liễu Tâm.

Vừa đến Dương Liễu Tâm, Cung Vũ đã thấy tình hình ở đây rất hỗn loạn.

May mà phòng khách quý đều ở phía sau, được phân thành một loạt tiểu viện, chỉ có hàng xóm láng giềng hơi bị quấy rầy một chút, còn lại cơ bản người của Dương Liễu Tâm vẫn cố gắng khống chế được cục diện.

Người trẻ tuổi ăn mặc xa hoa giữa đám hỗn loạn đó chính là gã Hà Văn Tân xú danh vang khắp kinh thành.

Mặc dù bề ngoài hắn không khó coi nhưng vẻ kiêu căng ngạo mạn của hắn lại làm mọi người rất khó sinh ra thiện cảm, Cung Vũ chỉ thoáng nhìn qua đã nhếch miệng, trên mặt lộ vẻ chán ghét.

“Cung Vũ cô nương...” Chu ma ma rất lo lắng nhưng lại không dám thúc giục, chỉ rụt rè gọi một tiêng.

Cung Vũ nhẹ nhàng chớp mắt, suy cho cùng vẫn là một người ở chốn mua vui, khóe miệng nhanh chóng chuyển thành nụ cười, chậm rãi đi vào trong viện. Chu ma ma lập tức ra hiệu cho đám tay chân đang ngăn cản Hà Văn Tân lui ra ngoài.

Gã đại thiếu gia Hà Văn Tân đang đập phá hăng say kia lập tức cầm một giò phong lan bên cạnh lên ném thẳng về phía Cung Vũ.

Trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người, Cung Vũ thoáng lắc mình tránh sang trái một bước, vừa vặn tránh được giò hoa, đồng thời kêu lên một tiếng sợ hãi rồi ngã xuống đất.

“Cung Vũ cô nương!” Chu ma ma sợ mất vía, vội vã lao tới nâng nàng dậy, cuống quýt hỏi: “Có bị thương không?”

Vừa nghe thấy hai chữ Cung Vũ, Hà Văn Tân lập tức sáng mắt lên, định thần nhìn lại. Giai nhân xinh đẹp, yêu kiều kia chẳng phải là Cung Vũ cô nương mình vẫn khát khao mà mới gặp được một, hai lần đây ư? Hắn lập tức tươi cười, cũng vội vã tiến lên đỡ nàng dậy, miệng nói: “Sao Cung Vũ cô nương lại ở đây? Làm Cung Vũ cô nương hoảng sợ rồi, đều là đám nô tài chết bầm này không hiểu chuyện...”

Cung Vũ hơi run rẩy nhưng vẫn gạt tay Hà Văn Tân ra, nhỏ giọng nói: “Là ta đi nhầm chỗ...”

“Không sao, không sao.” Hà Văn Tân lập tức tiếp lời. “Cô nương muốn đi đâu?”

“À, tối nay rảnh rỗi, ta muốn đi tìm Tâm Liễu tỷ tỷ nói chuyện...”

Chu ma ma vội nói: “Nha đầu Tâm Liễu đang tiếp khách, cô nương ngồi chờ một lát nhé?”

“Nếu thế thì ta cũng nên về Diệu m phường luôn, ngày khác ta sẽ trở lại.”

“Ai da!” Thấy trên trời không rơi xuống bánh thịt nhưng lại rơi xuống một đại mỹ nhân, Hà Văn Tân sớm đã mở cờ trong bụng, vội vã ân cần. “Tối nay cô nương rảnh rỗi, bản công tử muốn giải sầu với cô nương, giờ có về cũng chỉ là đêm dài cô quạnh... Nào, mau vào đây...” Đang ra sức mời gọi, đột nhiên hắn nhớ ra cả tiểu viện đã bị mình đập phá thành một đống hỗn độn, giờ sao có thể mời người đẹp đi vào, liền trợn mắt nhìn Chu ma ma. “Mau chuẩn bị một tiểu viện tốt nhất cho ta, bản công tử phải uống rượu ngắm trăng với Cung Vũ cô nương.”

Chu ma ma ngẩng đầu nhìn, mây đen đầy trời, làm gì có có trăng mà ngắm?

Những lời này đương nhiên không thể nói ra, bây giờ chuyện thu xếp nơi khác cho Hà Văn Tân mới là quan trọng, Chu ma ma lập tức cười cầu tài. “Xuân Kiều các vẫn còn trống, chỗ đó rất thoải mái, công tử và cô nương đến đó được không?”

“Mau, mau dẫn đường.” Hà Văn Tân không chờ đợi được, đồng thời đưa tay cầm cánh tay ngọc của Cung Vũ nâng dậy. “Cung Vũ cô nương, chúng ta đi luôn chứ?”

Cung Vũ cúi đầu, lần nữa tránh bàn tay của Hà Văn Tân, ra hiệu cho tì nữ của mình tới, lẳng lặng cất bước đi trước.

Hà đại thiếu gia mặc dù không vui nhưng cũng biết vị cô nương đầu bảng của Diệu m phường này luôn luôn như vậy nên cũng kiềm chế sắc tâm, đi theo nàng ra khỏi tiểu viện.

Xuân Kiều các nằm ở mé tây Dương Liễu Tâm, phải đi vòng qua hồ nước rồi lại đi qua một vườn đào mới đến. Có giai nhân bên cạnh, Hà Văn Tân hoàn toàn không thấy đường xa, vẫn không ngừng cười đùa trêu ghẹo.

Vừa đi qua hồ nước, bước lên con đường lát đá xanh, Cung Vũ đột nhiên dừng chân, nhỏ giọng nói: “Mời công tử đi trước, Cung Vũ sẽ đến sau.” Hà Văn Tân khựng lại, lập tức hỏi: “Cô nương muốn làm gì?”

“Vừa rồi bị ngã, váy áo dính đất bẩn, ta muốn đi thay váy áo đã.”

“Không việc gì.” Hà Văn Tân cười tít mắt. “Bản công tử nhìn người đẹp chưa bao giờ để ý đến váy áo, không cần phải thay làm gì cho phiền phức.”

Ánh mắt Cung Vũ đong đưa, dịu dàng nói: “Đã bồi công tử uống rượu thì Cung Vũ không muốn có một chút thất lễ nào, mong công tử thứ lỗi.”

Nghe người đẹp nũng nịu như thế, Hà Văn Tân sao có thể từ chối tiếp, vội cười nói: “Tốt, tốt, tốt, có điều bản công tử không muốn đi trước, ta sẽ chờ ở đây, cô nương thay váy áo xong chúng ta sẽ cùng đi tiếp.”

Cung Vũ liếc mắt đưa tình, mỉm cười, nhẹ nhàng xoay người bước đi, biến mất sau một chỗ rẽ bên tòa tiểu lâu gần đó

Hà Văn Tân ngơ ngẩn thần hồn, không tự chủ được đi theo vài bước, muốn nhìn nàng thêm lát nữa, đột nhiên thấy cồm cộm dưới chân, đồng thời thoáng thấy thứ gì đó lấp lánh. Hắn cúi đầu nhìn kĩ, thì ra là một chiếc trâm ngọc tinh xảo, không biết rơi từ trên đầu người đẹp xuống khi nào.

Cúi xuống nhặt chiếc trâm lên, hình ảnh người đẹp thay váy áo hiện ra trong đầu Hà Văn Tân. Hắn nảy ra một ý định, lập tức bỏ trâm ngọc vào trong tay áo rồi chạy theo hướng Cung Vũ vừa đi, muốn lấy lý do trả trâm để nhìn cho no mắt.

Chu ma ma dẫn đường phía trước vừa thấy hắn rẽ qua hướng này đã biết không ổn, định mở miệng ngăn cản liền bị đám tùy tùng ác ôn nhà họ Hà đẩy sang bên cạnh.

Rẽ qua chỗ ngoặt sau tòa lầu nhỏ, phía trước quả nhiên có một gian phòng có ánh đèn, Hà Văn Tân cười xấu xa đi đến bên cửa sổ, đang định hé cửa ra thì đột nhiên bên trong có tiếng nói chuyện.

“Cô nương, Tâm Liễu cô nương đang tiếp Khâu công tử trong phòng riêng trên lầu à?”

“Đúng vậy... Khâu công tử anh tuấn phóng khoáng, rất xứng đôi với Tâm Liễu tỷ tỷ, ta thật mừng thay cho bọn họ...”

“Cô nương còn vui mừng nữa à? Bọn họ trai tài gái sắc triền miên ân ái ở trên lầu, dựa vào cái gì mà cô nương phải ấm ức đi tiếp cái tên tiểu nhân họ Hà kia?”

Cung Vũ thở dài một tiếng. “Tỷ muội với nhau đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau mà... Chỉ có điều tên họ Hà kia thật sự quá mức thô tục, nếu hắn có một phần mười phong thái của Khâu công tử thì ta cũng chưa đến mức khó chịu như thế...”

Bất kỳ người nào nghe thấy lời bình luận về mình thế này cũng sẽ không chịu được, huống hồ Hà Văn Tân còn không phải người. Lửa giận lập tức bốc cao, lại nghe thấy tên Khâu công từ gì đó đang ở ngay trên tầng trên tòa lầu này, hắn lập tức chạy lên cầu thang. Lên đến tầng hai, hắn lần lượt đá cửa phòng, ngoài miệng chửi bới: “Họ Khâu, lăn con bà nó ra đây cho bản thiếu gia!”

Tình hình đã trở nên ầm ĩ ngay cả những người trên đường chính cũng nghe thấy. Chu ma ma hoang mang dẫn người chạy tới, gia nô nhà họ Hà cũng tràn hết lên lầu.

Trên tầng hai, ngoài Tâm Liễu và Khâu công tử còn có hai vị khách khác, hơn nữa hai cánh cửa bị Hà Văn Tân đá ra đầu tiên chính là cửa phòng hai vị khách xui xẻo này. Có điều vừa nhìn thấy bọn họ ít nhất cũng đã bốn mươi tuổi, cho dù trí lực có thấp đến mấy thì Hà Văn Tân cũng biết đây không phải người mình cần tìm. Hắn đang định đá cửa phòng thứ ba thì cửa đã mở ra trước, một thanh niên hơn hai mươi tuổi, tướng mạo đoan chính xông ra, cũng quát lớn: “Người nào đang ồn ào?”

Hà Văn Tân lập tức đỏ mắt, tiến lên tung ngay một quyền. Gã Khâu công tử nọ cũng là công tử quý tộc, chỉ quen bắt nạt người khác chứ không quen bị người khác bắt nạt, hơn nữa đã uống chút rượu, người đẹp lại đang nhìn phía sau, sao có thể đứng yên chịu đòn? Hắn nghiêng người né tránh rồi cũng đáp lại ngay một quyền.

Hai người này đều không có võ công, bình thường cho dù có va chạm cũng rất ít khi đích thân động thủ, lúc này xông vào đánh nhau hoàn toàn không có chiêu thức, giống y như những tên lưu manh ngoài đường, hết sức khó coi.

Chu ma ma chạy tới, sốt ruột đến mức sắp khóc, vừa ra lệnh cho thủ hạ đến tách hai người ra thì đám gia nô nhà họ Hà đã xông lên giúp đỡ chủ nhân.

Mặc dù Khâu công tử cũng có tùy tùng nhưng đều đã được mời đến nơi khác uống trà uống rượu, căn bản không nhận được tin tức. Chu ma ma thấy tình thế không ổn, vội lệnh cho đám tay chân của Dương Liễu Tâm đến bảo vệ hắn.

Đám gia nô nhà họ Hà tác oai tác quái đã quen, lập tức đánh loạn một trận. Hà Văn Tân càng thêm điên cuồng, tiện tay ôm một lọ hoa bằng sứ rất to bên cạnh lên đập xuống đầu Khâu công tử.

“Công tử mau tránh ra!” Một tiếng thét kinh hãi vang lên trong phòng, Khâu công tử vội vàng nghiêng người qua trái, không ngờ lúc này chân phải đột nhiên bủn rủn, thân thể mất cân bằng lại nghiêng sang phải. Một bóng đen đè thẳng xuống đầu, hắn chỉ cảm thấy trán rất đau, lập tức ngã xuống đất.

Lọ hoa bằng sứ cao bằng nửa người đập vào đầu Khâu công tử rồi vỡ tan, tiếng động làm tất cả mọi người có mặt ở đây kinh hoàng, mở to mắt nhìn một dòng máu tươi chảy ra từ đỉnh đầu Khâu công tử, thân thể hắn lắc lư mấy cái rồi vô lực ngã xuống mặt sàn đầy mảnh sứ. Một vũng máu nhanh chóng xuất hiện quanh đầu, nhất thời ngay cả chính kẻ hành hung cũng sợ hãi đến ngẩn người.

Sau một thoáng sững sờ, một tiếng kêu sợ hãi vang lên trong phòng, mọi người mới giật mình bừng tỉnh, ý thức được có đại sự xảy ra, tất cả đều tái mét mặt mày. Chu ma ma xông tới bên cạnh Khâu công tử, cầm cổ tay hắn kiểm tra rồi toàn thân lập tức mềm nhũn, suýt nữa ngất xỉu.

“Hắn... chính hắn không tránh... hắn không tránh...” Hà Văn Tân nói năng lộn xộn, liên tiếp lui lại mấy bước, dựa vào lan can.

Một vị khách to gan tiến lên xem xét rồi ngẩng đầu run run nói: “Chết... chết rồi...”

Lúc này Chu ma ma đã tỉnh táo hơn một chút, tóc tai bù xù đứng lên, cao giọng kêu: “Người đâu, người đâu, báo quan, mau đi báo quan...”

Mặc dù Hà Văn Tân đã sợ đến ngơ ngẩn sau khi tự tay gϊếŧ người, nhưng trong đám người hắn mang đến lại có một hộ vệ tương đối hiểu chuyện, vội vã ngăn mọi người. “Đừng... đừng báo quan vội, thương lượng, chúng ta thương lượng một chút...”

Nghe thấy câu này, hình như đầu óc Hà Văn Tân cũng tỉnh táo lại một chút, tiến lên vài bước nắm tay Chu ma ma, kêu lên: “Không được báo quan, ta cho tiền, cho tiền!”

“Cho tiền cũng có tác dụng gì?” Chu ma ma khóc lớn, nói. “Khâu công tử cũng xuất thân gia đình danh quý, Văn Viễn bá sao chịu để yên? Dương Liễu Tâm của ta xem như xong rồi... xong rồi...”

“Thiếu gia, đừng ngẩn ra ở đây nữa, đi nhanh đi, mau về nhà cầu lão gia nghĩ cách, mau đi đi!” Tên hộ vệ nọ vội vàng kêu lên rồi kéo Hà Văn Tân chạy ra ngoài. Người của Dương Liễu Tâm không muốn gánh trách nhiệm nên tiến tới ngăn lại, tình cảnh lại lập tức trở nên hỗn loạn.

Hoàn toàn đối lập với cảnh hỗn loạn và huyên náo này, không biết Cung Vũ xuất hiện ngoài hiên tầng hai từ khi nào. Nàng đã thay một chiếc váy hai lớp màu lam nhạt chậm rãi bước qua sàn nhà bừa bộn, đi vào gian phòng vừa xảy ra xung đột kia mà không làm bất kỳ ai chú ý.

Một cô nương nhu mì, xinh đẹp ngồi bệt trên nền nhà sau cánh cửa, vẻ mặt kinh hoàng, đôi mắt ướt đẫm chứa đầy sợ hãi, toàn thân run rẩy, hàm răng cắn chặt, hiển nhiên đã bị cảnh tượng đẫm máu này làm cho hoảng sợ.

Cung Vũ đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, dịu dàng nói: “Tâm Liễu tỷ tỷ, đừng sợ, không có việc gì... Tỷ sẽ không sao cả...”

Giọng nói của nàng rất ngọt ngào, dường như có ma lực có thể làm người nghe trấn tĩnh.

Tâm Liễu run run ngẩng đẩu nhìn nàng một cái, đột nhiên lao vào lòng nàng, lớn tiếng khóc.

Cảnh hỗn loạn bên ngoài vẫn đang tiếp diễn, Cung Vũ nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Tâm Liễu, ánh mắt nhìn thi thể nằm trong vũng máu ngoài cửa, một nụ cười lạnh thoáng hiện bên môi rồi nhanh chóng biến mất.

Thêm Bình Luận